Chương 2 - Quidditch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mia: Tui sửa lại thành EABO để pheromone cũng trở thành thứ kéo Draco với Harry lại á, đồng thời có thêm cơ hội skinship luônn. 

Enigma là một giới tính khá hiếm trong Omegaverse, điều đặc biệt ở đây là E (viết tắt của Enigma) có thể đánh dấu cả Alpha và Omega. Nôm na thì Enigma chính là Alpha trội trong các Alpha trội luôn. Ờm, và E có khả năng kiềm chế rất rất tốt. 

-------------------------------------

Chỉ còn mấy tuần nữa thôi là đến Quidditch nên Harry bị anh Wood lôi đi tập mỗi khi nó rảnh. Đến mức mà mỗi khi luyện tập về là Harry vấp vào cái giường ngay, ngủ để mà hồi sức đi luyện tiếp. 

Cuối cùng cũng đến ngày ấy. 

Buổi sáng Harry bị Ron quẫy cho dậy. 

"Harryyyy. Tỉnh tỉnh điii, hôm nay bồ còn phải-" 

Nó bật dậy, làm cho Ron giật mình té ngửa, cục u trên đầu thằng nhỏ nhìn mà thấy thương. 

Harry hoảng hốt, đứng lên đỡ cậu bạn mình. 

Harry: "Tôi, thật sự rất xin lỗi bồ, không sao chứ?" Nó vừa nói vừa phủi phủi cho Ron.

Ron: "Có sao á. Thôi, bồ thay đồ rồi đi xuống Đại Sảnh Đường lẹ đi." 

Harry gật đầu, nó lọ mọ thay đồng phục Quidditch.
.

.

.

.
Cả đội Quidditch nhà Sư tử bước ra sân, ánh mắt nghiêm túc đùng đùng của cả đám (trừ Harry) hướng về đội Slytherin.

"Và bây giờ! Chính thức bắt đầu mùa Quidditch! Mở màn bằng trận Quidditch giữa hai nhà Gryffindor và Slytherin!!"

Harry cùng những người khác trèo lên cây chổi. Nó đạp chân, bay lên.

Trận đấu diễn ra như bình thường, nhưng nhà Slytherin hay chơi bẩn quá! Nãy giờ Tấn thủ bên đó nện mấy trái Bludger vào chị Angelina. 

Harry cứ bay chơi vơi trên đó, quan sát trận đấu.

Kịch! Cây chổi Nimbus 2000 của Harry đột nhiên xoay tròn, dựt dựt lên xuống làm đầu óc nó chưa kịp nhận ra là xảy ra chuyện gì. Còn khán giả ở dưới thì thầm rằng Harry sao thế kia? Có biết cách dùng chổi không chứ?

Nó cố gắng giữ thăng bằng, hồi nãy nó suýt tuột cả 2 tay ra, nhưng may trời độ nên trèo lại lên cây chổi. 

Lạy đấng Merlin, độ cho Harry bình an giúp con!!! Hermione và Ron ở dưới thì cầu nguyện. 

Nhưng mà cái gì thế kia, giáo sư Snape, miệng ông ấy đang lẩm bẩm cái gì đó. Hermione nhanh chóng nhận ra, rồi cũng dùng não kiếm giải pháp. Cô bé lén lút chạy sang hàng ghế của giáo sư Snape (tất nhiên là để ông ấy không nhìn thấy), rồi niệm thần chú làm cho áo chùng của giáo sư Snape bốc lửa. Xong công cuộc thì cô bé chạy về, và nhìn xem đứa bạn mình thế nào. 

"Hermione!!! Bồ liều vừa thôi chứ?! Để ổng phát hiện là...hết cứu á." Ron lo lắng nhìn Hermione, chất vấn cô.

"...Thì mình có để cho giáo sư Snape phát hiện đâu?" Hermione nhanh chóng nói lại một câu trực tiếp khiến Ron im lặng. 

Ron: "..." Đúng thật, giáo sư Snape không biết, mà đang cố gắng dập đống lửa đó đây. 

Giáo sư Snape: Tôi mà biết là các trò chết với tôi!!!

Hermione: Nhưng giáo sư à, giáo sư có biết đâu ạ?

Giáo sư Snape:...

Nhờ đó mà cây chổi của Harry không bị đớ, thằng bé bay lại bình thường, và hình như nó thấy trái Snitch.

Harry lập tức lao đến, nó và Tầm thủ nhà Slytherin cùng bay về một phía, chính là phía trái Snitch. 

Gắng lên! Gắng lên!!! Sắp được rồi! Khán giả đang xem cùng nín thở mà quan sát, đồng thời các cầu thủ cũng dừng lại mà quan sát. 

Harry bị vấp, ngã xuống thảm cỏ êm. Thế thì trái Snitch đâu mất rồi?

Thằng bé mở bàn tay đang run rẩy ra, đó chính là trái Snitch! 

Cả nhà Gryffindor cùng nhà Hufflepuff và nhà Ravenclaw vỡ oà, tiếng hét, rầm rú vang lên. 

"HÚ!!!!! VẬY LÀ NHÀ GRYFFINDOR ĐÃ CHIẾN THẮNG" Giọng của bình luận viên Lee Jordan ầm ầm làm cho giáo sư McGonagall phải quở trách, nhưng rồi bà cũng kệ, nhảy cẫng lên vì vui mừng. 

.

.

.

.

Quào, Harry thấy, cảm giác thật sự rất là ngầu, nó thoải mái lắm, lúc về thì được tặng kẹo với vài chiếc bánh. 

"Harry!!! Bồ đỉnh quá!!" Ron lao đến ôm nó, còn Hermione đứng ngay bên cạnh. Draco ngồi tít xa xa kia thì nhíu mày lại, thở dài rồi đi về kí túc xá.

Đêm ấy Harry mơ là nó cầm cúp Quidditch, giơ cao lên cho mọi người thấy.

Tiếc là sáng hôm sau nó ốm liệt giường, nên xin nghỉ học một ngày rồi vào Bệnh thất nằm. 

.

.

.

.
Harry tỉnh dậy giữa đêm, nó thấy Draco đang ngồi cạnh giường nó, mắt rưng rưng như khóc sắp nơi. 

Đối với Harry, đây là lần đầu nó thấy vẻ mặt này của Draco. Nó cố giữ im lặng hết sức, chờ Draco nhịn được, dùng tay áo lau lau vệt nước nhỏ chực chờ rơi ra khỏi đôi mắt của Draco. 

"Malfoy?" Harry mở miệng hỏi. Draco nghe thấy thì giật mình, vội đứng dậy. 

"Ừ, ừm?" Draco nhẹ giọng trả lời nó. 

"Mày nói nhỏ thôi, chút tiếng động là vang khắp phòng rồi đó!" Harry kéo tay Draco. 

Draco lúc này đã bình tĩnh lại, trả lời: "Được, mày đỡ chưa? Tao về nhé?" 

"Lẹ đi, giờ là nửa đêm, coi chừng bị phát hiện đấy." Harry dúi vô tay Draco một cục kẹo của Muggle. 

Đợi lúc Draco trở về, Harry yên tâm ngủ tiếp. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net