Chapter 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã vài tháng trôi qua kể từ khi Vĩnh và Kha bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố. Những khó khăn và bỡ ngỡ giờ có lẽ đã không còn. Nhưng cả hai đang phải đối mặt với những vấn đề quan trọng hơn nhiều. Hình như trong những tháng ngày tập làm quen với cuộc sống xa hoa thị thành trái tim của cả hai dần xa nhau. Trong một ngày dài, cả hai rất hiếm khi có dịp trò chuyện với nhau. Sáng sớm là Kha đã phải đi học. Còn Vĩnh phải đi làm đến tận chiều tối. Nhờ sự siêng năng ấy mà cả hai đã dọn ra sống riêng. Không còn phải phụ thuộc vào Hưng và Khang nữa. Kha học cũng ngày càng giỏi hơn. Cậu đã thật sự bỏ hết sức mình để theo kịp các bạn. Nhưng hậu quả cả tất cả điều đó là cả hai dường như xa nhau nhiều quá.

Nếu như ngày xưa khi còn ở dưới miền quê đơn giản, vào những buổi tối trăng sáng cả hai sẽ cùng nhau ra ngồi trên chiếc cầu bắt qua một con mương nhỏ. Ngắm nhìn cảnh vật chiềm khuất trong màu xanh và tím là một thú vui mà ít có người thành phố nào có thể hưởng thụ. Ngấm ngáp cái im lặng nhẹ nhàng, sự bình yên bé nhỏ ấy có thể làm linh hồn cả hai gần nhau hơn. Và rồi những bí mật sẽ được thổ lộ. Chỉ cần như vậy cũng đủ cho một tình yêu chân thành.

Thế nhưng...

Ở thành phố thì không được vậy. Thành phố không có ánh trăng mà chỉ có những ánh đèn hoa lệ. Thành phố không có những ngọn cỏ mỏng manh khẽ rung rinh theo làn gió và chìm trong màu xanh tím lãng mạn. Thành phố chỉ có những ngôi nhà bề thế, cái gì cũng vuông vức, cái gì cũng thằng đơ, cái gì cũng tính toán, cái gì cũng chìm trong những ánh đèn đủ màu hào nhoáng. Thành phố là một nơi thật lạ lùng và lạnh lẽo đối với một tâm hồn chân chất. Hàng đêm đợi chờ Vĩnh về trong nỗi cô đờn đến mỏi mòn, Kha ngắm nhìn những vì sao tít trên cao. Những vì sao đó thật mờ nhạt. Ở quê cậu chúng tỏa sáng rất rực rỡ. Không như nơi đây. Bầu trời dường như thật cô đơn vì không còn ai bận tâm ngước nhìn lên nó. Kha cũng cô đơn khi không có Vĩnh bên cạnh. Sự trống trãi thật khó chịu. Những xúc cảm lạ lùng và khó chịu nhói lên theo từng nhịp thở. Kha không hề nghĩ một khi bước lên thành phố sẽ thành như thế này. Cậu không hề nghĩ mọi chuyện có thể tồi tệ đến mức này. Nếu biết trước như vậy cậu thà ở lại miền quê hoang sơ nhưng đậm tình người kia.

Nhưng rồi những đêm đó cũng dần lùi về xa trong miền kí ức của cả hai. Từng cuộc vui kéo Kha đi. Kha biết làm vậy Vĩnh sẽ lo lắng nhưng cậu sợ. Cậu sợ những đêm đơn côi và lạnh lẽo đó hơn bất cứ thứ gì trên đời. Con người là những tạo vật phức tạp nhưng cũng thật giản đơn.

Vĩnh bắt đầu cảm nhận thấy những điều đó. Và cậu cũng bất lực trước hiện tại. Làm thế nào mà cậu có thể níu giữ Kha trong khi cậu còn phải lo cho cuộc sống của cả hai. Tiền nhà, tiền học của Kha, tiền sinh hoạt. Tất cả đè nặng lên đôi vai của chàng trai 18 tuổi. Nhưng Vĩnh chưa một lần nào than trách. Cậu coi đó như là trách nhiệm của mình. Mỗi khi mệt mỏi chỉ muốn buông xuôi, cậu lại nghĩ về Kha. Chính nụ cười ngây thơ của Kha đã động viên cậu đã mang đến cho cậu sức mạnh để vượt qua những khó khăn kia. Nhưng rồi Vĩnh cũng nhận ra những thay đổi. Ánh mắt của Kha đã không còn vẹn nguyện một niềm ngây thơ như trước nữa. Nụ cười đã không còn sáng trong như ánh trăng màu bạc treo lơ lửng trên nền trời xanh tím. Có cái gì đó, một sự thay đổi gì đó trong tâm hồn Kha mà Vĩnh không thể nắm bắt được.

Vào một ngày mưa xam xịt. Từ sáng mặt trời đã mất đi ngôi vị hoàng hảo vốn có. Không một tia nắng nào làm không gian ấm hơn. Khắp nơi được bao phủ bởi một màn nước lạnh lẽo. Mây đen giăng kín bầu trời. Chim chóc không buồn cất tiêng ca. Những cái cây của biết u rủ đứng lặng đi dưới sự tàn bạo của những giọt mưa. Vào một ngày như vậy, Vĩnh bước ra khỏi nhà. Cậu đưa tay lên mặt để lau đi giọt nước đang chảy. Tuy thời tiết thật tệ nhưng lòng cậu ngập tràn hi vọng. Có lẽ sau ngày hôm nay Vĩnh và Kha sẽ trở lại như lúc ban đầu. Vĩnh có lẽ đã sai khi không quan tâm Kha nhiều như trước. Và hôm nay cậu sẽ chuột lại lỗi lầm của mình.

Trên con đường vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe chạy qua một cách hối hả. Những con người đó cúi đầu xuống để tránh những giọt mưa đâm thẳng vào mặt. Họ chạy đi cuốn quýt để tìm về mái ấm của mình. Vĩnh cũng đang đi tìm mái ấm của mình. Trên vỉa hè lạnh lẽo, dưới chiếc ô rộng, Vĩnh bước đi. Cậu dừng trước một cửa hàng bán hoa. Dù hôm nay trời mưa nhưng họ vẫn mở cửa và hoa vẫn rất tươi. Dĩ nhiên là có rất nhiều loại hoa được trưng bày. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Vĩnh không phải là hoa hồng, không phải hoa lily mà là một loài hoa khác. Một loài hoa giản dị hơn, mộc mạc hơn. Hoa diên vĩ Iris.

Cô bán hàng xinh đẹp gối những bông hoa diên vĩ màu xanh tím lại cho cậu. Bên ngoài những bao hoa đó còn được cô điểm xuyết thêm những nụ hoa trắng li ti. Bó hoa đẹp một cách thuần khiết. Khi đưa nó cho cậu cô mỉm cười và hỏi.

- Tặng cho người yêu hả em?

Vĩnh đón lấy đóa hoa đó và khẽ mỉm cười.

- Phải!

- Chắc cô ấy sẽ vui lắm!

Vĩnh nhìn vào đóa hoa thật lâu trước khi trả lời.

- Em hi vọng vậy!

Rồi cậu lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Phía sau màn mưa xám xịt ngôi trường nhỏ đã hiện ra như một cái bóng lờ mờ không nhận rõ hình thù. Giờ này học sinh vẫn chưa tan học. Vĩnh đứng bên kia đường và nhìn vào ngôi trường im lặng như tờ. Đâu đó trong những lớp học ấy Kha đang ngồi. Vĩnh thử tưởng tượng gương mặt chăm chú nghe giảng của Kha. Cậu ngồi trong một bến đợi xe buýt và kiên nhẫn chờ đợi được mang đến sự bất ngờ cho Kha. Xung quanh cậu mưa vẫn cứ rơi nhưng đã nhẹ nhàng hơn. Giờ đây cơn mưa cứ như một bản tình ca du dương vậy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Một vài hạt mưa đọng lại trên những cánh hoa lấp lanh như pha lê.

Một chàng trai với bó hoa xinh đẹp ngồi nhìn xa xăm dưới cơn mưa nhẹ nhàng.

Một tình yêu chân thành.

Và rồi tiếng chuông reo vang.

Cổng trường từ từ được mở ra. Vĩnh ngồi thẳng dậy và phóng ánh mắt tìm kiếm. Những gương mặt xa lạ lướt qua. Một vài cô nữ sinh che miệng nhìn cậu và thì thầm với nhau điều gì đó. Nhưng Vĩnh không quan tâm. Cậu đang mải mê tìm kiếm người yêu bé nhỏ của mình. Tim cậu đập như trống. Cậu tự hỏi không biết Kha sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cậu. Kha sẽ ngạc nhiên chứ? Sẽ vui mừng chứ? Sẽ lao đến ôm lấy cậu chứ? Và cả hai người sẽ trở về nhà, Kha sẽ nấu cho cậu một bữa ăn thật nóng. Cả hai sẽ ngồi ngắm nhìn cơn mưa và nói cho nhau nghe tất cả mọi điều.

Kha kìa! Vĩnh đứng dậy. Gương mặt cậu ánh lên một nỗi vui mừng không thể che dấu được. Một nụ cười hiện lên trên môi cậu một cách thật tự nhiên. Cậu định chạy đến bên Kha nhưng cậu chợt khựng lại...

Kha đang khoác tay một chàng trai khác. Cả hai cười nói với nhau một cách vui vẻ. Họ đi chung dưới một chiếc ô nhỏ xinh xắn. Chàng trai kia cúi xuống hôn lên má Kha một cái. Kha mỉm cười tươi tắn như một thiên thần. Vĩnh chỉ biết đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của Kha. Một vẻ đẹp sáng trong giờ đã không còn là của cậu. Vĩnh biết đáng lẽ ngay bây giờ, ngay lúc này đây cậu phải tức giận, phải lao đến đó hỏi cho ra lẽ. Nhưng mà... nhưng mà... nhưng mà nụ cười của Kha hạnh phúc quá. Vĩnh tự hỏi lòng mình đã bao giờ cậu làm cho Kha hạnh phúc như vậy chưa? Không! Cậu không thể, cậu đã bỏ mặc Kha. Hơn ai hết cậu yêu nụ cười kia. Và cậu mong muốn hơn bất cứ điều gì trên đời là được giữ cho nụ cười ấy mãi mãi bừng sáng.

Kha cùng người đó lướt đi trong màn mưa giờ đã bắt đầu nặng hạt trở lại. VĨnh đứng lặng im trong màn mưa đó. Đôi chân cậu như đã mất cảm giác. Đóa hoa từ trên tay cậu rơi xuống nền đất lạnh lẽo đầy nước mưa. Mái tóc cậu sũng nước nhỏ giọt xuống đường. Nước mưa chảy thành từng dòng trên khuôn mặt của cậu. Nhưng đó chỉ là nước mưa mà thôi! Đó không phải là nước mắt. Vĩnh không thể khóc. Có gì mà phải khóc chứ! Kha đang hạnh phúc kia mà. Vĩnh là một người đàn ông vì thế cậu càng không thể khóc. Nhưng mà sao cõi lòng lại lạnh như vậy. Có phải bời vì nước mắt không thể tràn ra từ khóe mi mà lại tuôn chảy từ con tim đang thổn thức?

Trong cuộc đời của mỗi người, bất kì ai cũng phải trải qua nỗi đau này. Nỗi đau bị tình yêu rời bỏ. Khi bạn yêu một người nào đó dù là công khai hay thầm kín thì bạn cũng luôn mơ ước được hạnh phúc. Thậm chí khi bạn chưa hề tỏ tình với người ta bạn vẫn mơ tình yêu của mình sẽ vẹn tròn. Bạn mơ sẽ cùng người đó xây dựng một gia đình hạnh phúc. Mơ được cùng người đó nắm tay nhau trên con đường dài thăm thẳm phủ đầy lá vàng. Nhưng thực tế cuộc sống không bao giờ dễ dàng như vậy. Khi tình yêu tan vỡ, ước mơ cũng tan vỡ. Và mỗi người tùy vào cá tính đều có những phản ứng khác nhau. Có người sẽ giận dữ, có người sẽ rút lui để cho người mình yêu hạnh phúc. Nhưng dù là gì thì đó cũng là những điều đáng quý và trân trọng. Bởi vì tất đều xuất phát từ một tình yêu.

Và Vĩnh cũng vậy.

Vào cái ngày hôm đó, cái ngày mưa tầm tã đó, Vĩnh đã quay đi. Cậu cố gắng hết sức với cái lí trí đang dần mất kiểm soát vì đau thương của mình để về được nhà thật nhanh. Cậu chạy vào nhà như một kẻ điên. Cậu vào phóng tắm và lau thật khô tóc và người mình. Sau đó cậu ngồi vào chiếc ghế đặt kế bên ô cửa sổ. Khi cánh cửa bật mờ và Kha bước vào. Khuôn mặt của Kha vẫn còn đọng lại niềm hạnh phúc đó.

Và đây là cách Vĩnh đối diện với vấn đề.

Vĩnh khẽ quay lại và mỉm cười rồi nói. Câu nói cuối cùng của Vĩnh dành cho Kha vì từ đây cho đến lúc Vĩnh ra đi Vĩnh không bao giờ nói bất cứ lời nào với Kha nữa. Vĩnh sẽ ra đi sau khi đã kiếm được đủ tiền để dành cho Kha có thể học hết THPT. Và ngay sau khi khoản tiền đó được kiếm đầy đủ, Vĩnh bỏ đi.

- Chào em! Em đi học có vui không?

Chap 26

Buổi sáng bộn bề với những suy nghĩ và xúc cảm ứ đọng nghẹn tắt trong tim. Hưng mở cửa sổ ra hi vọng có một làn gió nào đó sẽ xua đi sự lo lắng bất an ngày một lớn trong lòng. Một đêm dài khủng khiếp vừa mới trôi qua và Hưng không thể nào chợp mắt. Đúng như người ta nói: thức đêm mới biết đêm dài. Nhưng đêm còn đáng sợ hơn khi phải đối diện với sự cô đơn, lo lắng và cả một hiện tại phũ phàng trước mặt. Nỗi sợ hãi sẽ mất Khang làm Hưng không thở được. Cho dù ngay lúc này đây nó đang đứng dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng và trong vắt. Khi những làn gió những tưởng sẽ mang đến cho nó cảm giác yên bình mơn man trên mái tóc cũng chỉ làm cho tâm hồn nó càng thêm giá lạnh.

Bỗng nhiên Hưng ôm lấy đầu bằng đôi tay gầy gò. Hai mắt nó nhắm nghiền như muốn trốn tránh tất cả. nhưng một khi mí mắt khép lại là những hình ảnh khủng khiếp kia lại hiện lên. Vài tiếng trước đây thôi. Kí ức vẫn còn nóng bỏng bởi nước mắt...

Khang vòng tay qua ôm lấy đoi vai nhỏ nhắn của Hưng. Hắn thì thầm vào tai nó.

- Em đang làm gì vậy?

Hưng mỉm cười qua lại hôn lên môi Khang một nụ hôn nhẹ nhàng. Nó nói trong nụ cười tươi tắn.

- Em đang đọc sách mà! Anh không thấy sao?

- Thôi đừng đọc nữa! Đi chơi với anh đi! – Hắn lại giở giọng nhõng nhẽo ra.

- Thôi mà! Giờ này có gì đâu mà chơi! Khuya rồi anh!

- Thì chơi trò chỉ có hai đứa mình thôi! – Vừa nói Khang vừa hôn lên cổ của Hưng.

Hưng đỏ mặt đẩy Khang ra. Nó nói với giọng cứng cỏi hay là cố làm ra vẻ cứng cỏi.

- Không được mà! Anh kì quá à!

- Có gì đâu mà kì! – Khang lại lao đến đặt môi lên trán Hưng. – Vợ anh thì anh cưng thôi!

- Mắc cười quá! Vợ đâu mà sẵn quá vậy?

- Thì em chứ ai! Còn hỏi nữa! Đi mà! Nha... – Khang kéo dài giọng ra giống như một đứa bé đòi mẹ mua đồ chơi cho.

Nhìn Khang như vậy Hưng cũng không khỏi phì cười. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần đến chuyện này là Khang lại như một đứa con nít vậy. Đáng yêu không chịu được. Nó nhìn Khang chớp chớp mắt. mắt của Khang đầy vẻ hi vọng. Rồi nó nói.

- Không!

Mặt Khang ngay lập tức xụ xuống. Hưng phải quay đi chỗ khác để cố nín cười. Đột nhiên nó thấy mình bị nhấc bổng lên cao. Định thần lại là đã thấy mình nằm trong vòng tay của hắn rồi. Hắn nở một nụ cười ranh ma.

- Em không chịu thì... hì hì hì...

- Thì sao?

- Thì hiếp!

Vừa nói hắn vừa bế nó vào phòng. Nó la hét suốt đoạn đường và quẫy đạp lung tung nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của hắn. Hắn dùng chân đá mạnh vào cánh cửa tội nghiệp. Cánh cửa bật mờ đập vào tường một cái rầm. Rồi rất nhanh chóng hắn đặt nó lên giường. Nó định ngồi dậy đã bị hắn ngồi lên bụng. Hắn nhanh chóng quỳ lên. Hai đầu gối kép chặt vào hông của nó làm nó không cựa quậy được gì nữa. Nó đành nằm im nhìn hắn và mỉm cười. Hắn cũng cười. Nụ cười tươi khoe hết cả răng.

- Ngoan đi rồi anh cưng!

Nó chu môi ra tỏa ý không đánh giá cao lời nói của hắn. Rồi hắn cởi chiếc áo thun ra. Trong ánh đèn vàng cam ấm áp của chiếc đèn ngủ đặt bên cạnh, từng múi cơ trên người hắn nổi bật lên một cách đầy ấn tượng. Sự tương phản giữa hai màu đen của bóng tối và vàng cam của ánh đèn làm hắn trong hấp dẫn một cách lạ lùng. Rồi đúng như nó nghĩ hắn không tiếp tục cởi quần mà cúi xuống ngực của nó. Hắn hít một hơi thật dài cái mùi mà hắn yêu thích rồi đặt môi lên chiếc cổ trắng nõn nà. Lưỡi hắn tự do vẽ từng đường lên cổ nó. Còn đôi tay thì không ngừng làm việc. Tay phải đã cho sâu vào trong quần nó. Còn tay trái đang làm việc cật lực để thoát những chiếc nút áo bướn bỉnh ra. Cuối cùng không biết khó mở áo hay sao đó mà hắn giật banh chiếc áo sơ mi của nó ra một cách nhẹ nhàng như đó chỉ là một cái giẻ rách. Hắn đánh vào cái bụng đầu cơ của hắn cằn nhằn.

- Anh lại vậy rồi! Lần nào cũng vậy hết á! Em gần hết áo mặc rồi đó!

Vừa cúi xuống vết sẹo tên hắn trên ngực nó hắn vừa nói.

- Thôi mà! Mai anh dẫn đi mua áo lại cho!

Nó không trả lời. Vì thật ra nó không thể trả lời được nữa. Cái lưỡi ma quái của hắn đang lướt trên từng đường nét của cái tên Khang. Bao giờ cũng vậy, đó là nơi mà hắn thích nghịch nhất. Hắn thường chơi ở đó rất lâu trước khi xuống đến những nơi khác. Nó thì chỉ biết nằm đó chịu trận mà thôi.

Rồi bỗng nhiên tất cả mọi chuyển động đột ngột dừng lại. Minh mở mắt ra và hỏi nhỏ.

- Gì vậy anh?

Nhưng Hưng không thể trả lời nó. Hắn đang quỳ với hai tay ôm lấy đầu. Mặt hắn cúi gầm xuống. Đôi vai đang run lên từng chập. Nó bắt đầu hoảng sợ. Nó lai nhẹ vai của hắn và nói với giọng gấp gáp hơn.

- Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?

Hắn vẫn không nói gì. dường như hắn đang chìm vào những đợt sóng đáng sợ. Rồi hắn bắt đầu rên lên. Tay hắn vò mái tóc rối bù. Hưng bắt đầu hoảng sợ thật sự. Nó lai mạnh người Khang hơn nữa.

- Khang ơi! Đừng làm em sợ mà! Nói gì đi anh!

Đột nhiên Khang hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn xuống đất. Hắn lăn lộn trên sàn nhà như lên cơn động kinh. Nước bọt trào ra khỏi miệng hắn. Hai mắt hắn long lên sòng sọc đáng sợ như người lên cơn nghiện. Minh lao xuống với hắn nhưng bị hắn đẩy ra té lăn ra đất. Nó đành khiếp sợ ngồi đó nhìn hắn với đôi mắt ngân ngấn nước. Rồi cũng như lúc xảy ra, tất cả mọi thứ dừng lại. Âm thanh điên dại đầy đau đớn đó cũng đột nhiên im bặt. Hưng chạy đến đỡ Khang ngồi dậy. Nó càng thấy lo lắng hơn khi gương mặt hắn trắng bệch ra không còn sức sống.

- Khang ơi! Tỉnh lại đi anh! Sao vậy nè?

Nước mặt nó trào ra không sao kiềm chế được. Cái ý nghĩ nó sẽ mất hắn làm nó không thể chịu đựng được. Nó cố hớp lấy không khí và gạt đi nước mắt để nhìn hắn cho rõ. Giờ đây nó như một nạn nhân trên một chiếc máy bay đang rơi. Bối rối, hoảng sợ và không biết phải nên làm gì. Nếu lỡ như nó mất hắn rồi sao? Nếu lỡ như hắn không tỉnh dậy nữa rồi sao? Hắn là tất cả đối với nó như mặt trời cần cho trái đất vậy. Nếu như ... nếu như....

Nhưng hắn từ từ mở mắt ra. Nó mừng như thấy được ánh sáng nơi đường hầm tăm tối vậy. Nó ôm chằm lấy hắn và nói khi nước mắt vẫn còn lăn dài.

- Anh làm em sợ quá!

Nhưng hắn không tỏ vẻ gì là nghe thấy nó cả. Người hắn cứ đơ ra như một pho tượng vô hồn. Nhưng khi nỗi lo lắng cùng cực đã qua đi, nó không đế ý đến gì nữa cho đến khi hắn nói.

- Cậu là ai vậy...?

...

Hưng nhắm mắt lại rồi mở bừng đôi mắt ra. Lời nói cuối cùng mà nó được nghe lại là một lời khủng khiếp. Đến bây giờ tim nó vẫn chưa thể hàn gắn lại. Phía dưới con đường chìm trong làn sương trắng. Không một bóng người qua lại để cảnh vật bớt quạnh hiu. Gió từng cơn miên man như muốn ru con người vào giấc mộng ngàn năm không bao giờ tỉnh giấc. Một giấc mộng đau khổ triền miên mà con người vẫn thương hay gọi là tình yêu.

Giờ đây chắc hắn đang ở trong bệnh viện, đấu tranh cho từng mảnh vụn kí ức. Nó tự hỏi một cách đớn đau rằng liệu có mảnh nào chất chứa bóng hình nó không. Cái tình yêu này ngay từ đầu đã quá mong manh, đã quá nhiều thử thách. Và nó biết thế. Nó biết rõ hơn ai hết. Nhưng nó vẫn cắm đầu yêu. Giờ đây là đoạn kết mà nó không thể tránh khỏi. Dù biết vậy nhưng...

Gục mặt xuống đôi bàn tay tê dại nó thút thít khóc. Tiếng khóc không thành lời của một tình yêu đầy thương tổn.

- Đừng quên em mà!

Và gió lại bay đi trên những tầng cao vời vợi. Gió có nghe thấy lời nói đó không? Gió có cảm nhận được sự tuyệt vọng đau thương đó không? Gió có thể mang đến cho kẻ đang chìm vào màn đêm bất tận kia không? Gió có mang chút hi vọng nào cho tình yêu của họ không?

Ngọn gió không nói gì chỉ lặng lẽ bay lên hòa mình vào không gian u buồn và xám xịt.

Đã đến lúc Hưng phải đưa ra quyết định của mình rồi.

Từ bỏ hay sẽ vẫn mãiChap 27: Heartless

Cuối cùng thì nó cũng lê đôi chân tê dại vào bệnh viện. đây là nơi mà nó ghét nhất trên đời. nó không bao giờ có thể chịu đựng nổi cái cảm giác ở đây. Một cái cảm giác hồi hộp, lo âu và tuyệt vọng. nó đi theo sự chỉ dẫn của mẹ hắn. nó qua rất nhiều hàng lang đầy nhóc người bệnh lê lết đợi chờ đến lượt khám. Nó cũng đi qua những phòng sanh mà tại đó những sinh linh bé bỏng đang chào đời. đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua đầu nó.

Con người sinh ra trên đời để làm gì? khi ta còn bé ta chỉ biết lo học hành vì tác động của người lớn xung quanh là quá lớn. họ tiêm nghiễm vào ta những suy nghĩ mang tính cực đoan mà đa phần là đúng. Không học thì không có tương lai. Lớn hơn một chút khi ta định hình được nhân cách, định hình được suy nghĩ của riêng ta thì ta lại có cảm nhận khác. Chúng ta nhìn cuộc sống với góc nhìn của riêng ta. Và ta dần biết được có một thứ quan trọng, ngọt ngào nhưng cũng rất đắng cay. Chúng ta dần khám phá những điều mới lạ xung quanh. Gặp nhiều người, yêu nhiều người. chúng ta nói chuyện, giận dỗi, yêu thương, tuyệt vọng... đó là những trải nghiệm của riêng ta. Là thứ quý giá nhất của ta. Vậy nên, cuộc sống chẳng qua chỉ là một cuộc hành trình dài tìm kiếm lí do vì sao mình được sinh ra và lí do vì sao mình tồn tại. Hưng mỉm cười khi biết rằng lí do đó đã luôn hiện hữu trong tim nó. nó tồn tại vì hắn và chỉ vì hắn mà thôi. Và giờ đây nó sẽ trở thành lí do để hắn tồn tại.

Nó đứng trước cửa phòng của hắn một lát. Suy nghĩ xem nên đối diện với hắn như thế nào. Cuối cung với một nụ cười trên môi nó bước vào. Ngồi bên giường của hắn không ai khác chính là mẹ. bà nhìn nó bằng đôi mắt mệt mỏi. nhưng dù vậy ánh nhìn đó cũng chất chứa đầy yêu thương và quan tâm choáng ngợp cả tâm hồn nó. bà nhẹ nhàng đứng dậy và bước về phía nó. ó chỉ kịp nhìn thấy gương mặt say ngủ của hắn trên giường trước khi bà đưa nó ra ngoài.

Hàng lang vắng vẻ chạy dài và mất hút trong ánh sáng nhạt nhòa. Bà trông thật xanh xao và mỏi mệt trong ánh nắng nhợt nhạt ấy. dựa người vào bức tường trắng xóa và nói với giọng buồn bả.

- Bác sĩ đã khám xong rồi...

Nó nói với gương mặt đầy hi vọng

- sao ạ?

Bà chỉ thở dài.

- nó bị mắc chứng bệnh tên là phêninkêto niệu!

- là... là bệnh gì ạ...

- là bệnh gây rối loạn chuyện hóa chất trong cơ thể. Bệnh này do đột biến gen mã hóa enzin chất gì đó mà cô không thể nhớ nỗi. nhưng mà cơ thể thằng Khang không thề bài trừ chất này nên ngày càng tích tụ lại dẫn đến chứng mất trí nhớ.

Hưng khẽ bước một bước về sau cho đỡ choáng. Vậy là nỗi lo lắng của nó đã thành hiện thực rồi. nó rụt rè hỏi vì sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net