e43123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Lâm cầm lấy phích lịch đạn, nhìn đối phương một cái, nói:

-Lý Sơn sư huynh, không làm phiền huynh tiếp tục buôn bán, Vương mỗ cáo từ!

Lý Sơn vội vàng gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, nói:

-Sư đệ, khi ngươi sử dụng phích lịch đạn, nhất định phải cẩn thận một

chút. Huynh vừa rồi đã nói, cách ném có vấn đề, cho nên cũng không dám

cam đoan mỗi lần đều thành công. Đừng đến lúc không thành công, nói sư

huynh ta lừa ngươi nhé!

Nói xong, hắn lại tiếp tục quay qua những người khác mà hét lên.

-Các vị sư huynh, ta đây còn có vài cái bảo bối, là tín vật của Hợp Hoan

Tông. Ai có cái này, thì có thể đến Hợp Hoan Tông tìm được một người

đẹp để song tu. Thứ này, ta phải dốc sức mới có được vào tay. Lần này

cắn răng bỏ những thứ yêu thích, các sư huynh phái Hằng Nhạc, cần phải

nắm lấy cơ hội lần này a!

Vương Lâm cười khẽ, xoay người đi về phía Dược Viên Tử, sau một lúc thì

về đến nơi ở. Thần thức của hắn đảo qua, phát hiện Tôn Đại Trụ không có ở

đây, vì vậy bèn khoanh chân ngồi ở trong phòng mình, lấy ba cái phích

lịch đạn ra, cẩn thận xem xét.

Sau một lúc lâu, vẻ mặt Vương Lâm lộ ra cảm giác hứng thú, phích lịch

đạn này ở dưới thần thức của hắn, giống như trong suốt vậy, không có bất

kì một cái bí mật nào đáng nói.

Nói trắng ra là, ở bên trong có lưu lại một đạo thần thức của Lý Sơn.

Hắn có thể dựa vào điểm này, mà kiểm soát việc nổ hay không.

Vương Lâm trước nay cũng không biết, thì ra thần thức có thể sử dụng như

thế này. Sau một lúc cẩn thận mô phỏng, hắn dễ dàng đem thần thức của

mình bao phủ trên phích lịch đạn.

Hắn vẫn chưa bóc thần thức của đối phương ra, mà bao nó vào bên trong. Nếu hắn muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra được.

Sử dụng thần thức ở trên phích lịch đạn này, gợi ý cho Vương Lâm rất nhiều. Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra Thạch Châu thần bí.

-Thần thức nếu có thể sử dụng như vậy, vậy thì có thể ngưng tụ ở trên hạt châu này không?

Ánh mắt của Vương Lâm chớp động, thần thức lập tức ngưng trụ trên Thạch Châu thần bí.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhíu mày, Thạch Châu này cũng không có chút

biến hóa nào, trong thần thức nhìn thấy cũng giống như ngày trước vậy,

bình thường không có gì đặc biệt cả.

Suy nghĩ một lúc, vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, cầm hạt châu đứng lên rồi

nhanh chóng rời khỏi Dược Viên tử. Dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến giữa

núi, tìm được một chỗ bí mật, sau khi khẳng định an toàn, hắn lập tức

tiến vào không gian Mộng Cảnh.

Trong nháy mắt khi tiến vào, Vương Lâm biết mình thời gian cấp bách, hắn lập tức khuếch tán ra toàn bộ thần thức.

Một phút, ba phút, mười phút, ba mươi phút… …

Bốn phía không có biến hóa gì, Vương Lâm buồn rầu sờ sờ quai hàm, lẩm bẩm tự nói:

-Thật sự không thể lưu lại thần thức ở trong hạt châu sao?

Đúng lúc này, đột nhiên ở gần Vương Lâm có một cái vật sáng rất dài, đột nhiên ánh sáng lấp lóe, sau đó từ từ mờ đi.

Vương Lâm ngẩn ra, ngay sau đó, như phản ứng dây chuyền, một cái rồi lại

một cái nữa phát sáng rồi tắt. Cuối cùng toàn bộ không gian Mộng Cảnh,

tất cả những vật phát sáng, toàn bộ đều lần lượt tối sầm lại. Không bao

lâu, bốn phía đã là bóng tối, không có một chút ánh sáng nào.

Vương Lâm sợ hãi đến tận đáy lòng, hắn cẩn thận và dè dặt quan sát rất lâu, cũng không thấy được có gì dị thường.

-Khỏi cần quan sát, dựa vào cảnh giới Linh Động Kỳ viên mãn của ngươi,

muốn biết những dị thường của hạt châu ngày hôm nay, căn bản là hy vọng

hảo huyền!

Âm thanh của một người già nua, đột nhiên vang lên, giọng nói đầy thương tang.

Vương Lâm đột nhiên cả kinh, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, hắn ở trong

Mộng Cảnh tu luyện vài chục năm, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy

giọng nói của một người thứ hai, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi ngất

trời.

-Vãn bối Vương Lâm, không biết tiền bối là?

Vương Lâm thở sâu, đè nỗi sợ hãi xuống tận đáy lòng, cung kính chắp tay nói.

Vương Lâm vốn là người thông minh, lúc này trong lòng hắn không khỏi

nghĩ đến, đối phương bên kia không có khả năng là đột nhiên xuất hiện,

rõ ràng luôn ở bên trong Thạch Châu này, mình đã ở trong đây gần ba mươi

năm, sợ rằng đều nằm trong sự theo dõi của đối phương.

-Tên của lão phu, ngươi chỉ là một tên tiểu bối trong Tu Chân Quốc cấp

ba, không có tư cách để biết. Ngươi mất ba mươi năm, lại được lão phu âm

thầm trợ giúp, còn có sự giúp đỡ ngày hôm nay của hạt châu, lại chỉ mới

tu luyện đến cảnh giới viên mãn của Linh Động Kỳ Giả, thật sự là khiến

người ta thất vọng. Đặc biệt là ngộ tính của ngươi, lại đến bây giờ mới

có thể nghĩ đến chuyện dùng thần lực để quan sát hạt châu, hừ!

Vương Lâm trầm mặc không nói, hắn trước kia cũng dùng thần thức quan sát

hạt châu, nhưng mà không giống như lần này, chỉ là quan sát lâu hơn mà

thôi.

-Nhất là phương pháp làm việc của ngươi, làm cho ta gai mắt, người tu

chân vốn có hành động nghịch thiên. Ai chọc giận ngươi, ngươi phải giết

kẻ đó, ngươi ở trong môn phái rắm chó này mấy năm, ta cũng âm thầm quan

sát. Nếu như là ta, hừ! Cái môn phái này bây giờ sợ rằng đã sớm bị ta

giết sạch rồi. Tất cả những người sỉ nhục, ta nhất định sẽ cho bọn nó

hồn bay phách lạc! Nhất là cái tên Vương Trác kia, với tính cách của ta,

hắn đã sớm bị ta lấy linh hồn ra ném vào trong luyện ngục không cho

luân hồi rồi, sau đó giết cả nhà hắn, giết sạch cả cái môn phái này. Ôi!

Cái môn phái này của các ngươi nhìn giống như hổ, ta rất thích, rất ác

độc, còn có tên tiểu bối họ Lưu kia, ta lại càng thích, phù hợp với khẩu

vị của lão phu.

Vẻ mặt Vương Lâm cổ quái, cười khổ nói:

-Tiền bối, ta… …

-Ngươi đừng ngắt lời, ta còn chưa nói xong. Hừ! Môn phái nhỏ này của các

ngươi coi như có mấy cô nàng lớn lên cũng không tệ, tiểu tử ngươi thật

là không biết hưởng thụ. Nếu như đổi lại là lão phu, đã sớm đem các nàng

bỏ vào trong cái nồi lớn, để tươi sống mà hút khô nguyên âm,??,mùi vị

đó, thật là khiến cho người ta phải nhớ nhung a, lão tử ba mươi tuổi đã

nếm qua cảm giác đó rồi.

Vương Lâm trợn mắt há mồm, rất lâu mà nói không ra lời.

-Tiểu tử, ngươi cho ta một chút không khí được không, ngươi tu luyện

nhanh lên một chút đi, ra sức đến Anh Biến Kỳ sớm, lão phu cũng có thể

đi ra ngoài rồi, ai.

Vương Lâm do dự một chút, hắn nghe thấy có chút mơ hồ, hỏi:

-Tiền bối, cái gì gọi là Anh Biến Kỳ? Còn nữa người vừa nói là ta bây

giờ là Linh Động Kỳ Giả viên mãn, những thứ này có nghĩa gì?

-Ngươi không biết tự nghĩ ra à, cái gì cũng phải hỏi hỏi. Quên đi, ngươi

chỉ là một em bé trong Tu Chân Quốc cấp ba. Cho dù muốn bổ đầu ra cũng

không thể đạt được câu trả lời. Hừ! Nghe cho rõ, tiểu tử, ta nói chính

là năm cấp cảnh giới của tu chân quốc. Nói thế này, ba cấp tu chân quốc

của các ngươi, cảnh giới chỉ là Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh

Tứ Cá, còn như Hóa Thần Kỳ, trong mắt các ngươi, đó là cảnh giới trong

truyền thuyết.

Một khi ba Tu Chân Quốc cấp ba xuất hiện một người Hóa Thần Kỳ, như vậy

quốc gia của các ngươi đẳng cấp sẽ được nâng cao, đến Tu Chân Quốc cấp

bốn. Sẽ tương ứng nhận được đủ loại giúp đỡ của Liên Minh Tu Chân, cũng

có tư cách tranh đoạt đất đai ở bên ngoài hành tinh Tu Chân. Đồng thời

cũng phải đảm nhận sứ mệnh bảo vệ Liên Minh Tu Chân.

-Giống như vậy, Tu Chân Quốc cấp bốn, nếu có một người Anh Biến Kỳ, sẽ

thăng lên Tu Chân Quốc cấp năm. Như vậy mà suy rộng ra, còn như Linh

Động Kỳ, là một cái tên gọi chung cảnh giới của tu luyện giả trên Tu

Chan Quốc cấp bốn, tương đương với Ngưng Khí ở đây của các ngươi, nhưng

phạm vi thì rộng hơn rất nhiều.

Vương Lâm cười khổ, nói:

- Anh Biến kỳ...đối với vãn bối mà nói vẫn còn quá mơ hồ.

- Thối lắm! Có một tuyệt thế cao thủ của Lục cấp Tu Chân quốc như ta

giúp đỡ ngươi thì Anh Biến đã là cái gì? Tuy lão tử không thể đi ra,

nhưng trong mấy chục năm qua, mỗi lần ngươi ngồi xuống ta lại dùng tinh

hoa nguyên anh của bản thân giúp ngươi củng cố trụ cột. Nếu không với

thiên tư của ngươi, cho dù là ba mươi năm cũng đừng hòng đạt tới được

đẳng cấp này.

Hơn nữa ngươi hấp thu tinh hoa nguyên anh của ta. Nếu không gặp phải cao

thủ có đẳng cấp tương đương với ta thì chẳng người nào có thể nhìn thấu

tu vi của ngươi.

Hơn nữa, có hạt châu đó ở trong tay, ngươi còn sợ cái gì hả? Mẹ nó chứ!

Lúc đầu, lão tử chính vì việc xuất hiện của nó mà mấy bao nhiêu công

sức, còn bị người ta phá hủy thân thể, suýt chút nữa thì hồn phi phách

tán. Vất vả lắm mới chui vào trong hạt châu để trốn. Vốn định tìm một

thân thể để đoạt xá, nhưng cái hạt châu chết tiệt này lại không có thân

thể nào chui vào được mà ta cũng không thể ra ngoài.

Lão tử cũng chẳng muốn lừa một tên tiểu bối như ngươi. Lúc đầu, sau khi

thấy ngươi đi vào, ta vốn định chiếm lấy thân thể ngươi. Nhưng khi đó

mới phát hiện ra là không thể làm được việc đó. Nó giống như một cái

lồng giam làm cho ta không thể rời khỏi.

Ta nghiên cứu bao nhiêu năm cuối cũng mới biết được phải sau khi hạt

châu này nhận chủ mới nay sinh một ít tác dụng. Đến khi đó ta mới có thể

đi ra ngoài.

Năm đó, sau khi ta có được hạt châu, chưa kịp tìm hiểu thì bị người ta

đuổi giết. Phải có đủ năm loại nguyên tố ngũ hành thì hạt châu này mới

có thể nhận chủ. Mà như vậy thì ít nhất tu vi cũng phải đạt tới Anh Biến

kỳ mới có thể giúp ta đi ra. Ôi! Tiểu tử! Ngươi coi như nảy sinh lòng

tốt, tu luyện nhanh lên một chút đi. Đến lúc đó, giúp lão tử tìm một

thân thể tốt để cho ta đoạt xá. Đại ân đại đức của ngươi, Tư Đồ Nam ta

xin khắc ghi cả đời. Sau này, có ta bảo vệ cho, tiểu tư ngươi có thể

thoải mái cả ngày.

Nói xong, giọng của Tư Đồ Nam không còn sự cứng rắn như trước nữa mà có vẻ muốn khóc.

Vương Lâm trầm mặc một chút. Vừa định nói chuyện, đột nhiên thanh âm của Tư Đồ Nam lại vang lên.

- Tiểu tử! Có người tới. Ta cho ngươi ra ngoài.

Đột nhiên, cảm giác bị xé rách lại xuất hiện. Thân thể Vương Lâm chấn động một cái, liền mở mắt ra.

Hắn dụng thần thức đảo qua một vòng liền phát hiện có hai tên nội môn đệ

tử, bao gồm một nam một nữ đang lén lút đi đến. Khi cách Vương Lâm

khoảng chừng mười trượng, bọn họ dừng lại, ôm chặt lấy nhau, nói vài lời

ngọt ngào. Một lúc sau, có tiếng rên rỉ từ phía hai người phát ra xung

quanh.

Hai người này Vương Lâm nhìn rất quen mắt, hình như đã cùng tham gia tập

huấn thì phải. Hắn cảm thấy tò mò nhìn một lúc, ngắm nghía thân thể nữ

tử một lúc lâu rồi mới luyến tiếc bỏ đi.

Sau khi về đến phòng, Vương Lâm mới nghĩ tới những lời nói của Tư Đồ

Nam. Mặc dù, hắn cũng không tin lắm, nhưng những điều liên quan tới cấp

bậc quốc gia tu chân lại khiến cho hắn mở mang thêm đầu óc. Những điều

như thế chắc chắn đối phương cũng chẳng nói dối làm gì.

Ba ngày sau, tỷ thí giữa Hằng Nhạc phái và Huyền Đạo tông chính thức bắt đầu.

Đây là một truyền thống diễn ra trong thời gian dài giữa hai phái. Vì

vậy cũng chẳng có gì quá phô trương. Địa điểm tỷ thí là ở Thương Tùng

phong, một trong những ngọn núi thuộc Hằng Nhạc sơn.

Một cây cầu bằng đá nối giữa hai ngọn núi. Trước đây, Vương Lâm đã từng

ngắm Thương Tùng phong mấy lần. Nhưng xung quanh ngọn núi vốn có mây mù

che khuất nên không thể nhìn rõ.

Thương Tùng phong là một trong những địa điểm quan trọng của Hằng Nhạc

phái. Linh khí nơi đây vô cùng sung túc, không kém gì vị trí hai vị sư

tổ Kết Đan kỳ đang bế quan tu luyện.

Ở một vị trí bằng phẳng trên đỉnh Thương Tùng sơn, có một chỗ được làm

phục vụ cho cuộc tỷ thí. Bốn bên dựng tám cây cột to bằng đá trắng. Trên

mỗi cây cột lại có khắc những gì huy hoàng trong lịch sử của Hằng Nhạc

phái.

Khi đến đây có thể cảm nhận một luồng hơi thở nhè nhẹ chậm rãi tỏa ra từ

tám cây cột đá. Khi luồng hơi thở đó vừa xuất hiện lập tức chuyển thành

sát ý ngập trời, hơi lạnh thấu xương, chấn nhiếp lòng người.

- Hoàng Long đạo hữu. Mỗi lần nhìn thấy tám cây cột này của tệ phái, tại

hạ lại có một cảm xúc khác nhau. Thật xứng danh với hai chữ trọng bảo

của tu chân giới Triệu quốc. - Âu Dương lão nhân thở dài, nói. Lão vung

tay áo lên, nét mặt nghiêm túc hóa giải luồng sát khí do cây cột đá phát

ra đang đập đến mặt.

Phía sau hắn, nét mặt đám đệ tử Huyền Đạo tông liền trở nên thoải mái

hơn. Lúc vừa rồi, luồng hơi thở do tám cây cột đá tỏa ra, khiến cho bọn

họ suýt nữa thì không chịu nổi. Mãi cho đến khi Âu Dương lão nhân hóa

giải, cảm giác đó mới từ từ biến mất.

- Âu Dương đạo hữu. Đây là bảo bối do đích thân tổ sư Hằng Nhạc phái

chúng ta chế tạo. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh nó, nếu không

phải là đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta đều bị ảnh hưởng của sát ý.

Điều đó chắc Âu Dương lão hữu cũng biết. Vì vậy mà xin thứ lỗi. - Hoàng

Long chân nhận lạnh nhạt nói xong, hai tay liền kết thành pháp ấn, mặc

niệm khấu quyết. Bất chợt từng chùm ánh sáng nhu hòa từ tám cây cột đá

tràn ra xung quanh. Đám mây mù vẫn bao phủ trên Thương Tùng sơn như bị

bàn tay của một con quái vật to lớn xua tan, để lộ ra khung cảnh vốn có

của nó. Sát ý ngập trời cũng hoàn toàn biến mất.

Phía sau hắn, tất cả đám đệ tử nội môn đều siết chặt tay lại.

- Không sao! Như vậy cứ theo quy định từ trước đến giờ. Trận đầu tiên do

Huyền Đạo tông phái người. Liễu Phong! Ngươi ra đi. - Âu Dương lão nhân

xoay người, cùng với hai vị trưởng lão đứng đằng sau, trao đổi một

chút. Sau đó lão mới mở miệng nói.

Liễu Phong chính là một người có Thủy linh căn của Huyền Đạo tông. Hắn

hơi mỉm cười, hít một hơi thật sâu. Bàn chân điểm một cái, thân thể hắn

liền giống như một tia chớp lao lên, đứng giữa đài, cao giọng nói:

- Huyền Đạo tông Liễu Phong, xin lãnh giáo Hằng Nhạc phái.

Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ. Trên lưng hắn có đeo một thanh phi

kiếm rất to đang lóe lên kim quang. Trên người hắn mặc một bộ quần áo

màu đỏ của đám đệ tử, nhìn qua cũng rất uy phong.

Đối với trang phục của đồ đệ, Tôn Đại Trụ rất hài lòng. Từ sau khi Vương

Lâm đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, hắn cũng không còn chán ghét

với tên đồ đệ này nữa. Tuy chưa hẳn là đã thích nhưng ít nhân thì cũng

đối đãi hắn giống như một tên đệ tử rồi.

Tất nhiên, tất cả cũng còn phải xem tu vi của Vương Lâm thế nào. Nếu qua

một thời gian mà hắn vẫn ở tầng thứ ba thì có lẽ Tôn Đại Trụ lại ghét

như cũ.

Trong ba ngày qua, Vương Lâm gần như không hề đi ra ngoài. Phần lớn thời

gian của hắn đều ở trong Mộng Cảnh trao đổi với Tư Đồ Nam.

Qua nhiều lần nói chuyện với nhau, hắn cũng hiểu thêm được một chút về

Tư Đồ Nam. Theo hắn biết thì Tư Đồ Nam chính là cường giả của Chu Tước

quốc, một lục cấp tu chân quốc. Tu vi của lão sâu không thể lường được.

Lão vốn là người vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, động một tí là giết

người đoạt bảo.

Lúc này, không gian xung quanh vì sự xuất hiện của Liễu Phong mà hết sức

im ắng. Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái sau đó

trầm giọng nói:

- Triệu Long! Ngươi ra đi.

Bình thường, trong số đám đệ tử nội môn, Triệu Long vẫn trầm mặc ít nói.

Trải qua tập huấn là một trong những đệ tử hiếm hoi đạt tới tầng thứ

sáu.

Ngay trận đầu tiên, Hằng Nhạc phái đã cho đệ tử đạt tới tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ ra để giao chiến là chuyện rất ít khi xảy ra.

Âu Dương lão nhân cũng chẳng để ý, mỉm cười nói:

- Liễu Phong! Trận này, ta cho phép ngươi sử dụng năm thành tu vi.

Nét mặt đám sư thúc của Hằng Nhạc phái đều âm trầm, không hề nói tiếng

nào. Tuy nhiên ánh mắt bọn họ có chút hậm hực nhìn về phía Huyền Đạo

tông.

Tôn Đại Trụ cười hắc hắc, nói nhỏ với Vương Lâm:

- Đồ nhi! Xem cho kỹ. Lần giao lưu này có thể sẽ sôi động hơn trước rất

nhiều. Đây là lần đầu tiên Huyền Đạo tông kiêu ngạo như thế.

Vương Lâm nhìn quanh, để ý nét mặt đang phẫn nộ của đám đồng môn rồi lại

cẩn thận liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái. Trên người đối phương như có

một lớp sương mù ngăn cản thần thức, không thể nhìn rõ tu vi.

Liễu Phong đứng trên đài cao, lịch sự cười nói:

- Triệu sư huynh! Trưởng lão của tệ tông đã nhắc nhở nên lần này ta chỉ dùng có năm thành tu vi mà thôi.

Triệu Long có vóc người trung bình, da mặt ngăm đen. Thoạt nhìn hắn có

chút hùng tráng, không giống như người tu tiên mà trông giống như một vũ

giả trong các môn phái trên giang hồ.

Hắn cẩn thận đánh giá Liễu Phong một chút rồi ôm quyền noi:

- Liễu sư huynh! Xin mời. - Nói xong, chân hắn dẫm nhẹ một cái, những

đoa hoa sen màu trắng liền xuất hiện, nhanh chóng bay lên, bay quanh

xung quanh người.

Từng tia kiếm khí từ từng đóa sen tỏa ra xung quanh. Vào lúc này, quần

áo trên người Triệu Long không hề có gió nhưng vẫn bay phần phật.

Hoàng Long chân nhân mỉm cười, nói:

- Liên Hoa kiếm ý của Triệu Long đã đạt tới uy lực bậc trung rồi.

- Ha ha! Chưởng môn sư huynh. Triệu Long là đệ tử đắc ý nhất của ta.

Thiên tư của hắn vốn rất tốt, lại chịu khó tu luyện. Liên Hoa kiếm khí

này chính là do hắn tự chọn từ trong Tàng Kinh các. Tu luyện năm năm

cuối cùng đã đạt tới cảnh giới bậc trung. - Lão nhân mặt đỏ đứng bên,

đắc ý nói.

- Liên Hoa kiếm khí có lực công kích rất mạnh. đám đệ tử nội môn các

ngươi xem kỹ mà học tập. Đạt tới mức này là rất đáng khen. - Đạo Hư sư

thúc, mỉm cười nói với đám đệ tử xung quanh.

Vương Trác nheo mắt, ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

- Liên Hoa kiếm khí? Hừ! Chờ ta tu luyện năm năm nữa, nhất định sẽ so với hắn xem ai lợi hại hơn.

- Triệu sư huynh bình thường ít nói. Không ngờ đã tu luyện được Liêm Hoa

kiếm khí tới mức độ này. - Tôn Hạo thầm ngưỡng mộ, chăm chú quan sát.

Lúc này, trên đài cao, Triệu Long hét lớn một tiếng:

- Liễu sư đệ! Liên Hoa kiếm khí của ta có uy lực rất mạnh. Ngươi phải cẩn thận đấy.

Trong chớp mắt, những đóa sen đang lượn quanh người hắn chợt chuyển động

nhanh hơn. Từng đạo kiếm khí màu xanh, bắn về phía Liễu Phong.

Nét mặt Liễu Phong vẫn thản nhiên, thân thể nhanh chóng lui lại sau, hai tay kết ấn, quát khẽ:

- Thủy mạc! (Cái màn chắn bằng nước)

Trong chớp mắt, cả bầu trời đột nhiên hơi tối lại một chút. Ngay sau đó,

vô số điểm tinh quang từ bốn phương tám hướng hiện ra. Nhìn kỹ, những

điểm tinh quang đó rõ ràng là những giọt nước.

Những giọt nước đó nhanh chóng tụ lại trước mặt Liễu Phong, hóa thành

một bức tường nước. Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, trên bức tường bằng

nước lập tức xuất hiện một cái cầu vồng bảy màu đẹp mắt.

Âu Dương lão nhân mỉm cười, nói với đám đệ tử phía sau:

- Liên Hoa kiếm khí của Hằng Nhạc phái rất khó tu luyện. Thế mà Triệu

Long có thể tu luyện đến cảnh giới này, uy lực của nó rất mạnh. Sau này

các ngươi có gặp phải thì nhớ kỹ Liên Hoa kiếm khí này. Nếu không thể

địch lại được thì lui ngay. Còn muốn thủ thắng thì trừ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#23223