Chương 16: Nợ ân tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải ngăn anh ta lại... Phải ngăn anh ta lại... Phải ngăn anh ta lại!

Y thành công rồi! Những người kia sẽ không phải chết nữa...

Có điều, cảnh này hình như hơi quen quen...

Hơi thở quen thuộc, hương vị quen thuộc, cả xúc cảm quen thuộc nữa...

Thừa hưởng trọn thiên phú ẩm thực của cha mình, Tiêu Tiễn tương đối mẫn cảm với các loại mùi vị. Y chắc trăm phần trăm mình đã từng nếm cái "món" này rồi, nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi mà chẳng nhớ nổi y đã nếm ở đâu, vào lúc nào.

Ừm, "món" này cũng không tệ... Có vị thanh nhẹ của chanh trộn chung với vị đăng đắng lẫn trong chút ngọt của trần bì (vỏ quýt) phơi lâu ngày.

Tiêu Tiễn khép mắt. Muốn cảm nhận đầy đủ hương vị của một món ăn, y nhất thiết phải dùng đến lưỡi...

Mặc dù biết đang có cả đống người trố mắt xem mình đóng "cảnh cấm trẻ em dưới 16 tuổi", nhưng Blake bất giác bị cuốn vào hành động của Tiêu Tiễn.

Chết tiệt, cái tên nô lệ này dám chơi chiêu "Mỹ nhân kế" với bổn tướng quân ư?! Trời vẫn còn chưa tối hẳn đâu nhé! Đồ dâm đãng nhà ngươi không thấy mắc cỡ à?!

Vệt tà dương cuối cùng lưu luyến trên hàng mi cong dài của Tiêu Tiễn, như một con bướm khẽ đập cánh, mỏng manh đến mức tưởng như vừa chạm đã tan. Đôi môi ấm áp của y dán vào môi anh, dịu dàng như nước mùa thu, từng bước từng bước dẫn dắt Blake vào con đường không lối thoát.

Thế là, bản tính háo thắng của Blake lại bị khơi lên. Anh khẽ nhướng mày, cướp lấy thế chủ động, quyết phải cho đối phương ăn một trả mười!

Anh bá đạo bắt lấy cái lưỡi nghịch ngợm của y, quấn quanh nó, khống chế nó, từng bước ép sát, xâm nhập vào khoang miệng đối phương.

Nụ hôn mở đầu cho một trận chiến.

Tiêu Tiễn liên tục bại lui trước áp bức mạnh mẽ của người kia. Gò má y đỏ bừng, đôi mắt lúng liếng nước, gợi cảm không gì sánh được. Quái vật dưới đũng quần của Blake đã thức tỉnh.

Hai người súng đã lên nòng, ngực kề ngực, nghe rõ mồn một tiếng tim đập gấp gáp của đối phương.

Người ngoài chỉ thấy bọn họ đang ôm hôn thắm thiết, chứ đâu ai ngửi thấy mùi khói lửa chiến trường trong đó. Giao triền càng nhiều, dục vọng càng sâu, nội tâm như một con dã thú gầm thét, khao khát được nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Có thể nói, cả hai đang lấy thân mình ra để thử thách lòng kiên trì của đối phương.

Nhiệt độ trong không khí tăng chóng mặt. Có kẻ nhịn không được, khẽ nuốt nước miếng...

Hai kẻ đang điên cuồng phát "cẩu lương" kia bỗng tách nhau ra, mạnh ai nấy thở, mặt đỏ tới tận mang tai.

Trận chiến này kéo dài ba phút hai mươi giây...

White cảm thấy, nếu ở đây chỉ có hai người, họ nhất định sẽ lột quần chơi tới bến luôn, chứ không phải chỉ đơn giản ôm ôm hun hun như vậy đâu.

Blake nhìn đôi mắt hoe đỏ của nô lệ, có chút bất lực với hành vi mất khống chế vừa rồi của mình.

Anh thậm chí còn một tay ôm cái eo thon của y, tay còn lại say mê nắn bóp cái mông căng vểnh của y... Xúc cảm tuyệt vời ấy đến giờ vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay anh... Thật muốn sờ thêm chốc nữa.

Blake liếc đôi mắt lấp lánh như làn nước xuân xanh, đôi môi hồng hào như anh đào của ai kia. Anh lại thấy rạo rực trong người rồi.

Tiêu Tiễn không chú ý đến đôi mắt sâu thẳm chứa ý vị không rõ của Blake. Y lè lưỡi, dỗi: "Cầm thú, ai dạy anh kiểu hôn như chó táp thế, sưng hết lưỡi của tôi rồi đây nè!"

Quần chúng lại được phen hoá đá. Cuối cùng người dám quang minh chính đại mắng đại BOSS là cầm thú cũng xuất hiện rồi á á á!

Blake liếm môi. Lại bày trò câu dẫn anh nữa rồi.

Không chỉ là hôn, anh còn muốn đẩy y xuống đất, xé nát đống quần áo chướng mắt kia, đè lên người y, nhìn y vừa giãy dụa vừa yếu ớt xin tha. Sau đó, sẽ từ từ ăn y đến không còn mẩu thịt vụn...

Blake đau khổ phát hiện ra, từ khi gặp người này, lực tự chủ của anh đã lùi vô hạn.

Có điều, giờ phải xử cho xong vụ này cái đã.

Người cũng đã cứu, trời cũng đã tối, nên về nhà thôi.

Tiêu Tiễn duy trì khoảng cách nhất định với Blake, nhón chân, thì thầm bên tai anh: "Là do tôi đã đòi đến đây, tất cả đều là lỗi của tôi. Cho nên, xin anh, tha cho những người kia đi. Coi như tôi nợ anh lần này..."

Blake liếc Tiêu Tiễn. Tên này nói bằng cái giọng gợi cảm đó là có ý gì đây? Muốn mời anh lên giường chắc?

Sau đó, tâm tình Blake như trời sáng sau cơn mưa.

"Giao chúng cho bên hình sự đi. Chúng ta về." Blake ra lệnh.

Đoạn anh quay sang, chỉ vào Tiêu Tiễn: "Ngươi nợ ta một món ân tình, nhớ đó!"

Tiêu Tiễn nhảy cẫng lên vì vừa cứu được mạng của rất nhiều người. Trong cơn vui sướng, y quên khuấy rằng mình vừa kí vào một cam kết không mấy bình đẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net