Chương 31: Trò vặt của bé trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là giữ lời, Vương hậu đã bố trí một đống trò chơi hại não cho White... Chính xác hơn là hại não đối với người khác, còn với bộ óc thiên tài của White á hả? Ba cái trò vặt này cậu búng tay một cái là xong.

Người ta chỉ chăm chú vào những chuyện mình muốn thấy. Chẳng hạn như họ luôn dè bỉu vì White có cánh nhưng không biết bay, nhưng lại lờ đi IQ cao đến đáng sợ của cậu. Vì thế, khi nhắc đến White, thứ đầu tiên mọi người liên tưởng đến chính là một thứ quái thai, chứ không phải là một thiên tài.

Khổ tận cam lai, rốt cuộc White cũng có cơ hội cho đám con ông cháu cha kiêu ngạo kia nếm thử cảm giác bị "quái thai" đè đầu cưỡi cổ.

Mười trò chơi, mỗi trò chơi mười lần, tổng số bàn thắng: 100.

White cảm thấy mình giỏi quá đi à~

Bên này, gánh nặng của Reid tăng lên gấp bội, vừa phải để mắt đến Tiêu Tiễn, vừa phải ứng phó với đủ loại thành phần. Vì là thương nhân, Reid càng phải che giấu cảm xúc thật của mình. Cho nên dù có hơi khó ở, nhưng ngoài mặt hắn vẫn duy trì một nụ cười hoàn mỹ, thái độ khách sáo, tiến lùi đúng mực.

Tính ra Tiêu Tiễn là người rảnh nhất. Y hết nhìn sang White đang cười ngoác miệng như một đứa con nít, lại nhìn sang Reid đang lấy một địch mười, chỉ hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay.

Chợt, một bé trai chừng mười hai mười ba tuổi tiến về phía Tiêu Tiễn. Thằng bé ăn mặc sang trọng, đôi cánh sau lưng sặc sỡ nhiều màu, mặt mũi trông rất đáng yêu, không biết ba mẹ nào sinh con khéo thế.

Thằnh bé nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Nó cầm một ly có chứa chất lỏng trong suốt, nói với Tiêu Tiễn: "Nếu ngươi có thể kể được những thành phần trong ly nước này, ta sẽ công nhận là ngươi lợi hại."

"Đây là nước trái cây à?" Tiêu Tiễn cứ tưởng đó chỉ là một ly nước thường thôi.

"Đúng, ngươi dám không?" Thằng bé ngây thơ cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền.

Tiêu Tiễn đơ mất một giây, đáng yêu quá đi à...

Bị vẻ ngoài của thằng bé mê hoặc, Tiêu Tiễn nhận lấy cái ly, nhấp thử một miếng, giông giống soda, nhưng trong đó lại lẫn một thứ mùi vị rất quen thuộc...

Tiêu Tiễn lại uống một hớp lớn, ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi cảm nhận chút dư vị ít ỏi.

Sau đó, não y chết máy, lưng bắt đầu túa mồ hôi lạnh.

Tiêu Tiễn túm lấy tay bé trai, lạnh lùng truy hỏi: "Ai đưa nhóc ly nước này?"

Thằng bé càng cười lớn, trong ánh mắt không có lấy một tia sợ hãi. Nó giãy ra khỏi tay Tiêu Tiễn, gào to: "Bớ người ta, bạo hành trẻ em!"

Tiêu Tiễn chưa kịp phản ứng, gã cánh hoa từ đâu bước ra đã ôm bé trai vào lòng, bình tĩnh hỏi: "Thằng nhóc này, em không bắt nạt người ta thì thôi, ai dám bắt nạt em chứ!"

Bé trai chỉ vào Tiêu Tiễn, méc: "Tên nô lệ này muốn đánh em đó. Anh mau giết y đi!"

Reid nghe thấy tiếng ồn, bèn chui khỏi đám người, đến bên cạnh nắm lấy tay Tiêu Tiễn. Thấy tay y lạnh ngắt, hắn lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Đoạn hắn quay sang Ngũ thiếu gia và Thất thiếu gia nhà ZP: "Các ngươi vừa làm trò gì?"

Thất thiếu gia đột nhiên lao tới, sà vào lòng Tiêu Tiễn, lén lút hất cái ly y đang cầm xuống đất, hủy thi diệt tích. Tiêu Tiễn nhíu mày, thằng nhóc kia còn nhỏ mà đã nham hiểm vậy rồi, thật đáng sợ.

"Ta muốn chơi với y, thế mà y lại đánh ta!" Thất thiếu gia trợn mắt, đu cứng ngắc trên người Tiêu Tiễn.

Nghe vậy, Reid cũng đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện. Hắn đổi sắc mặt, cười bảo: "Đánh ngươi ở đâu, ta thổi cho ngươi?"

"Được rồi, được rồi." Ngũ thiếu xoè đôi cánh năm màu hiếm có khó tìm của mình, kéo em trai lại: "Đừng hồ đồ như thế, đó là tân sủng các thiếu gia nhà XP, em tưởng muốn giết là giết, muốn bắt là bắt à? Nhị thiếu gia sẽ đau lòng đấy."

"Hừ! Em mặc kệ, nô lệ hư, cần dạy dỗ. Nếu Nhị thiếu gia không làm, thì ta làm!"

Reid bình tĩnh xoa xoa đầu thằng nhóc, dụ dỗ: "Hôm nào dẫn ngươi đến trường quay của phim gì mà "Phù thành mê tình" chơi, được không? Cái phim mà có diễn viên chính là minh tinh... Ờ... Minh tinh gì ấy nhỉ?"

"N2? N2 phải không?! Ta là fans trung thành của ảnh đó! Ngươi có chữ ký của ảnh không? Có ảnh khỏa thân của ảnh không? Ngươi ngủ với ảnh chưa? Ngủ với ảnh thoải mái chứ?" Thất thiếu gia đã hoàn toàn bộc lộ bản chất.

"Nếu ngươi chịu bỏ qua chuyện này, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn, thậm chí có thể để hắn ăn cơm với ngươi, chơi với ngươi cả ngày, chịu không?"

"Chốt!" Thất thiếu gia lại cười ngây thơ. Anh năm, tại điều kiện của anh không béo bở bằng điều kiện của Nhị thiếu gia, cho nên, xin lỗi anh~

Ngũ thiếu gia vẫn giữ vững nụ cười từ đầu đến giờ. Lúc ôm em trai rời đi, ánh mắt gã như có như không liếc qua cái bụng nhỏ xinh của Tiêu Tiễn...

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo Tiêu Tiễn. Y vừa gắng gượng vừa thầm rủa xả chính mình.

Thuốc kích dục!

Thứ được bỏ trong ly nước kia chính là thuốc kích dục! Hồi lúc còn ăn chơi, đám bạn trâu chó của y cũng từng dúi cho y mấy món "đồ chơi" này.

Để chứng tỏ mình lớn rồi, cần sa, thuốc lắc, ma tuý cả đám đều đã thử qua, nói chi là ba thứ thuốc kích dục trẻ con này. Nhưng may là sau đó chẳng thằng nào dám động vào nữa.

Nhưng dù là trò trẻ con, cũng đủ khiến y sống dở chết dở. Tiêu Tiễn cắn răng, cố nén ngọn lửa hừng hực trong người, nói với Reid: "Tôi muốn đi toilet!"

Reid chỉ chỉ khu nhà đỏ phía trước: "Kia kìa, ta đi cùng ngươi."

"Không cần đâu!" Đến đi WC cũng cần người dắt? Y không phải con nít ba tuổi!

"Để ta đi cùng ngươi!" Reid rất kiên trì. Hắn nhìn sang White, White vẫn đang mải mê với trò chơi của mình, phần thưởng cậu nhận được đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

"Đi thôi." Reid nhìn sắc mặt trắng bệnh của Tiêu Tiễn, chỉ cho rằng y bị thằng quỷ nhỏ kia doạ cho sợ hết hồn.

Mồ hôi lạnh trên người dường như đã bốc hơi hết, hiện tại Tiêu Tiễn chỉ thấy cả người khô nóng tựa đang lạc trong sa mạc.

Rất nhiều năm trước, Tiêu Tiễn và đám bạn xấu từng chuốc thuốc kích dục cho một người phục vụ trong quán bar, khoái chí nhìn người đó thấp hèn cầu xin người ta đè mình. Chuyện sau đó, không cần kể cũng biết...

Có lẽ y lâm vào tình cảnh này chính là báo ứng.

Tiêu Tiễn thở dài, trước đây y chỉ nhấp môi thử cho biết thôi, còn giờ thì lỡ chơi nguyên một hớp lớn rồi.

Sức của y biến đi đâu mất, đi mấy bước cũng khó khăn như đang đi trên chảo nóng, máu toàn thân đều đua nhau xông tới chỗ khó nói kia. Mắt y bắt đầu mơ hồ, cảnh vật trước mặt mông lung như được phủ một lớp sương. Tai y nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, lúc xa lúc gần, không tài nào phân rõ là thực hay là mơ. Xúc giác được phóng đại vô hạn, bắt giữ mùi hương của từng người lướt qua y, đặc biệt là mùi vị của người đàn ông bên cạnh.

Mùi rượu thoang thoảng, mùi hormone nam tính, mùi bạc hà của dầu gội đầu, mùi Lavender trên quần áo, mùi thảo mộc rất dịu trên đầu ngón tay...

Tiêu Tiễn cảm thấy mình nên đi cách xa Reid một chút. Y khó khăn nuốt nước bọt, làm dịu đi phần nào cổ họng bỏng rát.

Đến trước của WC, Tiêu Tiễn cắn răng nói: "Tôi tự vào được!"

Âm thanh vừa trầm vừa khàn, đến Tiêu Tiễn còn bị chính mình doạ sợ.

Reid nhìn y bằng ánh mắt quái lạ: "Sao giọng ngươi nghe ngộ thế?"

Tiêu Tiễn miễn cưỡng cười cười: "Không sao, chắc tại hồi nãy uống nhiều nước trái cây quá ấy mà. Tôi đi một chút rồi về liền!"

"Nhanh đó, ta chờ ngươi!" Reid hơi nhướng mày, dặn.

Tiêu Tiễn gật đầu cho có, lẩn vào WC, cố gắng chạy nhanh về phía bồn rửa mặt. Tuy tạt nước lạnh chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng chí ít nó cũng giúp y tỉnh táo lại đôi ba phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net