Chương 62: Tôi muốn học lái phi thuyền cơ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không không không!! Tiêu Tiễn mi mau tỉnh lại đi!! Việc mi nên làm là nương theo tình huống để tìm hướng đàm phán có lợi, chứ không phải là sa đà vào sắc đẹp!!"

Tia lý trí cuối cùng đã kịp kéo Tiêu Tiễn ghìm cương trước vược. Y ngọ nguậy, định bụng cách con chim họ sói này xa xa một chút.

... Đờ mờ, anh có cần ôm chặt thế không hả?! Ôm bằng tay thôi là đủ rồi, không cần bonus thêm hai cái cánh bự chảng đâu! Tui không có nhu cầu được gói kín như bánh chưng đâu! Cảm ơn!

May mà phòng này có lắp điều hòa thông minh, không thì Tiêu Tiễn chưa kịp ra trận đã ngủm củ tỏi vì nóng rồi.

"Reid à..." Tiêu Tiễn cố gắng tách mặt Reid ra khỏi ngực mình.

Reid ngẩng lên. Khuôn mặt quá sức yêu nghiệt gần trong gang tấc, khiến tim Tiêu Tiễn không khỏi trật một nhịp.

"Sao nào?" Reid hững hờ hỏi, trong khi tay vẫn không quên cởi hết cúc áo Tiêu Tiễn ra, lưỡi còn đang bận trêu chọc đầu ngực y .

Tiêu Tiễn rên khẽ, khó khăn mở miệng: "Tôi muốn học lái phi thuyền..."

Reid thương thức hai hạt đậu nho nhỏ kia, hài lòng khi cảm thấy từng cơn run khẽ của Tiêu Tiễn. Hắn trầm giọng: "Hửm? Học làm chi, ta sẽ tìm tài xế riêng cho em."

"Tôi muốn học cơ..." Tiêu Tiễn nổi hết da gà vì cái giọng nũng nịu của mình.

"Lái phi thuyền nguy hiểm lắm, nhân loại không được học đâu..." Reid nhướng đôi mắt hoa đào. Tay hắn lần mò đến eo Tiêu Tiễn, bắt đầu nghiên cứu quần y.

Tiêu Tiễn sững sờ: "Tại sao nhân loại không được học? Chính sách ngu dân à?"

Reid đáp: "Cũng không hẳn, một phần là do hiếm có nhân loại nào có thể mua được một chiếc phi thuyền, còn một phần thì liên quan đến vấn đề an toàn. Nếu phi thuyền đang bay mà xảy ra trục trặc, người chim có thể thoát ra dễ dàng, nhưng nhân loại thì khác. Họ không có khả năng bay lượn, nên chỉ có một con đường chết thôi!"

Tiêu Tiễn cúi đầu, nghe cũng thuyết phục phết.

"Mà khoan, nhân loại có thể dùng dù để thoát hiểm mà, không phải sao?"

"Em xem, người chim chúng ta đều có cánh, mang theo dù để làm gì? Cái thứ gọi là dù đó đã bị ngưng sản xuất từ lâu rồi... Có thể trong kho đồ cổ của White vẫn còn một, hai cái đó... Hoặc em có thể phác hoạ bản vẽ, ta sẽ tìm người chế tạo giúp em." Rốt cuộc cũng mở được thắt lưng của Tiêu Tiễn ra, tâm trạng Reid thật sự rất tốt.

Tiêu Tiễn vẫn đang miên man suy nghĩ về vấn đề này, nên hoàn toàn không để ý rằng mình sắp bị ai kia lột trần.

"Anh nói thật chứ? Anh muốn làm dù cho tôi, nghĩa là anh đồng ý dạy tôi học lái phi thuyền rồi phải không?" Tiêu Tiễn nhổm người dậy, vô tình đè trúng chỗ nào đó của Reid, khiến hắn không khỏi cắn răng: "Chỉ cần em cho ta thấy chút thành ý của em, thì em muốn gió có gió, muốn mưa có mưa!"

Tiêu Tiễn hưng phấn reo lên!

Một ngày không xa, y có thể tự mình điều khiển chiếc phi thuyền màu đỏ cực oách kia rồi! Bay lượn trên không, nghe sao mà phấn khích quá chừng!

Có một sự thật, Tiêu Tiễn là một tên cuồng xe chính hiệu! Hồi lúc, ga ra nhà y đỗ mấy chục con xe thể thao hàng hiệu y cưng như bảo bối đó!

Tình yêu cháy bỏng với tốc độ trong y được nhen lên từ khoảnh khắc ngồi trên chiếc moto Harley của Tiêu Tiện Hồng, chạy băng băng trên cao tốc, dang rộng hai tay đón những cơn gió cắt vào da thịt.

Thấy hai gò má Tiêu Tiễn ửng đỏ vì hưng phấn, Reid nhịn hết nổi. Hắn kéo cổ y xuống, đặt lên đó một nụ hôn.

Tiêu Tiễn cũng rất hưởng thụ: Vừa được "đè" mỹ nam, vừa được mỹ nam ôm hôn sờ mó phục vụ tận tình, y chả phải mó tay làm gì hết trơn!

Có điều... Tiêu Tiễn chợt phát hiện vấn đề nghiêm trọng: "Tại sao chỉ có mình tôi trần như nhộng thế!?"

Quần áo của Tiêu Tiễn đã rơi tá lả dưới ghế từ đời nào, chỉ còn mỗi đôi bít tất là kiên cường bám trụ thôi.

Trong khi đó, quần áo Reid lại không lệch một li!

"Không công bằng!" Tiêu Tiễn bắt lấy vạt áo trước ngực Reid, bắt chước mấy phim cổ trang, dồn sức định xé chúng thành trăm mảnh.

Có điều, vải nay không giống vải xưa, vừa dai vừa bền, kéo muốn rụng tay mà vẫn không rách mảy may.

Tiêu Tiễn là người kiên trì, thua keo này, y bày keo khác. Y chuyển sang nghiên cứu mấy cúc áo của Reid.

Có qua phải có lại, Tiêu Tiễn nghiên cứu áo Reid, Reid nghiên cứu thân thể Tiêu Tiễn.

Reid thò tay lấy cái bình giấu trong ngăn kéo dưới bàn, mở nắp, quệt chút chất lỏng ra ngón tay, rồi mò đến phía sau Tiêu Tiễn.

"A!" Tiêu Tiễn giật bắn mình, vụt tay khỏi chiếc cúc thứ ba đang mở nửa chừng.

Một mùi hương tao nhã len vào cánh mũi, Tiêu Tiễn lại ngứa nghề: "Hương thảo, lavender, hoa hồng... Bôi trơn của hãng nào mà xịn thế?"

"Sản phẩm mới của phòng nghiên cứu của White đó."

Reid thích nhất là khi Tiêu Tiễn nghiêm túc phân tích thành phần của một hỗn hợp nào đó. Tiêu Tiễn của hắn vừa bất cần đời vừa hơi cố chấp, vừa phóng đãng vừa nghiêm túc, vừa thanh cao lại không kém phần kiêu ngạo. Hắn yêu hết mọi mặt của y, yêu luôn cả đồ ăn y nấu và cái mũi thính như mũi cún của y.

Reid trước đây cũng là một cao thủ tình trường, "tay nghề" phải gọi là điêu luyện. Sau khi trải qua sự khai sáng của thầy Tiêu, kỹ năng của hắn đã tăng lên một bậc.

Tiêu Tiễn khẽ cắn xương quai xanh đẹp đẽ của người dưới thân, hài lòng rên một tiếng.

Áo Reid rơi xuống đất, cũng là lúc hắn sẵn sàng xách súng ra trận.

Trước đó, hắn vẫn không quên hỏi bằng chất giọng khàn khàn nhuốm màu tình dục: "Tiêu Tiễn... Cho ta nhé?" Đôi mắt hắn tối lại, sâu bên trong lấp loé một vệt đỏ mờ mờ. Hắn nhìn thẳng vào Tiêu Tiễn, kiên nhẫn đợi câu trả lời.

Tiêu Tiễn chìm đắm vào đôi mắt đẹp của hắn. Y chẳng ừ hử gì, chỉ mạnh bạo gặm cắn môi hắn, say mê thưởng thức hai cánh môi mềm như bánh Tiramisu. Trong vài phút hai đầu lưỡi dây dưa, y có thể nếm ra vị cà phê sáng nay hắn uống và vị thuốc lá nhàn nhạt.

Quả là mỹ vị nhân gian.

Reid nhận được sự đồng ý, liền kích động vùi "cậu em" to khoẻ của mình vào nơi ấm áp kia. 

Hắn thấp giọng cười bên tai Tiêu Tiễn: "Này, em cũng phải cho ta thấy chút thành ý chứ... Em tự động, được không?"

Tiêu Tiễn tức muốn ứa gan, đúng là cái đồ gian thương! Y phải đòi nhiều hơn để bù lỗ mới được!

Y lập tức ra thêm điều kiện: "Tôi còn muốn tìm vài chuyện để làm nữa, kẻo lại nhàn cư vi bất thiện!"

Reid kiên nhẫn đáp: "Chỉ cần đủ an toàn, em muốn gì cũng được. Vậy em thích làm gì?"

"Tôi muốn phổ biến ẩm thực của tôi!"

"Chuyện nhỏ! Ta có thể thành lập một nhánh mới trong tập đoàn, lúc đó em tha hồ thể hiện!"

"Tôi muốn tự lập cơ! Tôi muốn dời ra ngoài!"

"Dời đi đâu?"

"Đâu cũng được, cách tên sói háo sắc nào đó càng xa càng tốt!"

"Không vấn đề gì, ta còn nhiều biệt thự để không lắm, em muốn mỗi ngày đổi một căn cũng được!" Thấy Tiêu Tiễn cứ rề rà mãi, Reid đành thúc giục: "Mau nào... Em muốn gì ta cũng chiều, được chưa!"

Thấy gian kế đã thành, Tiêu Tiễn hài lòng nở nụ cười. Bấy giờ y mới thong thả cử động, híp mắt nhìn đôi mắt hoa đào dạt dào xuân thủy của mỹ nam dưới thân.

Lúc nãy đã được Reid chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, Tiêu Tiễn hành động rất chi là trơn tru... Y đã có kinh nghiệm hai đời, chẳng mấy chốc đã tìm được tư thế khiến cả hai cùng thoải mái.

Tiêu Tiễn ôm cổ Reid, cố ý kì kèo, vài giây mới chịu nhúc nhích một lần, khiến Reid như bị gãi không đúng chỗ ngứa, mồ hôi tuôn ướt trán. Cuối cùng, Reid phát điên, nghiên răng nghiến lợi: "Lần sau sẽ không cho em nằm trên nữa! Em làm chậm như con rùa ấy!"

"Nhưng tôi thích nằm trên à!"

"Vậy thì nhanh cái mông lên một chút!"

"Chưa được, còn điều kiện cuối cùng nữa!" Tiêu Tiễn thật ra cũng vã lắm rồi, nhưng y kiên quyết chọn lý trí chứ không nghe theo con tim.

"Em khá lắm! Nói đi, gì cũng được!" Reid tức đến bật cười. Đâu ra cái kiểu dằn vặt vừa đau đớn vừa ngọt ngào như này chứ?

"Tôi muốn đi thăm anh cả của anh! Ảnh đi lâu lắm rồi, sao giờ vẫn chưa về nữa?" Tiêu Tiễn ngượng ngùng mở miệng. Đang làm với Reid nhưng lại nhắc đến người đàn ông khác, không biết hắn có thấy khó chịu không...

"Nhớ anh ấy à?" Reid ác ý thúc mạnh một cái.

Tiêu Tiễn chỉ rên khẽ một tiếng, rồi cắn răng không nói lời nào vì sợ càng nói càng sai. Không thể không thú nhận, nhúm đậu đỏ Blake gửi về quả thật đã khiến y rung động.

"Hai người nửa đêm lén lút gọi video, cước phí cao đến nỗi đủ mua nguyên căn nhà một tầng! Quá đáng hơn nữa, đống cước phí kia đều tính hết lên đầu thằng này!"

Tiêu Tiễn thấy hối hận vì lời nói thiếu suy nghĩ của mình.

Reid giận thật rồi, làm sao đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net