Phiên ngoại - Tương Trì (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại - Tương Trì (2)
Tiêu Trì từ khi còn trong bụng mẹ đi ra cũng chưa từng có tâm tình chán nản như vậy, ở trong triều như người mất hồn, tâm tính thất thường, trong mắt đều nghĩ đến người kia, bị Tiêu Hàm phát hiện, sau khi bãi triều liền bị gọi đến ngự thư phòng, làm cho một trận.

Nếu là bình thường nàng sẽ đấu khẩu cùng Tiêu Hàm vài câu, nhưng giờ lại không còn tâm tư đó. Nàng đứng xiên  xiên vẹo vẹo, cái khí thế đứng trước người khác bình thường cũng không biết chạy đi đâu mất rồi, Tiêu Hàm nói với nàng vô tai trái liền chảy ra khỏi tai phải, duy chỉ có câu cuối cùng 'ngươi đi đi' là nghe chân thực nhất.

Vì vậy Tiêu Trì hít mũi một cái, nói: ''Thần muội cáo lui.''

''Chờ một chút.''

''...?'' Tiêu Trì quay đầu, không biết nàng còn muốn nói thêm gì nữa.

''Dù sao nàng cũng là người ngoài, ngươi đường đường là Vương gia...''

''Thần muội cáo lui.'' Nàng to gan ngắt lời thành khẩn của chân long thiên tử, không quay đầu lại đi ra khỏi ngự thư phòng. Ngoài phòng bầu trời xa xăm quang đãng, một màu rộng lớn, trước mắt nàng lại dày đặc sương mù, không biết đi chỗ nào.


Nàng cưỡng ép người kia ở lại trong phủ mình, hiện tại, nàng cũng không dám trở về, nàng sợ gặp phải khuôn mặt lạnh lùng của Cố Vân Tương, nàng sợ Cố Vân Tương sẽ nói những lời không chút nhiệt độ nào, như vậy một chút tưởng niệm nàng ấy cũng không muốn để lại cho nàng. Tiêu Trì đi lang thang ngoài đường không chủ ý, nhìn thấy bảng hiệu quen mắt, không suy nghĩ mà bước vào.

Đem rượu mua say, ôn nhuyễn trong ngực, bao nhiêu là nam nhân cùng nữ nhân muốn tranh nhau vào trong phủ của nàng, ăn ngon mặc đẹp, cả đời không lo. Nhưng người kia lại không nhìn thấy, không có mắt, kiêu ngạo đến tận xương. Nàng dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác khiến nàng phải tự hạ mình ?

Nàng là Vương gia Tiêu quốc, dưới một người, trên vạn người, dựa vào cứ phải theo nàng buồn vui lo lắng?

''Không phải người muốn đi sao, đây là khế ước bán thân của ngươi, cầm lấy.''  Đợi một lúc Tiêu Trì đem tờ giấy còn ấm để vào tay nàng. Trong lòng nhiều phiền muộn, rồi lại liên tục thở dài.

Cố Vân Tương mặt đầy kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nói gì, Tiêu Trì mang theo một cái chìa khóa đưa cho nàng, ''Đây là chìa khóa phòng thu chi.''

''... Có ý gì?''

''Ta biết ngươi hiện tại vẫn chưa có chỗ để đi, nếu ngươi không ngại, có thể tiếp tục ở trong phủ của ta, đúng lúc phòng thu chi thiếu người trông coi, nếu ngươi không muốn ăn uống của chùa thì đồng ý, ta thấy người cũng là người có tài, có thể đảm nhiệm được.''

Rốt cuộc cũng hoàn toàn không thể quên được, tuy là Tiêu Trì dựa vào ý kiến Cố Vân Tương, nhưng chìa khóa cũng đã đưa vào tay nàng, nhưng vẫn sợ nàng từ chối liền vội đi.

Không lâu sau Tiêu Hàm ngự giá thân chinh, Tiêu Trì phải thay mặt nhiếp chính, đúng lúc có chỗ cho nàng đi, khi đó mỗi ngày cũng chỉ biết ngây người trong cung, chính sự làm bạn, cũng không biết có phải còn đang oán giận việc tư hay không, mọi chuyện xử lý đều không nương tay, tuy có hiệu quả, nhưng vẫn chọc cho đám đại thần than khổ cả ngày.


Đúng lúc tâm tình không tốt, trừ lúc rảnh rỗi nhớ đến Cố Vân Tương thì công việc trong cung đi tới đi lui không hết, cũng không cho nàng tinh lực mà nghĩ nhiều.

Liên tiếp mấy tháng, cho đến khi đội ngũ Tiêu Hàm hồi triều, nàng mới đột nhiên nhớ đến thời gian trôi qua nhanh thật. Khuôn mặt phấn chấn nàng đứng trước cửa cung, cung nghênh khải hoàn. Nhưng lúc này nàng cũng không còn có cớ để ngủ lại trong cung, nàng xong việc lui người, mặt đầy gió xuân trở về phủ, còn tưởng rằng người kia đã không còn ở lại, khi đối mặt trò chuyện cũng không còn thấy bối rối.

Người hầu trong nhà sắp hàng chỉnh tề cung nghênh vương gia về phủ, liếc qua một cái nàng cũng đã nhìn thấy bóng người đứng trong đám người kia, thật đúng là mấy tháng qua cố gắng đến mấy nháy mắt cũng không đáng nhắc đến.

Nàng thật là không có tiền đồ!

Nhưng nàng lại không nghĩ đến, Cố Vân Tương lại chủ động đến tìm nàng. Cơ hồ nàng hưng phấn đến ngồi xuống đứng lên, chỉ vài bước liền mời nàng ta vô phòng.

''Ngươi...'' Tiêu Trì mở miệng nhưng không biết nói gì, mấy tháng nay xa cách lại khiến người kia hồi tâm chuyển ý sao.

''Vương gia đã lâu không về, trong phủ có một số việc, ta cần phải bẩm báo với Vương gia.''

Nguyên lai là như vậy, nụ cười Tiêu Trì có chút cứng ngắc, thầm nghĩ nàng lại tự mình đa tình. Bất quá xoay người liền trở lại bình thường, ''Không gì, ta tin ngươi, ngươi xem rồi xử lý cho tốt.''

Đôi mày xinh đẹp của Cố Vân Tương liền chau lại, ''Vương gia không nên tin tưởng người ngoài như vậy.''

''...'' Nàng sao có thể coi nàng ấy là người ngoài được, trong lòng Tiêu Trì cũng không biết phải làm sao, lại không muốn dây dưa chuyện này với nàng ấy, ''Hoàng tỷ có ban thưởng cho vài món đồ tốt, ta chọn một chút sẽ cho người mang đến phòng của ngươi.''

''...Đa tạ vương gia.'' Nàng định cự tuyệt, nhưng lời đến khóe miệng tất cả cũng là cảm thụ quan tâm của Tiêu Trì, nhịn xuống liền nói tiếng cám ơn, ''Vương gia công vụ mệt nhọc, lần này rãnh rỗi nghỉ ngơi cho thật tốt.'' Cố Vân Tương nói xong, cúi người liền cáo lui trước. Tiêu Trì lại theo bản năng nắm lấy tay nàng không cho nàng đi.

Nhưng mà xúc động đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Nàng chỉ muốn nắm tay Cố Vân Tương, nhưng cũng không biết nói gì. Buồn bực hồi lâu, cũng không dám nhìn sắc mặt người kia, ''Bồi ta uống rượu đi.''

''Ta không uống rượu.''

''Vậy... Trò chuyện cũng được.''

''Vương gia còn muốn nói cái gì?'' Nàng liền hỏi.

Tiêu Trì còn nghĩ là mình nhìn lầm rồi, trong đôi mắt Cố Vân Tương từ trước đến giờ đều lạnh lùng lại tỏa ra một chút nhu tình, cho dù chỉ là chợt lóe lên rồi tắt, nhưng vẫn khắc sâu vào trong mắt nàng.

''Mấy ngày qua, người sống có tốt không?'' Nàng hỏi xong vừa tính cắn lưỡi cảm thấy không ổn.

''Làm phiền vương gia phải quan tâm, ta rất tốt." Cố Vân Tương vẫn luôn như vậy, không để lại dấu vết vạch ra khoảng cách với nàng, nói lời khách khí, thái độ rất lễ nghĩa.

Nhưng Tiêu Trí lại cố ý không nhìn thấy, đột nhiên muốn nổi giận, thuận thế nắm tay nàng kéo đến người mình, "Ngươi cứ nhất định nói với ta như vậy sao, chọc ta không vui, trong lòng ngươi dễ chịu lắm sao?" Âm thanh Tiêu Trì mềm mại, nũng nịu nhìn nàng, dáng vẻ giống như đang trách 'ngươi nhẫn tâm như vậy sao?'.

"..."

"Ta muốn ôm ngươi một cái." Tiêu Trì đột nhiên lại nói, nhìn giống như đang chờ ý nàng, thực tế tay cũng đã nắm chặt hơn, cứ như sợ nàng sẽ đi mất.

Cố Vân Tương nhắm hai mắt lại, trong đầu nghĩ mình có quyền từ chối sao? Một khắc sau đó đúng như dự đoán, cái người bá đạo ôn nhu kia đem nàng ôm vào ngực, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim không yên ổn của Tiêu Trì đang đập, mũi ngửi được khí tức khoan khoái đều là của Tiêu Trì.

Người này đang khẩn trương sao. Nguyên lai Tiêu Trì cũng là người như vậy, cũng biết xấu hổ? Rõ ràng nữ nhân bên cạnh nàng nhiều như vậy, người người so với nàng còn phong tình hơn nhiều.

"Ngươi có biết không, ta cố ý tránh ngươi lâu như vậy, ta thành công, nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta mới phát hiện, mình thật sự thảm hại."

Cố Vân Tương im lặng nghe không nói, nàng không đẩy Tiêu Trì ra, thật ra cũng không muốn đẩy. Ai biết được, đêm đó tiếc nỗi, nàng nhiều lần nhớ đến, nằm mơ cũng nghĩ đến. Cuộc sống không có Tiêu Trì bên cạnh, lòng nàng trống rỗng, nàng cũng không biết nên nói như thế nào. Nàng cái gì cũng không có, trong lòng nàng cũng sợ.

Thật ra thì nàng cũng chưa hiểu Tiêu Trì. Nàng bị danh tiếng bên ngoài của nàng ta làm hoảng sợ, không biết Tiêu Trì đối với nàng như vậy là thật hay giả, chẳng qua là không dám đánh cuộc một lần.

"Hoàng tỷ mang về một mỹ nhân, ta nhìn thấy liền ghen tỵ. Nàng có đẹp hơn nữa ta cũng thấy không bằng ngươi, có thể nàng thích hoàng tỷ, nhưng mà ta đến cả lòng của ngươi cũng không đến được."

"..."

Đêm đó vừa ôm vừa nói lời tâm tình, sau đó Tiêu Trì mới hối hận, chuyện chính cũng quên làm, ngay cả tâm ý Cố Vân Tương cũng quên hỏi. Nàng đưa nàng ấy về phòng, trên đường không nói, gió thu đêm lạnh, Tiêu Trì muốn nhìn nàng thêm nhưng lại không đành để nàng bị lạnh khó chịu trong người.

Cứ như vậy, giấy trên cửa bị thọc hơn một nửa, cuối cùng cũng không có kết quả. Hai người cứ như vậy mang tâm sự riêng, qua mấy ngày cũng không biết mở miệng như thế nào, đụng mặt, cúi đầu xuống, liền vội vàng đi qua, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cũng chính là hôm đó, Tiêu Trì trêu đùa Minh Lâm bị đánh cho sưng mắt, nằm trên giường nửa sống nửa chết, dường như có chút thay đổi mới.

Cố Vân Tương đối với tiểu sử của nàng cũng biết chút ít, trong lòng không biết tư vị gì, túm lại là 'cố chấp không thay đổi' để hình Tiêu Trì là không sai. Nhưng mà nàng vẫn nhịn xuống tìm dược đến cho Tiêu Trì, muốn đem đến cho nàng.

Đường mòn trong phủ quanh co, bất thình lình nhìn thấy bóng người xa lạ, nàng liền ngây người đứng tại chỗ. Nàng cũng đoán được người kia chính là đương kim thánh thượng, mà người bên cạnh kia chính là mỹ nhân mà miệng Tiêu Trì đã nói.

Ngoài miệng Tiêu Trì nói thật dễ nghe, còn không phải là do đi trêu chọc người ta sao? Cố Vân Tương né người núp sau vách tường. trong tay nắm chặt lọ dược, trong lòng lại buồn vô cớ, không bao lâu lại quay về.

Nàng như vậy, sao nàng có thể tin nàng ta được?

"Vương gia, hôm nay Cố quản sự có đến." Đến khi Tiêu Hàm cũng Minh Lâm đi khỏi, người bên cạnh Tiêu Trì mới đem chuyện này nói ra.

Lúc này Tiêu Trì mới ngây ra, "Lúc nào?"

"Cùng lúc hoàng thượng vừa đến, sợ là nàng quay về rồi, Ta thấy trong tay còn cầm lọ dược, chắc là đến tìm vương gia."

Tiêu Trì không nhịn được, cũng không quản mắt phải còn đang bị thương, liền đứng lên ra ngoài cửa. Cố Vân Tương mang dược đến cho nàng, đúng là chuyện cực tốt a, nàng bị thương như vậy, cũng thật đáng giá!

Nàng không nghe khuyên ngăn, ngoan cố chạy đến phòng Cố Vân Tương, trong lòng nghĩ phải nói chuyện này ra tính toán, nhưng làm sao cũng phải nói cho thuyết phục. Nhưng mà đứng ngoài cửa gõ một hồi, Cố Vân Tương cũng không có ở trong phòng, trong lòng Tiêu Trì lại bực bội, quay đầu nhìn mặt nàng mất mác đâu đầu mà đi, nhìn thấy nàng ta cũng ngây ra.

Lúc này, có nói gì cũng vô dụng. Tiêu Trì mở miệng cũng không nghĩ ra muốn nói gì. Nàng từ ba bước thành hai bước đến trước người Cố Vân Tương, mắt bị đen có phần dọa người, nhưng lại không nhịn được khiến người ta buồn cười. Nhưng mà hết lần này đến lần khác một mắt còn lại cứ nghiêm túc chớp chớp nhìn Cố Vân Tương. May là Cố Vân Tương định lực hơn người, lúc này không khỏi muốn bật cười.

"Ngươi...?"

"Ta biết hết rồi, ngươi đến xem ta! Không cho phép ngươi chối, trong lòng ngươi có ta đúng không?"

"Ngươi đến đây làm gì?" Cố Vân Tương đi qua trước mặt nàng, "Ngươi tính né câu hỏi, ngươi mau trả lời ta!" Nàng cứ thế la to giống như hài tử không được ăn đường, bá đạo tháo mặt nạ của Cố Vân Tương xuống, ép nàng không cho tránh né.

"...ta không xứng."

"Ai nói ngươi không xứng? Ngươi trong lòng ta là tốt nhất!"

"Vậy ngươi vì sao còn phải..." Nàng nói một nửa, mới giật mình biết mình tính nói gì, nhất thời cảm thấy không ổn, mím môi một cái không nói nữa.

"Còn muốn nói cái gì?" Tiêu Trì không hiểu, nhưng trong đầu vòng vo, dường như đã có câu trả lời, không nhịn được cười vạch trần nàng, "Ngươi nghe nói cái gì? ghen?"

"Không có."

"Nói láo, rõ ràng có!"

"..."

"Nàng là nữ nhân của hoàng tỷ, ta sao có thể hồ nháo như vậy, bất quá là muốn biết một chút thôi, ngươi không nên tức giận như vậy chứ."

"...ta giận khi nào?"

"Vậy ta hôn ngươi một cái, ngươi không đẩy ta, chính là không giận."

"...ưm..." Nàng còn chưa kịp mở miệng, liền bị Tiêu Trì thừa dịp mà len vào. Ngay cả bản năng ngăn lại cũng không có, nàng căn bản cũng không muốn đẩy Tiêu Trì ra.

Thật ra thì nào có thua mỗi Tiêu Trì đâu, lúc sáng nàng đã hèn mọn ngửa mặt nhìn lên quyết định là của người này rồi, chỉ là không dám vọng tưởng thôi. Hôm nay cũng không muốn bỏ qua.

Tiêu Trì thật giả cũng không có ý nghĩa, nàng túm lại cũng là do nàng ta mua về, cho dù lấy được khế ước bán thân, cũng không tìm được tự do ban đầu.

Khi đó Tiêu Tri đưa chìa khóa cho nàng, nàng đã quyết định muốn lưu lại, cũng sẽ không rời đi nữa.

- Toàn bộ văn hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net