Chương 28: Vũ điệu của người chim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt trong phạm vi một trăm mét đều đổ dồn hết vào ba người, đây chính là phản ứng mà Tiêu Tiễn muốn. Y hài lòng thì thầm bên tai White: "Thích không?"

Mặt White đỏ như quả cà chua. Cậu ra chiều nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đoạn ranh mãnh ghé vào tai Tiêu Tiễn, đề nghị: "Lần sau chúng ta thử hôn theo kiểu nhân loại đi, cái kiểu hồi lúc ngươi hôn anh cả ta á."

Thằng nhóc được voi đòi tiên này, Tiêu Tiễn ngắt nhẹ vào lòng bàn tay White. White cười ngượng ngùng, ôm rịt lấy Tiêu Tiễn.

Ba người tiếp tục tiến vào hội trường, Tiêu Tiễn vẫn đi giữa White và Reid. Y vừa đi vừa đánh giá xung quanh, hội trường vũ hội xây theo kiểu lộ thiên, trông cũng không khác mấy so với vũ hội thời của y.

Các quý ông, quý bà vẫn quần là áo lượt, điều khác biệt duy nhất có lẽ là rất nhiều người mọc thêm hai cái cánh sau lưng.

Ngoài những quý tộc dẫn theo bạn đời hoặc con cái ra, cũng có nhiều kẻ mang theo nô lệ là nhân loại để phô trương quyền lực của mình.

Tiêu Tiễn đoán, chủ nhân vũ hội là người đang bị đám đông vây quanh kia.

"Ai tổ chức vũ hội này vậy?" Tiêu Tiễn nhỏ giọng hỏi.

Reid thấp giọng trả lời y: "Vương thượng."

"Một ngàn năm sau chế độ xã hội lại thoái hóa về quân chủ phong kiến à?" Tiêu Tiễn thầm thì.

White xen vào giải thích: "Vương thượng cũng tương đương với nữ hoàng Anh thời các ngươi, có tiếng mà không có miếng, quyền lực đều bị chi phối bởi mấy gia tộc lớn, gia tộc XP chúng ta cũng nằm trong số đó."

Tiêu Tiễn ngộ ra. Thắc mắc xong, y liền ngậm miệng, thành thật đóng vai một tiểu "sủng nô" ngoan ngoãn vâng lời bên cạnh White.

Để bảo vệ bản thân, y chỉ có thể cố gắng giảm bớt trị số tồn tại của mình, bởi từ nãy đến giờ y phát hiện có một lô một lốc ánh mắt bất thiện đang hướng về phía y. Những cái nhìn trần trụi ấy khiến y có cảm giác mình như là một con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Vương thượng là một người đàn ông tuổi chừng năm mươi, vừa lùn vừa béo, trông có vẻ phúc hậu. Ông phất tay, chào từng người bằng nụ cười hiền lành.

Tiêu Tiễn suýt chút nữa thì cười ra tiếng. Y chợt nhớ đến lễ Quốc Khánh của một vài nước, trong đó những quân nhân xếp hàng chỉnh tề, ngẩng đầu nhìn lên lầu cao, đồng thanh hô: "Chào thủ trưởng! Thủ trưởng vất vả rồi!" Sau đó nhân vật tai to mặt lớn trên lầu sẽ vẫy tay cười đáp: "Chào các đồng chí, các đồng chí cực khổ rồi!"

Chắc mấy ông lớn này đều được đào tạo ở cùng một lò.

Các quý tộc nối đuôi nhau vào vấn an vị vương thượng nom có vẻ hoà ái dễ gần kia.

Đến phiên ba người Reid, Vương  thượng híp mắt trêu ghẹo: "Úi chà, lại người mới nữa sao, ngươi đúng là mị lực kinh người nha!"

Reid đáp lại bằng một nụ cười và mấy câu khách sáo.

Vương thượng thoáng liếc qua sau lưng Tiêu Tiễn, không có cánh, đôi mắt như hai hạt đậu xanh khẽ lóe lên, nói đầy ẩn ý: "Lần này dẫn sủng vật đi để đổi gió à?"

Reid còn chưa kịp trả lời, phu nhân xinh đẹp bên cạnh Vương thượng đã gắt lên: "Này, ngươi đính nhiều kim cương như vậy lên y phục đầy tớ làm gì? Tại sao bộ y phục kia lại đẹp hơn cả bộ ngươi bán cho ta chứ?!"

Nói xong, bà còn hờn giận liếc Tiêu Tiễn. Đời này bà ghét nhất là ai đẹp hơn bà!

Reid là một người giảo hoạt, chỉ cần một giây hắn đã soạn xong cái cớ: "Đây là hàng mẫu, thấy dáng người tên này đẹp nên thần mới cho y mặc để quảng cáo thôi. Thiết kế mới nhất năm nay đấy, nếu Vương hậu thích, thần sẽ giảm giá cho người!"

Bấy giờ ánh mắt Vương Hậu mới nhu hòa trở lại. Bà khoát tay, nói: "Ngươi đúng là gian thương, đến tham dự vũ hội cũng không quên tìm cách kiếm tiền. Ngươi cứ ra nhiều mẫu đẹp như vậy, tiền trong túi ta chẳng mấy chốc sẽ chảy sạch vào túi ngươi cho xem!"

Nói sớm một chút có phải hơn không, hại bà tức giận không công, trên mặt lại thêm một nếp nhăn thì phải làm sao đây hả?

Gã Cánh hoa từ đâu nhảy ra: "Cứ tưởng là sủng nô, ai ngờ là người mẫu!" Gã ngả ngớn đi lên phía trước, trắng trợn đánh giá Tiêu Tiễn. Ánh nhìn nóng bỏng của gã làm Tiêu Tiễn khó chịu cực kỳ.

Nhìn trên nhìn dưới một lượt, rốt cục Cánh hoa tiến tới, hạ thấp giọng nói với Reid: "Trông cũng được đấy, cho ta mượn dùng chút được không?"

Reid nở nụ cười: "Trùng hợp ghê, anh cả ta cũng vừa mắt y. Hay là để ta hỏi ảnh giúp ngươi?"

Khoé mắt Cánh hoa giật giật mấy cái, gã né Reid như né tà: "Thôi bớt đi, không muốn cho mượn thì cứ bảo là không muốn, mắc gì phải lấy anh cả ngươi ra làm cớ!"

Ai mà chẳng biết Đại thiếu gia nhà XP tim cứng như đá, đến hôn thê bị bắt cóc còn chẳng thèm cứu, sao có thể để mắt đến một tên nô lệ chứ? Tuy rằng tên nô lệ này có chút chút nhan sắc, nhưng nô lệ thì cũng chỉ là nô lệ thôi.

Vừa nghe nhắc đến Đại thiếu gia nhà XP, Vương thượng liền trịnh trọng nâng ly, bảo: "Nào, mọi người cụng ly."

Tất cả giơ ly rượu lên, Vương thượng lại nói tiếp: "Hôm nay, Đại thiếu gia nhà XP không đến được, hẳn mọi người đều biết cậu ấy đang trong chuyến tuần tra mùa thu hoạch. Vì công lao bảo vệ đất nước của cậu ấy và những vị chiến sĩ anh hùng ở biên giới, chúng ta cùng cạn ly nào!"

"Cạn ly!"

Chợt Tiêu Tiễn có hơi nhớ Blake.

Không biết ngoài vạn dặm xa xôi kia, anh đang làm gì.

Uống cạn một chén rượu, Vương thượng quay sang White: "Nghiên cứu của ngươi sao rồi?"

"Bẩm vương thượng, tất cả đều rất thuận lợi." White nắm chặt tay Tiêu Tiễn, phòng khi y bị tên xấu xa nào dụ đi mất.

"Biết ngươi sẽ không đi khiêu vũ, nên ta có chuẩn bị vài món đồ chơi trí tuệ, cho ngươi cơ hội đánh bại đám quỷ nhỏ kia!" Vương Hậu cười híp mắt.

White không vui lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Cảm ơn Vương hậu."

Tiêu Tiễn thắc mắc, tại sao White lại không đi khiêu vũ?

Thắc mắc của y được giải đáp ngay sau đó. Tiếng nhạc đầu tiên vang lên, Vương thượng và Vương Hậu liền biến mất.

Chính xác là họ đã bay vụt lên không trung, khiêu vũ giữa bầu trời bao la. Rất nhiều người cũng lần lượt giương cánh.

Vương thượng tròn tròn, Vương hậu thon mảnh, hai người khiêu vũ với nhau trông có hơi bị lạc quẻ.

Bọn họ khi thì vỗ cánh bay lên, khi thì xoay vòng. Những người chim xung quanh cũng hai người ghép thành một cặp, bắt đầu điệu nhảy của mình.

"Hóa ra vũ hội của các ngươi là như vậy!" Tiêu Tiễn đứng dưới đất vừa ngước nhìn trời, vừa cảm thán thời đại này thật cởi mở, nhớ không nhầm thì lúc nãy có rất nhiều quý cô mặc đầm...

White chán nản: "Đó là lý do ta bị xem thường."

Reid bá vai, an ủi cậu: "Em trai nhỏ à, em không bay được là do căng thẳng quá thôi. Một ngày nào đó em sẽ khắc phục được chướng ngại tâm lý, tự nhiên bay cái vèo liền à!"

Tiêu Tiễn cũng xoa xoa khuôn mặt ỉu xìu như bánh bao chiều của White, cười nói: "Vui lên nào, để tôi dạy cậu cách nhân loại khiêu vũ nhé?"

"Ừ ừ!" White gật đầu như giã tỏi.

Tiêu Tiễn một tay vịn vai White, một tay đặt lên vai cậu, bắt đầu dạy cậu điệu nhảy đơn giản nhất. Dây thần kinh vận động của White có vẻ không mấy phát triển, mười bước thì có đến tám bước là giẫm phải chân Tiêu Tiễn. Tiêu Tiễn cũng không giận, chỉ xuýt xoa một tiếng rồi lại tiếp tục ân cần dạy dỗ.

Bầu trời bên trên sàn nhảy cực kỳ náo nhiệt, những dây đèn quấn trên các nhánh cây hoạt động hết công suất, khiến xung quanh sáng rực như ban ngày. Đám người chim hùa nhau bay hết lên trên, thành ra không gian có chút chật chội, đôi lúc còn đụng phải cánh nhau nữa.

Dưới đất chỉ có ba người, yên bình hiếm thấy.

Tiêu Tiễn đã từ bỏ chuyện dạy White nhảy một cách bài bản. Hai người thích nhảy gì thì nhảy, khi thì nép vào lòng nhau, khi thì nắm tay xoay một vòng. Được nhảy những bước tự do phóng khoáng với White, Tiêu Tiễn cảm giác như được trở về năm mười chín tuổi.

Tâm trí y được lấp đầy bằng niềm hạnh phúc, người khác nghĩ gì về y đã chẳng còn quan trọng nữa.

Cách đó không xa, Reid bưng một ly rượu, con ngươi phản chiếu hai bóng người đang vui vẻ bên nhau.

Ánh đèn rọi lên khuôn mặt còn yêu diễm hơn chất lỏng đỏ tươi trong chiếc ly trên tay của hắn.

Trong góc tối, những nô lệ nhân loại im lặng nhìn Tiêu Tiễn đang khiêu vũ cùng người chim. Đến tư cách đứng dưới ánh sáng họ còn không có, nói gì đến việc tự do khiêu vũ trước mặt mọi người.

Bọn họ chưa từng gặp nhân loại này, là người mới sao? Y phục của y thật đẹp, nụ cười của y thật tự nhiên, đôi mắt y đang ánh lên sự vui sướng, y được hai vị thiếu gia gia tộc XP sủng ái...

Tại sao y lại may mắn như vậy?

Thật đố kị! Thật ước ao! Thật oán hận!

Y có cái quyền gì mà được hưởng hạnh phúc chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net