Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Sáng mùa đông ở Woddie là chuỗi ngày thật tệ hại. Những bông tuyết nhỏ xíu rơi vảng vất khắp chung quanh. Những cơn gió ào ạt thổi đến một cách bất chợt. Ngoài đường chẳng có người và cũng chẳng có lấy một người buồn dọn dẹp đám tuyết phủ kín hệt một lớp áo lông thú của loài gấu Bắc Cực. Mọi người lười biếng. Còn Woddie thì luôn là nơi lý tưởng của những kẻ trú đông không muốn hoạt động vào tất cả những ngày trong năm.

Tôi đi về phía về phía cuối của khu phố, đưa mắt kiểm tra xung quanh rồi bước vội về phía bậc tam cấp của một ngôi nhà nhỏ. Tôi sờ tay vào túi phải kiểm tra bánh kẹo, tách từng cái ra một đếm thật cẩn thận bên trong túi rồi mới thò tay vào túi trái. Những tiếng chuông leng keng vang lên đúng theo số nhịp bước trên bậc tam cấp, một con mèo với bộ lông màu xám tro, đôi con ngươi màu nâu được vẽ tròng mắt xanh lè còn đôi môi chúm chím màu cầu vồng nhảy lên tay nắm cửa.

- Ai đến đấy? - Con mèo cất giọng uể oải, nó lắc lắc cái hông một cách kiêu sa vô cùng.

Tôi khục khặc, trừng mắt nhìn đồ con mèo vô lễ đó, rút lại nhé, kiêu sa gì chứ, con mèo đó chỉ là một đồ vật, và nó ấy à, xấu xí vô cùng.

- Little Princess, công chúa nhỏ đáng yêu và xinh đẹp nhất thế gian.

Con mèo dường như chẳng để ý đến tôi, nó nhắm mắt lại, giữ thăng bằng cả thân hình to ục ịch trên cái nắm cửa bé tí tẹo. Từng lông tơ màu xám tro của nó dựng hẳn lên, thỉnh thoảng xoắn vào nhau, rồi lại thẳng ra như thể có một người vô hình nào đó vừa vò bộ lông ấm áp ấy của nó. Một lúc sau, mèo nhỏ mở miệng, nó nói lí nhí khiến tôi phải áp sát vào miệng nó mới có thể nghe được. Lúc nào nó cũng kẹt xỉ và ki bo như thế!

- Nói mật khẩu đi.

Tôi đút tay vào túi quần bên trái, khi chắc chắn rằng đồ đã được để thật gọn gẽ, tôi mới bước lên phía trước, kéo tai nó một cái thật đau và hét oang oang vào tai nó :

- Mật khẩu là không có mật khẩu nào hết. Mở cửa ngay đồ mèo ki bo. Đồ Hắc Heo, đồ heo xấu xí, đồ heo đen thui, mở cửa ngay

Bị kéo tai, con mèo giật mình bật mình tiếp mặt xuống đất. Nó cảm thấy như toàn bộ cơ thể của mình vừa bị rung động bởi một trận động đất lên đến 6 độ richte, hay cũng có thể, nó vừa bị một thế lực kì bí nào đó kéo thẳng xuống tâm Trái Đất, đập mặt vào tấm nệm không chút mềm mại màu trắng xóa. Cái đệm ấy thẳng đuột, cứng và thô sơ hết mức.

Tôi để tóc mái xõa xuống trước mặt, lắc đầu cho nó lộn xộn hết cả lên rồi nói một cách không hề khách khí. Tôi đã học chiêu này để đối phó với Bố và Mẹ, ấy thế mà lúc nào họ cũng cười tôi như thể vừa xem một buổi biểu diễn xiếc.

- Có mở cửa không?

Hắc Heo lúc này mới lò dò đứng dậy, nó đứng bằng hai chân sau, lấy hai chân trước vuốt lấy cái mông hình cục bông trắng xóa của nó. Con mèo này là kết thân của những thứ kì lạ, bởi lẽ khi mà lông tơ của nó màu xám tro, thì riêng phần mông lại trắng muốt. Nếu để ý kĩ, có thể thấy những cái đốm màu vàng nhạt hiện trên phần lưng của nó, nhẹ nhàng như được người họa sĩ tài năng vẩy vài nét chấm phá nhè nhẹ. Không những không phá bức tranh mà còn thêm chút nắng ấm áp.

- Mang kẹo gì?

- Dynamite Chews.

- Đợi - Suy nghĩ xong một lúc, nó mới ngúng nguẩy chui vào cái lỗ bên dưới cửa, dậm mạnh từng bước chân xuống nền gỗ.

Hắc Heo dùng đầu chạm vào cái gối bé bằng một bàn tay màu vàng chóe gắn cẩn thận trên cửa, dùng chút sức mạnh của thân hình béo ục đẩy cánh cửa nặng trịch ấy ra bên ngoài
Bên trong nhà hoàn toàn không có gì ngoại trừ mấy lọ sơn màu nằm ngổn ngang. Màu nước vương vãi trên mặt sàn, chảy khắp kẽ của những tấm ván gỗ mà không có ý định dừng lại. Mấy cái bút lông nằm thành một đống, ngổn ngang giữa đám màu sặc sỡ tạo thành một căn phòng của vị họa sĩ râu tóc mọc lổm ngổm, đôi mắt lúc nào cũng lờ đờ nhưng tay lại thoăn thoắt vẽ ra một đóa hoa. Trong nhà không có tranh vẽ, tất cả đều được vẽ lại trên tường được tráng một cách trơn mịn. Mà thực ra, trên tường cũng không hề có những hình thù cụ thể, nó là những chấm tròn to đùng màu cam, rồi nguệch một đường dài màu xanh lam, rồi lại những sợi râu dài khoằm màu xám nhạt. Những mảng màu xen kẽ với nhau, được vẩy một cách bừa phứa và tạp nham hết mức.

- Nám Heo có ở nhà không? - Tôi hỏi Hắc Heo. Vì nó là mèo nên nó lúc nào cũng ra vẻ ta đây và trịch thượng.

Hắc Heo quơ quơ cái đuôi, lúc này nó đang đi lại bằng 4 chân, nhảy vọt lên nóc tủ lạnh và chễm chệ ăn bánh Gato vị socola, bên cạnh là một hộp kem Sundae và một hộp Coca Cola cỡ lớn. Nó lười nhác mở miệng, khép đôi mi màu :

- Đi rồi.

Tôi hỏi :

- Đi với chú à?

Nó không nhìn tôi, chỉ nghiêng người mấp máy môi :

- Đến Cazious mua kẹo.

- Ừ, tiếp tục ăn đi.

Tôi bỏ mặc nó, vứt đống kẹo ra giữa nhà rồi bước cẩn trọng lên cầu thang. Tầng hai có 5 phòng, mỗi phòng đều có cánh cửa với hình thù khác nhau. Gần như mỗi ngày, màu sắc của chúng lại thay đổi. Khi là hình tròn, khi lại là tam giác, lúc lại là những hình chữ nhật xếp lộn xộn cạnh nhau.

- Đừng có đi vào phòng hình vuông. - Hắc Heo cất giọng, nhưng tuyệt nhiên nó không hề có ý định đi lên để cản tôi. Nó nói như thể, vì chủ nhân của mình đã dặn, nên nó sẽ dặn người khác như thế. Còn người ta có làm thế hay không nó không quan tâm. Nó bảo tôi không vào phòng hình vuông, tức là phòng hình vuông vốn dĩ chẳng có gì để vào? Người ta vốn rất tò mò, ngay khi được cản sẽ tìm mọi cách để vào phòng đó chẳng phải sao?

Con người là tập hợp của những suy nghĩ, người này có suy nghĩ thế này nhưng có người sẽ suy nghĩ khác. Và tôi, tuyệt nhiên là tập hợp của những gì thông minh và vĩ đại nhất!

Tôi mở cửa phòng hình tam giác, nhìn ngó xung quanh một lúc lâu. Phòng được sơn màu trắng tinh, không ghế, không bàn, không gì cả. Tất cả là một màu tinh khiết và tráng lệ. Trắng chỉ cần đơn giản thế thôi, không cầu kì gì hết.

Bỗng dưng có cảm giác mình đang lạc vào Thế giới của màu Trắng, và hẳn nhiên, Trắng lúc nào cũng hợp với bộ cánh mà tôi khoác lên mình. Bởi vì chúng sặc sỡ, nên Trắng dường như làm nền cho nó một cách hoàn hảo nhất. Hôm nay tôi mặc váy màu đỏ, khoác ngoài bằng một cái áo len màu tím mận, thắt một cái nơ màu vàng chấm bi và đi đôi giày màu cam với cổ giày màu đen. Đấy, đó là sự kết hợp hoàn hảo nhất của cảnh và người. Là những gì hòa hợp nhất mà Đấng tối cao có thể tạo ra. mà tất nhiên, ngoại trừ tôi ra chẳng ai tạo ra được những thứ như thế.

Tôi di chân xuống dưới nền nhà, phát hiện ra một tấm thảm màu trắng đặt ở giữa phòng, tiếp đến là những cái tủ được thiết kế một cách cẩn trọng mỗi bên bức tường. Thoạt nhìn, chúng ẩn bên lớp sơn tường màu trắng xóa, nếu không dùng tay gõ thử, sẽ không thấy được thanh âm kì cục của nó phát ra.

Bố bảo, Woddie là nơi mà cái gì cũng có thể xảy ra. Nếu bạn tưởng rằng tuyết không thể rơi bốn mùa, thì vơi Woddie, ngay cả khi những tia nắng màu vàng oi bức chiếu xuống từng tán lá, những bông tuyết vẫn bay lảng vảng khắp chung quanh. Nếu bạn tưởng rằng, người ta không thể chịu được ở nhà nổi trong vòng một tuần, tuyệt đối trong một năm sẽ chẳng có ai bước chân xuống mặt tuyết. Nếu bạn tưởng rằng, bạn là số một, tuyệt đối bạn sẽ là số một...ít nhất trong mắt đôi con ngươi màu xanh biếc của bố tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net