Chương 57: Chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau khi trói tôi lại rồi quăng vào một xó, gã bỏ đi luôn. Một tuần sau, tôi được cứu... Khi gặp lại Tiêu Tiện Hồng, trông anh chẳng khác gì một kẻ điên. Sau đó tôi mới biết, anh đã thức trắng suốt một tuần, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm tôi... Sau chuyện này, chúng tôi không trốn tránh tình cảm của mình nữa. Anh tỏ tình với tôi, tôi đồng ý, và chúng tôi trở thành người yêu..."

Blake hạ mi, giấu đi cảm xúc trong mắt mình. Anh hỏi: "Tình cảm hai người sâu đậm nhường ấy, vậy chuyện với Johnson là thế nào?"

"Ba năm sau ngày chính thức xác lập quan hệ, Tiêu Tiện Hồng dứt áo ra đi. Tuy từ lúc bắt đầu, tôi đã sớm biết cuộc tình này sẽ chẳng đi tới đâu, nhưng khoảng khắc nghe anh nói lời ly biệt, tôi vẫn đau đến ngạt thở. Dù chúng tôi đã cẩn thận che dấu, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của mẹ tôi. Lúc ấy, tôi còn nghi ngờ, chính bà là người đã gây khó dễ cho Tiêu Tiện Hồng, ép anh ấy phải rời xa tôi nữa kìa!"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, anh ấy qua đời. Ba ngày sau, mẹ tôi mới nói cho tôi biết tin ấy. Bà nói, anh ấy chết vì bảo vệ hôn thê của mình. Tôi cũng biết cô gái kia, cô ấy cũng là người nhà họ Tiêu, là em họ của Tiêu Tiện Hồng. Ngày tôi đến viếng mộ Tiêu Tiện Hồng, cô ấy cũng tới, còn bảo là đã mang trong bụng giọt máu của anh. Tôi cũng chẳng biết thực hư thế nào nữa... Sau khi anh chết, những poster của anh đều bị gỡ xuống, đĩa nhạc các loại cũng bị dừng phát hành..."

"Thật đáng tiếc..."

"Mẹ tôi bảo, Tiêu Tiện Hồng tiếp cận tôi chỉ để trả thù bà vì đã vứt bỏ cha con họ. Sau khi mê hoặc tôi, biến tôi thành gay, còn móc cả trái tim cuồng nhiệt ra dâng cho anh, anh dương dương tự đắc rời khỏi sàn diễn, thậm chí trước khi chết còn kịp để lại một đứa con nối dõi tông đường nữa..."

"Em tin lời mẹ em?"

Tiêu Tiễn đáp: "Đúng thế. Trong nỗi đau vì bị phụ tình, tôi quyết định trả thù đời. Tôi bắt đầu lao vào trai gái, rượu chè, cờ bạc, thậm chí còn thử sử dụng cả chất kích thích... Một khoảng thời gian sau, lúc tôi tới tuổi trưởng thành, cha mẹ tôi rốt cục cũng ly dị. Ở thời điểm đó, cha tôi thật ra vẫn rất yêu mẹ tôi, nhưng bà lại để ông thất vọng quá nhiều lần, lại thêm đứa con ngỗ nghịch... Tôi nghĩ chính tôi mới là kẻ làm ông tức chết... Tôi đúng là một tên xấu xa!"

"Dù sao cũng đâu phải do em cố ý." Blake nghiêm túc nói.

Hai mắt Tiêu Tiễn đỏ lên, y bỏ ngoài tai lời an ủi của Blake, tiếp tục kết tội mình: "Tôi không chỉ làm cha tôi tức chết, mà còn hại chết một cậu bé ái mộ tôi. Cũng vì những lời nói vô tâm của tôi mà cậu bé ấy tuyệt vọng nhảy từ sân thượng xuống, cuối cùng trở thành người thực vật, tương lai vốn rất tươi sáng cũng phải chấm dứt luôn từ đó... Nếu lúc ấy tôi nhìn cậu bé kia một cái, nếu lúc ấy tôi không buông những lời thoá mạ, thì hẳn cậu đã trở thành một nhà khoa học lừng danh rồi..."

Blake khẽ thở dài: "Đừng tự trách mình như thế, chuyện chẳng ai ngờ mà..."

Tiêu Tiễn run rẩy ôm lấy bản thân, nghẹn ngào kể tiếp: "Johnson chính là anh trai của cậu bé kia. Johnson dùng năm năm để tiếp cận tôi, rồi hạ độc tôi, đóng băng tôi, ném tôi xuống hầm băng, sau đó đoạt hết tài sản của tôi. Tôi đáng bị như vậy! Đây chính là báo ứng!"

Tiêu Tiễn bật cười, cười cho cuộc đời chẳng khác gì tấn trò hề của mình.

Y vừa cười vừa nói: "Đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết được sự thật..." Y vẫn cười, nhưng nước mắt đã trào ra: "Anh tôi không phải không yêu tôi... Anh ấy bị mắc bệnh di truyền, không thể sống quá 23 tuổi. Lúc sắp chết, anh ấy sẽ giống như N2, thất khiếu chảy máu, chảy đến khi nào hết mới thôi... Anh ấy không muốn tôi chứng kiến cái cảnh thảm khốc đó, nên mới lựa chọn rời đi... Anh ấy yêu tôi, dùng ba năm cuối cùng của cuộc đời để yêu tôi... Thế mà tôi thì sao, tôi hận anh, vì thứ hận thù mù quáng ấy mà tổn thương chính mình, tổn thương người khác... Tôi đúng là cặn bã! Tôi đúng là rác rưởi!"

Blake im lặng phân tích câu chuyện của Tiêu Tiễn, sau đó tổng kết: "Đó là bi kịch của một chuỗi những hiểu lầm. Nếu lúc đó cả hai thẳng thắn với nhau, thì đã chẳng xảy ra cớ sự như vậy rồi. Tiêu Tiễn, hứa với ta, sau này, có chuyện gì, em cũng phải nói thẳng cho ta biết, đừng để lịch sử tái diễn, được không?"

Tiêu Tiễn lau nước mắt: "... Là như vậy ư?"

"Là vậy đó." Blake an ủi: "Chuyện đã một ngàn năm rồi, em còn suy nghĩ nhiều vậy làm gì? Dù lúc trước em là hạng người gì, em từng yêu ai, em đã trải qua những chuyện như thế nào, thì đó cũng đã là quá khứ rồi. Ta không quan tâm, vì người ta yêu là em của hiện tại và em của tương lai cơ. Ta muốn tặng em mười hai chữ này: Buông bỏ quá khứ, đối diện tương lai, sống với hiện tại."

Bao khúc mắc trong lòng Tiêu Tiễn cứ thế bị mười hai chữ của Blake đánh tan.

Blake nói đúng, một ngàn năm đã qua, người cũng đã đi rồi, đến nắm tro cũng không còn, thì dù có biết hay không biết, yêu hay không yêu, thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Tiêu Tiễn nằm vật ra sàn. Y đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều..."

"Ta tình nguyện nghe em tâm sự, trong lòng có gì thì em nên nói hết ra, đừng giữ khư khư mãi, mệt lắm..."

"... Hoá ra anh cũng ngọt ngào phết nhỉ!"

"Đây chỉ là một mặt của ta thôi, nhũng mặt còn lại, chờ em từ từ khám phá!" Blake cười khẽ, trông có chút ngả ngớn.

Tiêu Tiễn phì cười: "Cảm ơn vì đã nghe tôi tâm sự."

Blake lại trêu ghẹo y: "Hình như lúc trước có người bảo rằng, hai ta chỉ là quan hệ bạn giường thôi mà nhỉ, sao giờ lại đi tìm ta tâm sự vậy kìa... Có điều, cảm ơn em vì đã chọn ta làm người lắng nghe..."

"Ở thế giới này, tôi chỉ quen mỗi ba anh em nhà anh. Nếu tôi tìm White, thì chưa kịp nói gì, cậu ấy đã làm nũng đòi em bé đòi trứng các kiểu. Nếu tôi tìm Reid, thì chỉ năm phút sau, hai chúng tôi đã bò lên giường luôn rồi..." Tiêu Tiễn đột nhiên ngưng bặt. Hình như y vừa nói hớ thì phải?

Mặt Blake lập tức xụ xuống, nhưng không có vẻ quá mức đố kị. Đàn ông trưởng thành có khác, trình độ nhẫn nhịn phải gọi là thượng thừa. Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tiễn chọn anh để tâm sự. Một nguyên nhân khác, là hai người đang cách nhau đến ngàn dặm, đủ xa để y có thể dũng cảm trãi lòng.

Blake im lặng khiến Tiêu Tiễn hơi bối rối, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Y lúng túng bảo: "Xin lỗi, tôi và Reid đã..."

"Reid nói cho ta biết rồi."

"Sao?" Tiêu Tiễn giật mình.

"Giữa ba anh em ta không tồn tại thứ gọi là bí mật. Chuyện của em, ta biết hết. Ta sẽ tính sổ với thằng khốn nhà ZP sau... May mà lúc ấy có Reid, nếu không, em đã... Tuy ta không người chim đầu tiên lên giường với em, nhưng không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Ta không trách em vì đã thân mật với em trai ta, ta chỉ lấn cấn trong lòng vì em đã không tự mình nói cho ta biết... Ta vốn cho rằng mối quan hệ của chúng ta đã có tiến triển từ lúc đó." Mắt Blake hơi tối lại.

"Ầy..." Tiêu Tiễn cứ nghĩ rằng Blake sẽ ghen, không ngờ anh lại chỉ để ý đến vấn đề thẳng thắn giữa đôi bên. Thật ra Blake đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Tiêu Tiễn, nếu không, y đã chẳng nửa đêm nửa hôm thế này gọi cho anh để tâm sự câu chuyện y vẫn luôn giữ khư khư trong lòng. Y như vậy là đã thẳng thắn lắm rồi đấy nhé! Từ lúc sinh ra đến giờ, y chưa bao giờ thẳng thắn như vậy đâu!

"Chuyện đẻ trứng, ta cũng biết. Sau khi em từ chối White, thằng bé đã gọi ngay cho ta, khóc um trời, điếc hết cả tai."

"Rồi anh tính sao?"

"Ta bảo nó cấy DNA của cả ba anh em vào, như vậy mới công bằng..."

"..." Tiêu Tiễn hạn hán lời.

"Em muốn cứu N2 phải không?"

"Phải."

"Sau khi cân nhắc kỹ càng, ta phản đối phương án tìm người đẻ thuê. Chắc Reid và White cũng đã nói cho em biết, ở thời đại này, nhân loại thảm như thế nào rồi chứ? Nếu nhất định phải sinh ra em bé người chim, ta hi vọng nó là em bé của bốn người chúng ta..."

"Dùng DNA của tận bốn người, mà lại của là một nhân loại và ba người chim nữa chứ, cái này khó quá không vậy?" Cơ mặt Tiêu Tiễn mặt bắt đầu co giật.

"Tìm việc cho White làm, để nó bớt loi nhoi..." Blake bảo, "Về phần em bé nở ra sẽ giống người nào, thì phải xem xem gien của ai mạnh hơn!" Blake nở nụ cười tự tin.

Tiêu Tiễn ngây như phỗng, vậy cũng được nữa hả trời?!!!

Chưa chi mà Blake đã bắt đầu mơ về một tương lai tươi sáng: "Em yên tâm đi, có nhiều cha bảo vệ như vậy, em bé nhất định sẽ là đứa nhóc hạnh phúc nhất thế gian. Ta mong rằng nó sẽ đẹp giống em, cánh khoẻ giống ta, thông minh giống White, mưu trí giống Reid. Quá hoàn mỹ!"

Tiêu Tiễn che mặt, oán thầm: "Chưa lên chức cha mà đã ngáo ngáo rồi à..."

...

Hai người nói chuyện suốt một đêm. Bình mình lên, Tiêu Tiễn về phòng ngủ bù, còn tướng quân 301 thì vác theo đôi mắt vằn vện tia máu, hưng phấn đi làm.

Thư ký A dè dặt báo cáo: "Tướng quân, tối hôm qua, ngài trò chuyện bằng video vệ tinh hết 8 tiếng 32 phút, cước phí tổng cộng là mười một ngàn ba trăm đồng ạ..." Bằng một năm tiền lương của hai mươi sĩ quan cao cấp đó á á á!!!

Từ trước đến giờ, tướng quân chưa bao giờ nấu cháo điện thoại lâu như thế, mỗi cú điện thoại đều giải quyết trong một phút đổ lại. Hơn nữa, loại điện thoại vệ tinh này tốn lắm lắm luôn á, ngài còn mở video, lãng phí một đống lưu lượng! Làm như điện thoại vệ tinh chế ra chỉ để phục vụ mỗi nhà ngài thôi vậy!

Tướng quân 301 thản nhiên đáp: "Tính hết cho XP92302!"

Reid chết tiệt, dám phỗng tay trên của anh mày! Anh liều sống liều chết nơi biên cương xa xôi, còn mi ở nhà hưởng hết chăn ấm nệm êm, còn ngấp nghé luôn người của anh! Thù này tất phải báo! Hừ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net