Chapter 15 & 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 15

tác giả: Marklawliet

- Tại sao cậu lại đóng phim này? – Ryan gác một chân lên đùi và nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Chàng trai ngồi trước mặt hắn có làn da trắng đến nỗi bọn con gái sẽ phải phát điên lên vì ghen tị. Gương mặt của cậu ta đẹp một cách hoàn hảo. Quá hoàn hảo giống như là bất tự nhiên vậy. Nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận là nhìn cậu ta rất cuốn hút. Đôi mắt buồn và sâu thẳm như lòng đại dương lúc nào cũng lấp lánh như có tâm sự. Điều lạ lùng là hắn không thể nhớ ra là đã gặp cậu ta ở đâu chưa. Trông cậu ta vừa quen vừa lạ.

An nhìn lại người đối diện với một ánh mắt đầy quyến rũ. Cậu mỉm cười một cách duyên dáng khoe hàm răng trắng bóng và đều tăm tấp.

- Vì em thích nhân vật Minh trong Couple School! Truyện này để lại cho em nhiều ấn tượng lắm!

Ryan vẫn thắc mắc.

- Cậu đẹp thế này chắc chắn phải nổi trong giới người mẫu lắm! Nhưng sao tôi không nhớ cậu ta?

- Vì em chỉ vừa mới bước vào thôi ạ!

- Nhưng mà đôi lúc nhìn mặt cậu tôi lại thấy quen!

An chớp chớp hàng mi đen láy cong vút.

- Vì em đẹp đúng không?

Cả hai cùng bật cười. Khi tiếng cười giòn giã đã tắt An mới hỏi.

- Vậy thì tại sao anh lại đồng ý diễn vai Dương? Một người mẫu nổi tiếng như anh đâu cần phải đóng một phim như thế này!

Ryan chụm các đầu ngón tay lại với nhau. Đôi mắt ngời sáng nhìn lên trời tỏ vẻ đang suy nghĩ. Cuối cùng hắn nói.

- Cũng giống như em thôi! Anh thích cá tính của nhân vật Dương!

- Dương có gì để anh phải thích?

- Sự hết lòng của cậu ta dành cho Minh làm anh cảm động! Anh ước gì mà có thể đối xử như vậy với người mà anh thích!

Một nét xúc cảm đen tối lướt nhanh qua mặt của An nhưng cậu lấy lại bình tĩnh ngay lập tức. Bằng một giọng hiếu kì cậu hỏi.

- Ủa? Sao vậy? Anh với người anh thích có chuyện gì hả?

Ryan nở một nụ cười buồn.

- Ừ! Giờ người đó không còn ở cạnh anh nữa rồi!

- Em xin lỗi! – Giọng An trở nên nhẹ nhàng. – Không ngờ một hot boy như anh mà cũng si tình ghê!

Ryan nhe răng ra cười.

- Ừ! Người đó không giống với bất kì ai mà anh biết! à mà khoan...- Hắn cúi người về phía trước để nhìn An cho rõ hơn. – Giờ anh mới phát hiện ra nha! Người đó nhìn khá giống em!

- Vậy sao? – An mỉm cười.

- Uhm!

- Vậy chắc người đó cũng phải đẹp lắm ha! – An nháy mắt.

- Em có vẻ tự tin vào nhan sắc há?

- Dạ! Đối với em nhan sắc là tất cả! Khi mình đẹp mình sẽ làm được nhiều việc hơn, được người ta yêu quý hơn và...

An bỏ dở câu nói. Hai mắt nó cúi gằm xuống. Nhưng khi nó ngước mặt lên sau đó thì trên gương mặt nó chỉ còn lại một nụ cười tươi tắn.

- Thôi chào anh! Em về phòng đây! Anh ngủ ngon mai là mình bấm máy rồi!

- Ừ! Chào em!

An bước ra khỏi phòng và đóng cánh cửa lại sau lưng. Ngay lập tức gương mặt của nó thay đổi một cách đáng sợ. Từ một cậu bé dễ thương hiền lành nó trở nên lạnh lùng như băng tuyết. Đôi mắt giờ mới trở về xúc cảm ban đầu. Lạnh lẽo vô hồn và chất chứa hận thù. Cậu nhếch mép lên thành một nụ cười kinh bỉ và nói thầm.

- Người yêu ư? Để rồi xem...

Vừa đi An vừa suy nghĩ về cái quá khứ đáng nguyền rủa của mình. Cậu không bao giờ quên nó. Không bao giờ! Cho dù nó có đắng cay và khắc nghiệt đến thế nào đi nữa thì cậu không bao giờ cho phép mình được quên nó. Nhớ về nó để mạnh mẽ hơn, để chà đạp bất cứ ai cản đường mình. Và để cười vào mặt những kẻ khi xưa.

Hàng lanh dài và sang trọng. Những chiếc đèn trên trần tỏa sáng ấm áp. Hai bên là những căn phòng với cửa đóng im lìm. Thỉnh thoảng lại có những bức tranh sơn dầu phong cảnh tuyệt đẹp phá tan sự đơn điệu cho bức tường. Cậu nhìn thấy đạo diễn đứng trước một phòng với tâm trạng rất kì lạ. Hình như anh ta đang bị kích động. Cậu bước đến. Hiếu nhìn thấy An. Anh bước về phía cậu.

Đạt một tay lên vai An HIếu thì thầm.

- Chắc cậu còn nhớ lời hứa với tôi chứ?

An nhếch mép nói.

- Dĩ nhiên! Anh muốn gì nào?

- Hiện tại thì chưa! Nhưng... – Hiếu nheo mắt lại thì một đường đầy gian xảo và nói. – Nếu cậu không muốn người ta biết về quá khứ của mình thì tốt nhất là nghe lời tôi!

- Tôi biết rồi! – An lạnh lùng nói.

- Cậu vẫn định làm như vậy à?

An liếc nhìn Hiếu một tia sắc lạnh đến rợn người.

- Dĩ nhiên! Tôi sẽ làm cho hắn phải đau khổ tột cùng!

Hiếu hiểu cảm giác của An. Tuy không biết vì nguyên nhân gì nhưng anh biết cái cảm giác đang sôi sùng sục trong lòng anh và An. Cái cảm giác đen tối muốn nhấn chìm người khác vào bóng đêm tuyệt vọng.

- Thật ra Ryan đã làm gì để cậu hận nó đến như vậy?

An không nói gì chỉ mỉm cười lạnh lẽo rồi bước đi. Tuy sự thù hận trong lòng của Hiếu đã rất mãnh liệt nhưng nhìn theo bóng dáng của An anh vẫn thấy ớn lạnh. Trong con người bé nhỏ đó là cả một sự thù hằn dai dẳng và bất tận. Hiếu không thể tưởng tượng chuyện gì đã gây ra mối thù hận đáng sợ đó. Anh chỉ biết rằng Anh xin anh diễn vai Minh cũng chỉ vì để trả thù Ryan mà thôi. Còn riêng anh, chắc có lẽ anh cũng phải mau chóng hành động thôi.

...

Khang nằm im không dám kêu lên một tiếng nào ngay cả khi Hưng cào xé làn da của hắn. Hắn đau lòng nhìn những đường nét vẫn còn rỉ máu trên nền da trắng trẻo mịn màn đó. " Khang" tên nó đã nằm lại trên người em và sẽ không bao giờ phai mờ. Đó là bằng chứng cho tình yêu của cả hai. Nhưng Khang vẫn không khỏi tan nát cõi lòng mỗi khi nhìn thấy nó. Hắn thấy thương nó nhiều quá. Tình yêu hắn dành cho nó là bất tận. Cho đến bao giờ mặt trời ngừng mọc, gió ngừng hát ca và sóng ngừng vỗ vào bờ biển thì có lẽ hắn sẽ hết yêu nó.

Dù rằng nó đã chìm vào giấc ngủ nhưng sự đau đớn vẫn không buông tha cho nó. Hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng cùng nó. Ngực hắn, lưng hắn và mặt hắn đầy những vết cào của nó để lại. Hắn không trách nó gì cả. Chỉ trách sao hắn không thể tiếp nhận nỗi đau của nó. Vì hắn mà nó phải đau đớn đến vậy. Hắn vuốt những lọn tóc đẫm mồ hôi của nó và hôn lân vầng trắng nóng hổi. Đột nhiên nó bật lên một tiếng kêu. Nó xoay mặt vào ngực hắn. Hai tay nó trong vô thức nắm lấy vai hắn. Móng tay nó cắm sâu vào da thịt hắn đến bật máu. Hắn cắn chặt răng và ôm chằm lấy nó.

Cứ thế hắn canh cho nó ngủ đến khi bình mình ló dạng.

Mẹ hắn bắt đầu lo lắng. Dù gì thì tụi nó vẫn còn quá nhỏ. Bà bắt đầu hối hận vì đã đề nghi như vậy. Vội vàng phóng ra khỏi giường, bà chạy đến phòng của Hưng. Nhẹ nhàng, bà mở cửa.

Hưng gới đầu lên cánh tay của hắn ngủ ngon lành. Gương mặt thanh tú của nó xoay vào ngực của hắn. Còn hắn một tay đặt lên eo của nó và cũng đang ngủ say. Bà ái ngại nhìn chiếc ga giường trắng tinh giờ đã lốm đốm vết máu đỏ. Bà từ từ tiến tới. Chưa thấy dấu vết trên người Hưng thì bà đã thấy trước mấy vết thương trên người hắn. Lắc đầu, bà quan sát kĩ hơn nữa. Trên khuôn ngực trắng trẻo của Hưng là tên của con trai bà vẫn còn chưa khô máu. Những lằn máu đỏ chảy xuống cả dưới bụng nó. Đưa hai tay che miệng để không bật ra tiếng kêu. Bà không ngờ tụi nó có thể dám làm đến như vậy. Bà thật sự khâm phục tình yêu mãnh liệt của chúng. Tình yêu đó thật đáng ngưỡng mộ. Ngay cả bà khi đã đến từng tuổi này vẫn chưa có được một tình yêu như thế.

Bà rón rén ra khỏi phòng để không quấy rầy tụi nó nữa. Chắc hẳn đêm qua chúng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Hãy cố lên các con nhé! Tương lai sẽ còn nhiều khó khăn hơn nữa. Giờ các con có thể vượt qua nỗi đau thể xác để đến với nhau nhưng sau này nỗi đau tinh thần còn khủng khiếp hơn thế. Hãy mạnh mẽ để đi trên chính con đường mà các con đã chọn nhé!

Chapter 16

Tác Giả: Mark Lawliet

Nó bị đánh thức bởi một đôi môi ẩm ức. Khẽ nhíu mày nó mở mắt ra. Đúng như những gì nó mơ thấy, hắn chào đón nó với một nụ cười tươi tắn. Nhưng nó vẫn đọc ra được sự lo lắng của hắn. Nó khẽ đưa tay vuốt mặt hắn và nói.

- Hưng không sao!

Hắn nắm chặt tay của nó và dụi mặt vào đó. Nó mỉm cười. Quả thật làn da của nó như đang thét gào trong nỗi đau đớn. Nó không thể cử động cánh tay trái của mình vì cơn đau dày xé. Hắn đỡ nó ngồi dậy và thay quần áo cho nó. Hắn cố tình chọn một chiếc áo sơ mi rộng để không chạm vào vết thương của nó. Xong hai đứa nắm tay nó bước từng bước ra ngoài.

Đoàn làm phim đã tập họp đông đủ. Tụi nó lặng lẽ đến đứng cạnh mẹ. Anh Hiếu bước tới trước với những cây nhan nghi ngút khói trên tay. Anh quỳ xuống trước một mân đầy ắp trái cây và thầm lầm khuấn váy. Sau đó đến lựa tất cả những diện viên, quay phim, ... Đây là nghi lễ bắt buộc để cầu chúc cho bộ phim sau này được nhiều may mắn.

Nó dựa hẳn vào người hắn và thở khó nhọc. Thật sự từng nhịp thở cũng làm cho nó đau đớn. Hắn lo lắng nắm lấy tay nó để nhận được một cái mỉm cười yếu ớt trên làn môi nhợt nhạt. Hắn yêu nó lắm. yêu đến vô cùng. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết niềm yêu của hắn dành cho nó. Giờ đây hắn sẵn sàng để cho hàng ngàn vết dao chém vào hắn còn hơn nhìn thấy nó đau đớn thế này. Hắn đang rơi vào sự hối hận triền miên vì đã ngu ngốc gây cho nó nỗi đớn đau nàu. Nhưng nó thì không. Nó không hề hối hận. khi yêu đừng bao giờ hối tiếc hay nhìn lại bất cứ điều gì. Nó đau đớn nhưng đó là vì hắn. Vì hắn nên cảm giác này trở nên ngọt ngào như socola. Đắng chát nhưng vẫn ngọt ngào...

- Hưng có đau lắm không? Hay là mình về khách sạn nghỉ nha! – Hắn lo lắng nói.

- Hưng không sao đâu mà! Mình phải ở lại để coi cảnh quay đầu tiên chứ!

Hắn mím chặt môi lại không nói gì cả. Hắn thấy bất an và lòng nóng như lửa đốt. Nhưng hắn vẫn muốn chiều theo ý nó. Đối với hắn mong ước của nó là mệnh lệnh tối thượng với hắn.

Máy quay, diễn viên và cả đạo diễn đã chuẩn bị sẵn sàng. Thông thường họ sẽ đợi đến ngày hôm sau mới quay cảnh đầu tiên nhưng vì anh Hiếu nói hôm nay tốt ngày nên họ sẽ quay luôn. Hưng quan sát diễn viên diễn vai Minh rất kĩ. Cậu ta đẹp, rất đẹp nhưng sao nó vẫn cảm thấy một nét gì đó giả tạo toát ra từ cậu ta. Mặc dù cậu ta diễn rất đạt nhưng đôi mắt đã tố giác tất cả. Chúng không thể vui đến thế, chúng vốn buồn sâu thẳm và tuyệt vọng.

Giờ đây An đang bước đi trên đường cùng với Tuấn, người diễn vai Sơn. Cả hai chuyện trò rất rôm rả. Trông họ cứ như là một đôi bạn thật sự vậy. Tuấn nhí nhảnh kế cho An nghe về Ryan. Cảnh phim kết thúc không gặp trở ngại gì. Thấy Hưng thở nặng nhọc hắn thấy xót xa trong lòng. Dù đây thật sự là những cảnh thú vị có một không hai mà không phải người nào cũng có may mắn được thấy. Nhưng hắn chỉ mải quan tâm nó mà thôi. Hắn nắm lấy bàn tay đẫm mô hôi của nó và nói.

- Đi! Mình đi về phòng!

Nó lí nhí phản đối nhưng vô hiệu. Hắn đã bế nó lên và đi phăm phăm về phía trước. Nó không hài lòng một chút xíu nào cả. Mọi người trong đoàn ai cũng nhìn tụi nó. Nó giận không thèm nói với hắn một câu nào.

Hán đặt nó lên giường. Nó lập tức quay mặt đi hướng khác. Hắn thở dài và đi lấy khăn. Hắn muốn xem mọi người diễn. Ước mơ của nó là muốn trở thành một diễn viên nên những dịp thế này quả thật là vô giá đối với nó. Vậy mà hắn... vậy mà hắn không cho nó xem! Nó giận hắn rồi! nó đang bị thương mà! Hắn phải chiều nó chứ!

- Hưng ăn gì không?

Nó nằm im re không trả lời.

- Ê! Có nghe Khang nói gì không?

- Không nghe gì hết! – Nó với lấy cái gối ôm.

- Không nghe sao trả lời?

- Khang...

Nó nghe thấy tiếng hắn ngồi lên giường. Hắn vòng tay qua và ôm lấy nó. Hắn dụi mặt vào lưng của nói và nói.

- Hưng không ăn Khang cũng không ăn!

Nó mặc kệ. nó đang giận hắn mà. Để cho hắn ôm như vầy đã là may lắm rồi. Nhưng mà căn phòng chìm vào im lặng càng làm vang lên tiếng hòa tấu của bao tử hắn. Nó không thể chịu đựng được. nó bật ra tiếng nói.

- Khang đói thì đi ăn đi! Cần gì phải làm vậy chứ?

- Khang không đói!

Nó tức giận quay lại dối diện với hắn.

- Còn nói là không hả...

Nhưng hắn chỉ nhìn nó mỉm cười. Nó đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Hắn đưa tay lên bẹo má nó và nói.

- Khang biết Hưng giận Khang nhưng mà thà để cho Hưng giận chứ Khang không thể để Hưng ngoài đó được!

-...

- Hưng quan trọng với Khang lắm Hưng biết không?

-...

Hắn nhìn nó chăm chú rồi nhẹ nhàng như một điều tự nhiên đầu của cả hai dần hướng về nhau. Rồi hai đôi môi khao khát cũng chạm vào. Nụ hôn ngôt ngào như kẹo sữa. Mùi thơm dịu dàng như hướng dương. Từng lọn tóc lấp lánh dưới nắng hè từ cửa sổ.

Bỗng dưng có tiếng hét thất thanh vang lên từ phim trường. Cả hai giật mình buông nhau ra. Nó hoảng hốt hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

- Hưng ở đây đi để Khang đi coi!

Rồi hắn chạy đi. Nó lo lắng ngồi đó và đợi hắn quay về. Đột nhiên, rất trẻ con, nó sợ. nó sợ hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa. Nó sợ cảm xúc cuối cùng mà nó dành cho hắn chỉ là sự giận dữ mà thôi. Nó sợ lắm. Rồi nó nghe thấy tiếng xe cấp cứu. Tim nó càng đánh loạn nhịp hơn. Đến khi nước mắt của nó chuẩn bị rơi thì hắn chạy vào phòng.

Hắn trông còn hoảng sợ hơn nó nữa. Nhưng hắn sợ vì nhìn thấy nó khóc. Hắn lao đến bên nó và hỏi.

- Có chuyện gì vậy? Hưng đau hả? Nói cho Khang nghe đi!

Nó không nói gì cả chỉ ôm chằm lấy hắn. Giờ thì nó thấy mắc cỡ. Nó không thể nào cho hắn biết cảm giác của nó được. Nhất định hắn sẽ chọc nó cho mà coi! Nó dành đánh trống lãng .

- Có chuyện gì vậy Khang?

Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới như cố tìm xem có điều gì bất thường. Nhưng mãi mà hắn vẫn không hiểu. Làm sao mà Seme có thể hiều được Uke đang nghĩ gì cơ chứ. Nhất là khi Uke đang bệnh.

- An bị tai nạn!

- An?

- Người đóng vai Minh đó!

Nó kinh ngạc đưa tay lên che miệng.

- Trời ời! Cậu ấy có sao không? Mà sao lại bị tai nạn! Đang ở phim trường mà!

- thì cậu ấy và Ryan đang diễn cảnh Minh và Dương rượt đuổi nhau thì bất ngờ có một chiếc xe chạy lại!

- Xe ở đâu ra?

- Thì... tài xế bị say rượu nên không biết đường đó cấm vào!

- Trời! – Nó kêu lên đầy bất bình.

- Nhưng mà đáng lẽ người bị tong là Ryan!

- Sao?

- An đã đẩy Ryan ra... – Hắn trầm ngâm nói.

Hai mắt của nó mở to. Nó không thể tin được sự cố đáng sợ này lại có thể xảy ra ngay ngày đầu tiên bấm máy. Điều đáng nói ở đây là diễn viên chính lại bị tai nạn. Chuyện này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến đoàn. Nó thấy lo cho anh Hiếu.

- Vậy An có sao không Khang? – Nó lo lắng hỏi.

Hắn lắc đầu.

- Không biết nữa! Hồi nãy xe cấp cứu đưa cậu ấy đi rồi! Mẹ với anh đạo diễn đi theo để xem tình hình thế nào! Mấy người trong đoàn cũng đang đến bệnh viện đó!

- Vậy mình cũng...

- Không! – Hắn dứt khoác,

- Sao vậy? – Mặt nó xụ ra.

- Hưng đang mệt! Nghỉ ở nhà đi! Có gì họ sẽ nói cho mình biết mà!

- Nhưng...

- Nghe Khang đi mà! Rồi muốn gì Khang cũng chịu hết đó! – Hắn nói như van nài.

Nó vẫn còn muốn tranh cải nữa nhưng mà nó nhìn thấy những giọt mố hôi chảy trên trán hắn. Ngực áo hắn ướt đẫm. Vẻ mặt chân thành của hắn. Và những vết thương vẫn còn rỉ máu mà nó đã gây ra cho hắn. Nó ngồi xuống .

- Uhm! Mình sẽ đợi họ về vậy!

Hắn thở phào nhẹ nhõm và ngã người năm xuống bên cạnh nó. Nó nhìn hắn rồi hỏi.

- Khang đang nghĩ gì vậy?

Hắn cười với nó. đôi tay rắn chắc của hắn kéo nhẹ nó về phía hắn. Hắn lặng lẽ ôm lấy nó.

- Khang đang nghĩ tại sao An lại cứu Ryan không ngần ngại như vậy!

- Có gì đâu! – Nó nói. – Ai cũng sẽ làm vậy mà!

- Không! Khang lại thấy khác!

- sao Khang lại nói vậy?

- cảm giác thôi!

- Là sao?

- Tại Hưng chưa thấy vẻ mặt của Ryan lúc đó thôi! Trông cậu ta lo lắm! Với lại An lại mỉm cười với cậu ta trước khi ngất đi nữa!

Nó trợn tròn mắt lên và nói với vẻ mặt " ham hố"

- Có khi nào họ...

Hắn cười tươi trước vẻ mặt của nó.

- Ai biết được!

Cả hai ngồi đó nói chuyện với nhau về giả thuyết của mình. Nhưng hình như chỉ có một người hiều rõ mọi chuyện mà thôi. Hiếu thấy lòng mình hoang mang. Anh không thể tin được An lại có thể làm vậy. Chẳng lẽ vì trả thù mà An lại có thể hi sinh bản thân của mình vậy sao? Hay đây chính là hành động thật tâm của An. Hiếu thật sự không thể hiểu nổi. Nếu như đây cũng là kế hoạch của An thì cậu ta quả thật rất đáng sợ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net