Chương 4: Blake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh tà dương xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lưu lại một vệt sáng mờ nhạt trên sàn nhà.

Gã đàn ông đang tắm mình trong ánh nắng dìu dịu của ngày tàn quả thật rất điển trai: Khuôn mặt lạnh lùng, tóc cắt ngắn, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, sau lưng là đôi cánh đen tuyền như bóng đêm cô đặc thành.

Anh đứng thẳng tắp, bộ quân trang khoác lên mình không có lấy một vết nhăn, ánh mắt dõi ra phía xa, lẳng lặng chiêm ngưỡng thời khắc cuối cùng của một ngày.

Mặt Trời sắp khuất, nhưng ánh nắng của nó vẫn đủ nhuộm mặt biển thành một màu hồng nhạt.

Dưới tầm mắt của gã đàn ông là một sân bay khổng lồ, nơi vô số phi cơ chiến đấu đang đậu. Cạnh đó là bến cảng cũng rộng không kém với hàng loạt chiến hạm đủ chủng loại sắp hàng chỉnh tề.

Trái Đất năm 3012, bọn họ không phải là kẻ cai trị duy nhất, nhưng chắc chắn là kẻ cai trị mạnh nhất.

So ra thì, trừ lục quân, không quân và hải quân của họ nhỉnh hơn hẳn so với đám phía tây!

Gã đàn ông cúi đầu, nhìn thiết bị tinh xảo trong tay.

Em trai út anh vừa gửi một tấm hình qua, chính xác là một tấm hình chụp một người đàn ông đang tắm rửa. Nhân vật chính trong hình có một vóc người rất hoàn mỹ, có da có thịt, cơ bắp vừa đủ, lồi những chỗ cần lồi. Có lẽ y không hề biết mình bị chụp trộm, bởi vì động tác của y rất tự nhiên, không giả như đám người mẫu thích khoe thân trên bìa tạp chí tình dục của em trai thứ.

Anh biết em trai út gửi tấm hình này cho anh là có ý gì: Nó muốn chứng minh rằng, nó không bỏ ba năm đào đào bới bới chỉ để moi ra một đống rác đâu nhé!

Có điều, ngoài việc cho thấy thứ trong hình đẹp hơn so với đám nhân loại xấu xí ngoài kia, tấm hình này chả được tích sự gì cả.

Người ta có câu, "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", một ngàn năm chẳng đủ để xoá đi cái bản chất ngu xuẩn tham lam của nhân loại đâu.

Chốc sau, hai đứa em lại thi nhau gửi tin nhắn ầm ầm cho anh, nào là khen đồ ăn thứ kia nấu ngon ơi là ngon, nào là khen thứ kia nhìn cũng ngon ơi là ngon, cuối cùng tha thiết mời anh tối nay đến thưởng thức mỹ vị trần gian.

Bữa cơm gia đình à? Đã bao lâu rồi anh chưa ngồi vào bàn cùng ăn cơm với gia đình nhỉ?

Chả nhớ nữa.

Hai đứa em luôn trách anh sao mà khắt khe với bản thân quá. Nhưng biết làm sao được, anh là một quân nhân, là một thống soái, là người gánh trên vai sự an toàn của quốc gia, thậm chí là của cả một địa cầu mà.

Những con mắt của kẻ thù đang từng giây từng phút dõi theo anh, nếu anh dám thả lỏng, dù chỉ trong một thoáng chốc, đám khốn kiếp phía tây tất sẽ rục rịch.

Thời đại là dòng nước xiết, sẵn sàng nhấn chìm bất cứ kẻ nào đứng im.

Tên nô lệ đó đẹp thì đẹp đấy, nhưng dù có đẹp hơn nữa cũng chẳng mảy may lay động được cõi lòng như sắt như thép của anh đâu.

Thân là con trai trưởng của Hoàng tộc, từ khi mở mắt chào đời, anh đã phải mang cái sứ mạng to lớn là bảo hộ quốc gia này, bảo hộ hàng ngàn hàng vạn cư dân, trong đó bao gồm cả người thân của anh nữa.

Em trai út lại gửi đến một tin nhắn: "Tiêu Tiễn mới đặt tên cho anh á, đừng gọi XP92301 nữa, gọi là Blake đi! Thế nào, ngầu lắm phải không? Anh hai tên là Reid, còn em là White. Toàn tên hay thôi~ Tên nô lệ này thú vị ghê luôn á!"

Blake?

Đen?

Anh liếc đôi cánh đen của mình. Nghe bảo, một ngàn năm trước, màu đen đại diện cho xui xẻo, chết chóc, tang thương.

Nhưng, ở thời đại này, màu đen lại là màu sắc của sức mạnh, của quyền lực tuyệt đối.

Blake ư?

Tên hay, ta thích.

Mặt Trời đã hoàn toàn biến mất, rất nhanh thôi, màn đêm ảm đạm sẽ bao trùm quốc gia này.

Hừm, đến lúc về nhà ăn tối rồi. Để anh nếm xem, món "ngon ơi là ngon" kia có hương vị như thế nào.

Về nhà... Chút ấm áp khẽ len lỏi trong trái tim của XP92301, à không, giờ thì nên gọi anh là Blake rồi.

Một ngày nào đó, anh mong mình có thể lùi về sau màn, sáng bảy giờ đi làm, chiều năm giờ về, mỗi ngày có người hôn chào buổi sáng, chúc anh thượng lộ bình an, sau khi tan làm luôn có người chờ anh bên mâm cơm ấm cúng, cười bảo rằng anh đi làm cực khổ rồi.

Sau đó họ có thể dùng bữa tối dưới ánh nến, có thể ôm nhau cùng ngắm hoàng hôn, có thể làm chuyện mà những người yêu nhau làm, có thể sinh con dưỡng cái, có thể nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.

... Giấc mơ thật đẹp.

Blake xoay người, giày quân đội giẫm lên sàn, phát ra những âm thanh ổn trọng.

Được rồi, về nhà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net