Chương 47: Địa Tạng vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng khắc nhận được hồ sơ sức khỏe của N2, hai mắt White sáng loè loè như đang chiêm ngưỡng cảnh Tiêu Tiễn khoả thân. Cậu lập tức bật chế độ cuồng nghiên cứu, vừa ngấu nghiến đọc hồ sơ vừa vồ vập hỏi Thất thiếu gia: "Có tế bào sống của hắn không? Ta muốn làm xét nghiệm DNA!"

Thất thiếu gia khẽ rụt cánh lại: "Ta đào đâu ra tế bào cho ngươi?"

White híp mắt, gợi ý: "Ngươi còn giữ cái ga trải giường tối đó không, chắc chắn trên đó vẫn còn dính dịch cơ thể, tế bào da, tóc, lông vùng kín!"

Thất thiếu gia đỏ mặt: "Bên khách sạn xử lý hết rồi, chả còn gì đâu. Hơn nữa ta cũng đã tắm những một tiếng đồng hồ, đống tế bào ngươi muốn chắc đã trôi theo dòng nước hết rồi!"

White nhún vai: "Ta mặc kệ, không DNA, không phân tích số liệu, không có cách. Hết."

Thất thiếu gia đành hộc tốc quay về khách sạn, lục thùng rác, moi từng ngóc ngách trong phòng. Tàn tạ te tua hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục cậu cũng moi ra được dụng cụ rửa mặt N2 dùng qua, thậm chí còn có một cái "áo mưa" đã qua sử dụng.

Tiêu Tiễn vốn không ưa gì Thất thiếu gia, nhưng thấy cậu ta có thể làm đến bước này, ánh mắt y nhìn cậu cũng đã thay đổi.

White cầm mẫu DNA bay ngay vào phòng thí nghiệm, chính thức biến thành "Con người của khoa học".

Tiêu Tiễn đành thương lượng bước kế tiếp với Reid.

Reid châm thuốc, ánh mắt thâm trầm: "Nếu đối tượng là một người chim, công cuộc truy tìm sẽ không vất vả thế này. Bởi vì tất cả người chim lúc chào đời sẽ được cấy một con chip vào cơ thể. Thông qua con chip đó, quân đội có thể tìm ra tung tích đối tượng chỉ trong một nốt nhạc. Nhưng hiện tại chúng ta cần tìm một nhân loại. Muốn nhanh, chúng ta chỉ có thể nhờ cậy một người."

"Ai?" Tiêu Tiễn và Thất thiếu gia trăm miệng một lời.

"Địa Tạng vương." Reid nhả khói, "Bọn họ gọi gã là Địa Tạng vương. Nghề chính của gã là buôn tin tức. Xem ra chúng ta phải xuống 'Toà thành dưới lòng đất' một chuyến rồi!"

Tiêu Tiễn nở nụ cười: "Địa Tạng vương? Ít nhất tên gã cũng không phải là một dãy số vừa nghe là đã thấy hoa mắt chóng mặt."

"Chỉ có người chim mới dùng số thôi, còn nhân loại thì vẫn dùng tên." Reid nói.

"Ủa, vậy tại sao N2 lại gọi là 'N2'?" Tiêu Tiễn thắc mắc.

Reid trả lời: "N2 là nghệ danh, đặt như thế thì đám quý tộc mới không bài xích. Thật ra hắn có tên đàng hoàng, là Tiêu Kinh Niên."

Thất thiếu gia hơi áy náy, thân là fan hâm mộ, thế mà đến tận bây giờ cậu mới biết tên thật của N2. Tình yêu của cậu xem ra vẫn còn quá nông cạn...

"Ồ, cùng họ với tôi nè." Tiêu Tiễn cười trêu: "Có khi nào, 1000 năm trước, tổ tiên chúng tôi là người một nhà không nhỉ?"

Reid lắc đầu: "Chắc không phải đâu, tổ tiên N2 là người Châu Á, còn ngươi là người Châu Âu, cách gần nửa quả đất, người một nhà kiểu gì chứ?"

Mặt Tiêu Tiễn bỗng tối sầm: "Mẹ tôi gốc Á. Vì muốn bà vui, cha tôi đã đặt cho tôi cái tên thuần châu Á là 'Tiêu Tiễn'."

"... Đừng bảo là tổ tiên N2 có bà con họ hàng gì với mẹ ngươi thật đấy nhá!" Reid nghi hoặc.

"Cũng không hẳn, người họ Tiêu ở Châu Á rất nhiều, hơn nữa, người họ Tiêu duy nhất có quan hệ huyết thống với tôi đã sớm không còn trên thế gian này nữa rồi..."

Tiêu Tiễn không phải đang nhắc đến mẹ mình, mà là một đứa con trai khác của bà...

Anh ấy là anh trai cùng mẹ khác cha của Tiêu Tiễn, tên là Tiêu Tiện Hồng.

Vừa nhớ tới người kia, đôi mắt Tiêu Tiễn bỗng nhuốm vài phần bi thương.

Biết đâu N2 thật sự là con cháu chút chít gì đó của Tiêu Tiện Hồng? Suy nghĩ chợt loé này thôi thúc Tiêu Tiễn quyết tìm cho ra N2. Giữa Tiêu Tiện Hồng và Tiêu Tiễn vẫn còn nhiều khúc mắc. Chuyện chưa đâu vào đâu, Tiêu Tiện Hồng đã vội biến thành nắm mồ xanh cỏ, chỉ để lại một bức ảnh trên tấm bia lạnh lẽo, nụ cười tươi rói trên bức ảnh kia khiến y không thể nào hận anh. Y muốn chất vấn anh, tại sao lại trêu ghẹo y, tại sao lại dẫn y lên con đường không lối thoát, biến y thành một gã thích đàn ông, tại sao anh lại đột nhiên biến mất...

Reid liếc Tiêu Tiễn, hắn cảm thấy việc này chắc chắn có uẩn khúc. Nhưng giờ không phải lúc hỏi cho ra lẽ. Việc cấp bách bây giờ là đến tìm "Địa Tạng vương".

...

Phi thuyền chở ba người bay suốt một ngày, xuyên qua vô số xóm nghèo, rồi đáp xuống khu vực không người quản lí. Tiêu Tiễn xuống phi thuyền, ngó thử mặt mũi "Toà thành dưới lòng đất" tròn méo thế nào, sau đó nhịn không được phì cười.

Hình như cái công trình kia, 1000 năm trước có tên là "Tàu điện ngầm" á.

"Sau khi thất thế trước người chim, nhân loại cũng không đoàn kết, trái lại chia bè kết phái, cuối cùng tự sụp đổ, trở thành dân chạy nạn, sống chui sống nhủi nay đây mai đó. Những nhân loại hiền lành thì dựng lều trên mặt đất, lay lắt sống qua ngày, còn đám côn đồ thì gom hết vào trong 'Toà thành dưới lòng đất' này." Reid giải thích cho Tiêu Tiễn.

Thân là nhân loại, Tiêu Tiễn nghe xong cũng thấy hơi buồn. Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng mà vẫn có thể xâu xé lẫn nhau được, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

"Chắc ngươi hiểu đạo lý 'Nhập gia tùy tục' mà nhỉ?" Reid hỏi Tiêu Tiễn.

Tiêu Tiễn tất nhiên là hiểu. Bị nguyên đám người ở khu ổ chuột đánh hội đồng một lần, y không muốn hiểu cũng phải hiểu.

"Bởi vì đây là việc tư, nên ta không mượn người của anh cả, mà chỉ dẫn theo một đội vệ sĩ, hai người các ngươi cứ theo sát ta!"

Tiêu Tiễn và Thất thiếu gia gật đầu, mười hai vệ sĩ Reid nói nhanh chóng có mặt. Họ là những nhân loại cường tráng, Tiêu Tiễn thắc mắc tại sao họ không nói lời nào, sau đó y mới biết, họ đều bị câm, là nhân loại tứ chi đầy đủ nhưng khiếm khuyết về khả năng nghe nói, thế nên mới bị bồi dưỡng thành vệ sĩ cho người chim.

Những vệ sĩ kia bước đến cửa vào, hoa tay múa chân với gã gác cổng.

Gã gác cổng thấy một lô một lốc người chen lại đây, xẵng giọng: "Rốt cuộc là tên nào muốn cầu kiến Địa Tạng vương?"

"Ta!" Thất thiếu gia vội nhảy ra.

"Chúng tôi nữa!" Tiêu Tiễn chen miệng.

"Im!" Gã gác cổng quát. Thoáng thấy đôi cánh sau lưng Reid, gã bổ sung: "Chỉ cho phép một người vào thôi!"

"Được! Ta đi!" Thất thiếu gia đang định một người một ngựa xông pha chiến trường, thì Tiêu Tiễn đã kéo cậu lại: "Một mình cậu có ổn không đó?"

Tuy Thất thiếu gia lưu manh thì lưu manh thiệt, nhưng dù sao cậu ta vẫn chỉ là một đứa con nít.

Reid lén lút dúi cho gã gác cổng một cái túi căng phồng: "Thêm một người nữa được không?" Ít nhất cũng phải nhét một vệ sĩ của mình vào.

Gã gác cổng nuốt nước miếng, nhưng gã lại đẩy trở về: "Xin lỗi, đây là ý của Địa Tạng vương."

Đương lúc một đám người đang giằng co, chợt một gã đàn ông xuất hiện. Gã cười quỷ dị, duỗi ngón tay với móng tay đen kịt, chỉ vào Tiêu Tiễn: "Ngươi, vào chung đi!" Sau đó gã giằng lấy túi tiền trong tay Reid, ôm vào lòng.

Reid đương nhiên không chịu, hắn níu tay Tiêu Tiễn, lắc đầu: "Không được!"

Tiêu Tiễn chỉ mỉm cười: "Tin tôi, nhân loại có câu: 'Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi'. Địa Tạng Vương là nhân vật lớn, hẳn sẽ không khó dễ hạng tôm tép như tôi đâu. Hơn nữa, ngoài này còn có anh tiếp ứng mà!"

Gã kia cũng gật đầu: "Yên tâm, nhận tiền ngươi, ta sẽ bảo đảm hai người kia, à không, là một nhân loại, một người chim an toàn. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi hào phóng thật đấy, nhưng ta chỉ có thể giúp tới đó thôi, ngươi với mười hai huynh đệ câm của ngươi ngoan ngoãn chờ ngoài này đi ha. Còn hai người các ngươi, xin mời theo ta!"

Tiêu Tiễn và Thất thiếu gia theo gã đàn ông kia, đi sâu vào trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net