CHƯƠNG 1: TUYẾT TRẮNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sân bay Zurich của Thụy Sĩ, dòng người đi lại hối hả trong không khí lạnh giá của mùa đông. Tuyết rơi như nước mắt mỹ nhân ngư muốn phủ kín toàn thành phố, tạo ra một cảnh sắc trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết. Ánh đèn lung linh chiếu sáng từ trên cao, phản chiếu lên những bông tuyết nhỏ xíu, tạo ra một khung cảnh lãng mạn đậm chất của các bộ phim lãng mạn người ta hay xem.

Bước chân nhẹ nhàng, Đình Hạ Mạc tỏa ra vẻ kiêu sa và quyến rũ, nhưng cũng ẩn chứa trong đó là một tâm trí nặng trĩu với nhiều dòng suy nghĩ lẫn lộn. Ánh sáng từ đèn sân bay chiếu lên gương mặt nhẹ nhàng của cô, tạo nên một bức tranh lãng mạn giữa không gian hối hả của mùa đông. Áo khoác dày và ấm áp bao trùm từ vai đến cổ chân, như một lớp vỏ bọc bảo vệ cho thân thể nhỏ bé này.

Năm năm trôi qua nhưng lời hứa của cô vẫn nguyên vẹn trong lòng, lời hứa cô vẫn luôn nhớ cũng luôn cố gắng quăng nó vào một xó ở Phoenix A. Rốt cuộc điều cô có thể làm hiện tại là chờ người đó và lẳng lặng thở dài từng đợt nhè nhẹ.

Trong lòng Hạ Mạc, những lo lắng lộn xộn về người đó cứ cuồn cuộn khiến cô thấp thỏm. Cô tự hỏi liệu Mục Viễn đã thay đổi ra sao sau thời gian dài xa cách. Liệu anh có còn ngây ngô như xưa, và liệu anh có chấp nhận được quyết định của cô là không trở về nước.

Trong khoảnh khắc đó, máy cảm biến của chiếc cửa kính tự động sân bay động ngột mở ra, ánh mắt của Hạ Mạc liền dừng lại ở một người đàn ông cao lớn, với nụ cười nhàng nhạc trên môi và ánh mắt ấm áp, đó chính là Mục Viễn. Anh vẫn giữ nguyên vẻ đẹp trai và sự hấp dẫn như năm nào, khiến Hạ Mạc không thể không cảm thấy ngạc nhiên và có chút xúc động.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loa, giọng ca mềm mại của Taylor vang lên như là bản nhạc nền cho một cảnh lãng mạn vừa đau thương. Dưới cơn mưa tuyết trắng lạnh lẽo, lại không làm mất đi sự ấm áp của cuộc gặp gỡ, hai người tiến gần nhau, nụ cười trên môi cùng với sự háo hức và lo lắng trong lòng, đánh dấu một sự gặp lại đầy ý nghĩa và khó đoán.

Trái tim của Hạ Mạc đập mạnh như muốn thoát khỏi lòng ngực, hòa quyện những cảm xúc lẫn lộn. Cô cảm thấy mình như đang lạc trong một thế giới của riêng mình, như thể cô đang trong viễn cảnh của bài hát "Champion problems" đang được phát.

Tại nơi đây chỉ có những người từng quen, à không, phải là hai con người tạm xa cách gặp lại nhau, những bông tuyết rơi 5cm/s dường như đang thay lời chào nhau của đôi bên. Đối diện với Mục Viễn, cô cảm thấy mình trở nên yếu đuối và mong manh, nhưng cũng đầy kiên định và quyết tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net