Chương 35: Nhiều quà như vậy, ngươi có thích không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này Tiêu Tiễn thấy mệt đến vậy.

Chuyện tối qua thoáng qua đầu y, vừa rõ ràng, vừa mông lung.

Rõ ràng là đôi mắt lấp loáng xuân thủy của Reid, và câu: "Có thể không?"

Mông lung là loại cảm xúc mãnh liệt tràn ngập không gian, hoà vào sương mù trên mặt hồ, lênh đênh giữa thực và ảo.

Tiêu Tiễn thử cục cựa, nơi nào đó lập tức nhói lên. Ai, tất cả là do tên người chim không biết tiết chế kia!

Tiêu Tiễn giở chăn lên xem, y đang khoả thân, nhưng trên người không có mùi lạ, vậy chắc là do vị nào đó đã vệ sinh giúp y khi y ngất đi sau trận mây mưa trời long đất lở lần thứ n.

Mà khoan, hình như có gì đó hơi sai sai, chỗ này đúng là căn phòng y thường ở mà, sao hôm nay lại thấy hơi chật nhỉ?

Nhìn kỹ lại, hoá ra là phòng y bị chất đầy gấu bông, người máy các kiểu, rặt một đống đồ chơi con nít.

Giữa đống đồ chơi ngổn ngang, ló ra một đôi mắt đỏ hồng ầng ậng nước. Là White.

Vừa thấy Tiêu Tiễn tỉnh, White lập tức vọt tới như một chiếc phi cơ, lao vào lòng Tiêu Tiễn, va cho Tiêu Tiễn ê ẩm hết cả người.

"Tiêu Tiễn, rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi đã ngủ suốt mười bốn tiếng rồi đó, ta còn tưởng ngươi sẽ không qua khỏi chứ..."

"Ầy..." Não Tiêu Tiễn vẫn chưa tỉnh hẳn, y cào cào mái tóc lộn xộn, đần mặt ra.

Chuyện này rốt cuộc là như nào?

White phụng phịu: "Sao hôm qua ngươi không xem ta chơi game? Ta ráng cày suốt một đêm, thắng được nhiều quà lắm nè, tặng ngươi hết á."

"Chỉ có 2500 món thôi à. Chúng nó đáng yêu lắm phải không? Nè, ví dụ con heo này nha, ngươi nhấn một cái, nó sẽ vừa chạy vừa kêu... Còn có con robot này nữa, nó có những 128 cách biến hình á, còn đàn khỉ bông này nữa, một bộ gồm mười hai con, không con nào giống con nào đâu..." White cố gắng giải thích cho Tiêu Tiễn những món đồ chơi kia đáng yêu chỗ nào.

Nhưng dù sao Tiêu Tiễn cũng đã là đàn ông trưởng thành, y không mấy hứng thú với những thứ dành cho trẻ lên ba này.

Đến cùng White phải thắng bao nhiêu ván mới có thể chất đầy quà vào phòng y, đến mức bịt kín luôn cửa ra vào?

"À quên, hôm qua ngươi với anh hai chạy đi đâu đó, ta đã tìm hai người suốt hai tiếng, mãi đến khi sáng bảnh mắt, quản gia đến, bảo là các ngươi đã về nhà! Sao các ngươi có thể nhẫn tâm bỏ mặc ta chứ, oa oa oa..."

Tiêu Tiễn bắt được trọng điểm: "Cậu vẫn chưa biết chuyện tối qua à?"

"Chuyện gì cơ?"

Tiêu Tiễn im lặng. Chuyện kia chỉ y và Reid biết là đủ rồi, bình dấm hiệu White này mà biết, chắc cậu ấy lật cả nóc nhà.

"Anh hai nói ngươi say rượu. Suốt ngày say xỉn, không nhớ lần đầu uống say ngươi đã cưỡng hôn anh cả ta sao, chẳng biết lần này ngươi có gây ra chuyện động trời gì không, nhức đầu quá... Mà sao ngươi lại ngủ lâu như vậy?"

"..." Tiêu Tiễn lặng lẽ kéo chăn che kín cơ thể đầy dấu vết hoan ái.

Giờ y nói những vết này là do y bị té thì White có tin không nhỉ?

"Anh hai cậu đâu?" Tiêu Tiễn hỏi.

Tuy rằng y cũng không xoắn xuýt chuyện đối tác tình một đêm bỏ mặc y, thế nhưng lúc trước y bị người ta lằng nhà lằng nhằng quen rồi, thành ra có hơi không quen với cách hành xử vô cùng thẳng thắn của Reid.

"Ảnh bảo là đi xử lý vài chuyện. Anh ấy dặn ta bảo vệ ngươi, đợi ngươi tỉnh thì dẫn ngươi đi gặp bác sĩ, sau đó đi ăn cơm, ăn xong thì đến chỗ anh ấy. Hôm nay công ty anh hai mở cuộc họp hội đồng quản trị mỗi năm một lần, cực kì quan trọng luôn, cho nên chắc nguyên ngày hôm nay anh ấy sẽ nhốt mình trong văn phòng."

Tiêu Tiễn gật gù, cảm giác mất mát vô cớ bay đi đâu mất.

Reid là một người đàn ông có sự nghiệp, có lý tưởng, hơn nữa không ham chơi bời. Tốt, rất tốt.

Tiêu Tiễn bảo White rằng muốn gặp bác sĩ, vì y thật sự hơi không khoẻ trong người.

Vừa nhìn thấy bác sĩ, Tiêu Tiễn đã há hốc mồm: "Quản gia?"

Ông lão râu bạc nhướng nhướng mày, sau lưng Tiêu Tiễn đột nhiên "mọc" ra một ông lão râu bạc khác: "Xin lỗi ngài, tôi là số 12, còn kia là số 13, em trai tôi."

Đến tận bây giờ Tiêu Tiễn mới biết, hóa ra nguyên gia đình nhà số 12 đều làm cho nhà XP, người thì làm quản gia, người thì làm đầu bếp, người thì làm bác sĩ gia đình...

Số 13 chuyên nghiệp kiểm tra toàn thân Tiêu Tiễn, bình tĩnh xử lý ngoại thương của y, sau đó giúp y xoa bóp cho tan máu bầm, rồi làm tiểu phẫu khâu lại nơi bị rách nào đó.

Y học thời đại này phát triển vượt bậc, đặc biệt là trong việc xử lý ngoại thương. Quá trình tiểu phẫu hoàn toàn không đau, loại chỉ được dùng có thể tự tan trong cơ thể, chỉ cần 24 giờ, vết thương sẽ liền miệng.

"Lần sau không được vận động quá kịch liệt!" Bác sĩ thiết tha dặn.

Tiêu Tiễn lúng túng nằm ngay đơ trên giường, khóc không ra nước mắt, cảm giác mình chẳng khác nào phụ nữ một mình vác bụng bầu đi sinh mổ.

Lúc đi ra, Tiêu Tiễn phát hiện mặt White tái nhợt, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn chằm chằm y bằng đôi mắt ai oán. Kiểu này chắc chắn là do cậu đã biết nguyên nhân khiến Tiêu Tiễn ngủ lâu như vậy.

Nhưng ngoài dự đoán, cậu không lồng lộng lên, chỉ ấm ức lên án: "Hai người chơi bời mà không dẫn ta theo!"

Tiêu Tiễn bị hình thức tư duy của ba anh em này hố một cú khá đau.

"Dẫn cậu theo làm gì, chẳng phải cậu còn chưa đủ tuổi sao?" Tiêu Tiễn buộc miệng.

White nghiêm túc đáp: "Ta muốn học hỏi kinh nghiệm cho tương lai."

Sao nghe như lời của một anh bác sĩ thực tập khao khát được chứng kiến một ca phẫu thuật vậy cà?

"Lần sau nhất định phải dẫn ta theo đó, cấm hai người ăn mảnh, nghe chưa!" White dán mặt lại đây, nghiêm túc nhắc nhở.

Khoé miệng Tiêu Tiễn không khỏi giật giật, rốt cục không nhịn được, nói: "Trả căn phòng về nguyên trạng cho tôi, không thì đừng mơ tôi dẫn cậu theo!"

Mặt White tức thì xanh như tàu lá, cậu hoảng hốt vớ lấy bộ đàm, toàn bộ loa phát thanh của phòng thí nghiệm đều vang lên giọng nói của cậu: "Thông báo cấp một: Toàn thể nhân viên lập tức ngừng công tác, tức tốc đến phòng 2031, dọn sạch đống quà ta đã bỏ vào lúc sáng..."

Mười giây sau, một đám người mặc đồng phục thí nghiệm từ bốn phương tám hướng vọt tới. Sau mười giây nữa, phòng Tiêu Tiễn sạch bong sáng bóng...

White đập đập cánh, hưng phấn khoe: "Thấy sao, hiệu suất cao chứ hả!"

Tiêu Tiễn câm nín, nếu không phải y linh hoạt né tránh, giờ nhất định y đã tan xương nát thịt dưới đế giày của đám người thoắt đến thoắt đi như thủy triều kia rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net