Chương 39: Thằng nhóc độc mồm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do hôm nay đi làm không xem lịch nên khởi đầu ngày mới của 422 có hơi không được suông sẻ, chưa gì cô đã phải ứng phó với một tên tiểu quỷ nằng nặc đòi gặp BOSS trong khi không đặt lịch hẹn trước.

422 nhìn thằng nhóc thối kia, trong đầu nảy ra vô vàn suy đoán, nhưng đều bị chính mình bác bỏ: Nó không thể là con riêng của BOSS, BOSS còn chưa tròn ba mươi tuổi cơ mà, sao có thể có một đứa con trai lớn như vậy được chứ? Cũng không thể là tình nhân của BOSS, BOSS tuy có một lô một lốc nhân tình, nhưng bé trai mười một mười hai tuổi hoàn toàn không phải là gu của ngài ấy! Luật pháp rất ưu tiên cho người chim vị thành niên, hình phạt cao nhất của tội ấu dâm là tử hình đó! Chắc BOSS không ngu như vậy đâu.

Hơn nữa, nhìn bộ dạng mặc sang trọng, mũi hếch lên trời, nhìn đời bằng nửa con mắt của nó thì chắc chắn tám, chín phần mười nó là cậu ấm của gia tộc nào đó rồi.

"Xin hỏi ngài tìm tổng giám đốc có chuyện gì không ạ?" 422 vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, tiếp tục giằng co với thằng nhóc khó xơi kia.

"Hừ, ta đến để đòi nợ! Tổng giám đốc các ngươi giỏi lắm, hứa rồi không làm là sao?" Thất thiếu gia nhảy tưng tưng, khuôn mặt nhỏ đỏ chót vì tức giận.

"... Xin hỏi tổng giám đốc đã đáp ứng ngài chuyện gì?"

"Hắn hứa sẽ bảo N2* đi ăn trưa với ta, chơi với ta cả ngày, ta muốn chơi cái gì cũng được!"

*Nhân vật N2 này từng xuất hiện một tẹo ở chương 31 đấy ạ.

Radar hủ nữ của 422 giật mấy cái, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ: "Nhưng N2 hiện đang kín lịch, ngài biết đấy, N2 là minh tinh "hot" nhất hiện nay! Lời mời quay quảng cáo của N2 có thể chất cao tới trần nhà... Tổng giám đốc sao có thể đáp ứng điều kiện vô lý như vậy chứ? Phải biết rằng, chỉ trong một ngày, N2 có thể quay tận mười cái quảng cáo đó..."

"Ta mặc kệ! Ngươi mau gọi tổng giám đốc chết tiệt của ngươi ra đây, nói là có Thất thiếu gia nhà ZP đến tìm hắn tính sổ!" Thất thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lườm 422. Dù ánh mắt nó rất dữ tợn, nhưng đặt trên khuôn mặt bánh bao kia thì lại trông vô cùng đáng yêu.

422 thầm thở dài, cũng không dám nhiều lời nữa.

Cô có tham dự cuộc họp Hội đồng quản trị, đương nhiên cô biết chuyện BOSS chuẩn bị khai chiến với nhà ZP. Bây giờ tiểu thiếu gia nhà người ta đến tận cửa làm loạn, không biết là chuyện tốt hay xấu đây...

Sau khi nhận được điện thoại thông báo của 422, Reid bảo cô cho Thất thiếu gia vào.

Thất thiếu gia đắc ý vọt vào phòng tổng giám đốc, còn không quên khiêu khích 422: "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Đồ chim bìm bịp bốn mắt, hai mươi tuổi chả ai thèm lấy. Lêu lêu bà già ế chồng!"

422 đẩy gọng kính, tức muốn khóc: Trên đời sao lại có thằng nhỏ bất lương như thế! Đúng là cái thứ... cái thứ không có giáo dục!

"Sao?" Reid mỉm cười hỏi Thất thiếu gia, có vẻ tâm trạng hắn đang khá tốt.

"N2 đâu? Chuyện ngươi đã hứa với ta đâu?"

Reid gật đầu, đột nhiên hỏi: "Chuyện kia ngươi đã làm xong chưa?"

Thất thiếu gia cười ma mãnh, ngồi phịch xuống sô pha, bắt chéo hai chân, hất cằm nói: "Dĩ nhiên, sáng hôm đó ta đã dẫn người tới giải cứu anh Năm như lời ngươi dặn rồi." Cậu ta xoa xoa tay, nói tiếp: "Ngươi ra tay ác thật, trói ổng lại đã đành đi, còn bắt ổng phơi gió phơi sương suốt một đêm, suýt nữa đã bị cảm lạnh, "bảo bối" cũng xém hỏng luôn rồi..."

"Ồ?" Reid cười khẽ. Không giết người diệt khẩu đã là may cho gã rồi đó.

Thất thiếu gia chợt nở nụ cười quỷ dị: "Kể nghe nè, lúc ta tới á, "đồ chơi" của anh Năm thũng như củ cà rốt yểu, nước mắt nước mũi tùm lum tùm la, mắc ói gần chết. Đây là lần đầu tiên ta thấy ổng thảm hại vậy luôn á... Anh Năm ta kể là ngươi trói ổng lên cây, sau đó ấy ấy với tên nô lệ kia ngay trước mặt ổng, ấy ấy hoài ấy ấy mãi đến hơn nửa đêm, khiến ổng xem mà muốn xuất huyết trong! Ta cứ tưởng "đồ chơi" của ổng là bị ngươi đạp hỏng, ai ngờ là do chính ổng không chịu nổi kích khích, chào cờ suốt cả đêm. Ha ha, nhị thiếu gia ngươi đúng là tàn nhẫn đó!"

"So với anh Năm ngươi, ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi. Gã đã chơi chết bao nhiêu đứa trẻ, hẳn ngươi là người rõ nhất."

"Sau khi về, anh Năm ta ăn vạ với mấy bà mẹ, bảo là tại ngươi mà ổng tuyệt hậu! Lần nhà nhà ta có vẻ căng đấy! Ngươi cũng thật là, dù cho anh Năm ta có là một con chó thì cũng không tới lượt ngươi đụng vào."

"Rốt cuộc ngươi đến đây để cung cấp thông tin, hay chỉ trích ta, hay giao dịch?" Reid châm một điếu thuốc, cười khẽ.

"Ta muốn N2 đi với ta hai ngày hai đêm!"

"Tuổi nhỏ gan không nhỏ, còn biết trả giá cơ đấy? Nói nghe xem, tại sao ta phải đáp ứng ngươi?"

"Đó, ta mới cung cấp thông tin cho ngươi đó. Ta tình nguyện "nằm vùng" cho ngươi."

"Thành giao." Reid nhả khói, mờ ám nhìn Thất thiếu gia: "Hồng nào hồng chẳng có gai, N2 cũng thế. Tính N2 không tốt lắm, ngươi chịu được không?"

Hai má Thất thiếu gia đỏ bừng, trông đáng yêu như một chú thỏ con.

Cậu ta chớp chớp mắt, thỏ thẻ: "Ta thích anh ấy, nhiều gai cũng thích, xấu tính cũng thích, cái gì của anh ấy ta cũng thích hết trơn á..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net