Chương 14: Cậu là thể loại người chim gì thế?!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê, nhìn cái tên kia kìa!"

"Y không có cánh, là một nhân loại, các người thấy y bao giờ chưa?"

"Lạ hoắc!"

"Y có đủ mười ngón tay đó! Cơ thể y... Rất hoàn mỹ!"

"Y là nô lệ của tên cánh trắng đó sao?"

"Thật tiếc cho nhân loại xinh đẹp kia! Đám có cánh đều là thứ cặn bã!"

"Lũ người chim chết tiệt, dám lấy danh nghĩa giúp đỡ chúng ta để thực hiện kế hoạch nô dịch tàn độc của bọn chúng! Mấy ngày trước chúng bảo sẽ dẫn hai đứa con gái của tôi đến một nơi thật tốt, kết quả..."

"Vác bụng bầu, bị đuổi về như một con chó! Em gái tôi cũng bị chúng lợi dụng... Con bé không chịu được, tự sát rồi..."

"Con trai tôi cũng bị bắt cóc, chắc cũng đã chết rồi... Hu hu..."

"Mấy đứa trẻ có nhan sắc một chút đều bị bắt đi hết! Tá Linh sắp xong rồi..."

"Quỷ tha ma bắt lũ người chim!"

"Gã người chim này đến đây làm chi, định dụ dỗ hay gì? Hay là muốn khoe khoang nô lệ nhà mình, cười nhạo đám tàn tật chúng ta?"

"Chắc chắn là như vậy!"

"Bọn chúng không xứng đứng ở đây!"

"Đúng, mau đuổi chúng ra ngoài đi!"

"Bọn chúng chỉ có hai người, chúng ta lại đến mấy trăm người..."

"Chắc không ai biết bọn chúng đến đây đâu nhỉ..."

"Hay là chúng ta cho bọn người chim nếm thử tư vị bị nô dịch đi... Các ông các bà thấy sao?"

"Bắt chúng!"

Quần chúng vây xem ngày càng nhiều, trên những khuôn mặt đen sì khắc khổ là ánh mắt oán độc và thù hận. Họ nhìn chăm chăm vào hai con người, một là nhân loại hoàn mỹ, một là người chim xinh đẹp tựa thiên sứ. Hai người như hạc giữa bầy gà, như... bươm bướm rơi vào mạng nhện.

Tá Linh nghe hết những lời người ta bàn tán. Mặt cô trắng bệch, quỳ xuống,  cuống quýt giải thích với mọi người bằng cái giọng không tròn vành rõ chữ. Nhưng chẳng ai để ý cô cả. Tá Linh run rẩy, bắt đầu thấy hận bản thân vì đã dẫn hai người này đến đây...

White là một thiên tài, nhưng trí thông minh siêu cấp của cậu chỉ dùng được trong phòng thí nghiệm thôi. Trong sinh hoạt thường ngày, cậu là một tên ngốc chính hiệu, bằng chứng là cậu dám đến khu ổ chuột mà không có lấy một thứ gì phòng thân.

Mà Tiêu Tiễn vừa tới thế giới này, cho nên cũng không hiểu tình hình.

May mà trực giác đối với nguy hiểm của hai người vẫn còn. Phát hiện ngày càng nhiều những ánh mắt khát máu, tham lam dán vào mình, rốt cuộc hai người cũng cảm thấy có chuyện không ổn.

Một cây gậy gỗ đột nhiên xuất hiện, định đập vào gáy White.

Tiêu Tiễn theo bản năng vươn tay ra đỡ cho cậu. Gậy gỗ bị hất ra, nhưng cánh tay Tiêu Tiễn cũng bị tổn thương, đau đến đổ mồ hôi lạnh.

"Ngươi không sao chứ, Tiêu Tiễn!" White luống cuống, gấp như con kiến bò trên chảo nóng.

Tiêu Tiễn nhíu mày, vừa thuần thục đỡ thêm vài lần công kích nữa, vừa quát: "Chạy mau!"

"Dừng tay lại, sao các ngươi dám tấn công chúng ta, như vậy là phạm pháp đó!" White thật sự là đứa trẻ chưa trải sự đời, bị đánh hội đồng, phản ứng đầu tiên của cậu là đòi cãi tay đôi với người ta.

"Đồ ngốc này, mau bay lên đi!" Tiêu Tiễn lại đạp bay một tên lưu manh đang nhào tới. Thật may vì lúc trước y có học chút võ.

White sực tỉnh, ờ ha, mình có cánh mà. Có điều...: "Ta chạy, ngươi làm sao bây giờ?"

"Thật hết thuốc chữa, cậu chạy trước, đi tìm tiếp viện, sau đó quay lại cứu tôi!" Tiêu Tiễn càng đánh càng yếu, sắp trụ hết nổi rồi.

"Còn một chuyện nữa, ta không biết bay..." White đỏ mặt thú nhận.

"..." Tiêu Tiễn từng thấy Blake lượn vòng uy vũ như chim ưng, Reid sải cánh phóng như hoả tiễn... Còn White... Ờ... Hình như cậu ta chỉ vỗ vỗ cánh, bay là là được vài bước thì đã đáp xuống, thở hồng hộc như trâu rồi...

Gậy gỗ lại quất lên lưng Tiêu Tiễn, y vừa đau vừa tức, cắn răng sỉ vả: " Có cánh nhưng không biết bay, cậu là thể loại người chim gì thế?"

White ôm đầu, chật vật tránh chỗ này né chỗ kia: "Nhưng không cần bay ta cũng gọi tiếp viện được mà!"

"Gọi lẹ giùm cái!" Tiêu Tiễn lau máu trên mặt, sôi máu hét.

"Dạ!" White luống cuống ấn bộ đàm trên cổ tay: "Anh cả cứu mạng!! Em và Tiêu Tiễn đang bị một đám nhân loại có vũ khí tập kích... Úi... Đừng đánh vào mặt ta mà..."

"Bao nhiêu người?" Đầu kia lạnh lùng hỏi.

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Từ từ để em đếm, đông quá... Đếm tới đâu rồi ta... Mười một, mười hai..."

"Câm miệng!" Blake đen mặt, cúp máy.

"Tra vị trí của XP92303 cho ta! Lập tức!" Đoạn, anh gầm lên: "Tiểu đội tinh anh số 21, tập hợp, khẩn cấp cấp độ A! OVER!"

Đôi mắt ưng của Blake chứa đầy sát khí. Anh giương đôi cánh lớn, nhảy thẳng xuống từ cửa sổ tầng 20 của quân bộ, mãi đến những giây cuối, mới đập cánh vài cái, vững vàng tiếp đất với tư thế hết sức oai phong.

Chỉ trong năm giây, sáu mươi bốn người của tiểu đội 21 đã tập hợp xong xuôi, chỉ chờ lệnh xuất phát.

Sáu mươi bốn đôi cánh đủ màu dang rộng dưới ánh mặt trời, cảnh tượng hùng tráng không bút nào tả xiết.

Ủng chiến của Blake giẫm trên nền đất, phát ra những tiếng trầm đục, sát khí toả ra từ người anh khiến những người đối diện không rét mà run. Lưng anh ưỡn thẳng tắp, tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao:

"Mục tiêu: Cứu viện XP92303. Bọn cướp giải quyết tại chỗ, không chừa một tên!"

Dám động đến em trai bảo bối của anh, ngại mạng mình quá dài sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net