Chương 87: Cuối Cùng Cũng Có Nhân Viên Phục Vụ Rồi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân nhân, đa tạ ân nhân đã cứu giúp lần nữa.".

A Nguyễn thân thể mềm nhũn ngã sõng soài trên mặt đất, uể oải nói.

Bạch Thường suy nghĩ một chút. Nhất định là lúc mình để cho Hà Vũ Thần chạy xuống núi tìm viện trợ. Nàng đã nhân cơ hội dán người giấy lên lưng mình.

Sau đó mình dùng Phệ Hồn đâm vào cái đầu không lồ kia, phá pháp thuật của Âm Thập Cửu. A Nguyễn đã nhân cơ hội này chạy ra ngoài, bám vào bên trên người giấy mà trốn thoát.

Thấy A Nguyễn không việc gì, Bạch Thường cũng mừng thầm trong lòng. Nàng mặc dù chỉ là một Hồng Y nữ quỷ nhưng cũng bởi vì mình mà thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.

Đối với người và quỷ, Bạch Thường từ trước đến giờ luôn đối xử rất bình đẳng.

"A Nguyễn, tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cô....!".

Bạch Thường vừa nói vừa đi vào trong bếp lấy ra một chén nước, lại vẩy thêm một chút bột quỷ rồi mới bưng ra.

"Mau mau uống cái này đi. Nó có thể giúp cô nhanh chóng khôi phục đó.".

"Đa tạ ân nhân.".

A Nguyễn tiến lại gần đưa chén nước kề môi nhẹ nhàng hút một cái. Một luồng sương mù nhàn nhạt màu trắng bị nàng hút vào.

Một lát sau, nước ở trong chén chỉ còn một nửa, màu sắc cũng biến thành màu xanh đen.

Nhìn thần sắc của A Nguyễn đã khôi phục hơn rất nhiều. Cả người nhẹ nhàng bay lên, quay đầu yêu kiều bái tạ Bạch Thường.

"Ân nhân nhiều lần cứu giúp A Nguyễn. A Nguyễn khắc cốt ghi tâm. Cả đời không bao giờ báo đáp hết được.".

Bạch Thường khẽ mỉm cười: "Tôi đã cứu không ít quỷ đâu. Cô là người duy nhất lúc nào cũng cảm ơn tôi. Tôi không yêu cầu cô báo đáp gì cả. Chỉ mong sau này cô có thể sống thật tốt. Đừng hại người nữa. Cũng không được "Trợ Trụ vi ngược". Mong cho cô mau chóng đi vào luân hồi, như vậy là tôi đã vui lắm rồi.".

Nghe những lời của Bạch Thường, A Nguyễn không kiềm lòng được mà chảy nước mắt.

Bạch Thường vội vàng cầm lên một cái chén đưa tới: "Này này, nước mắt tốt như vậy đừng lãng phí chứ!".

"A Nguyễn khi còn sống lẻ loi một mình. Sau khi chết lại trôi dạt khắp nơi. May mắn được ân nhân cứu giúp, không ngờ lại bị kẻ gian lợi dụng. A Nguyễn tự biết mình khó mà vào được luân hồi. A Nguyễn đã lang thang khắp cái thế gian rộng lớn này, ấy vậy mà lại không có chỗ để dung thân.".

Dứt lời, A Nguyễn bật khóc thê lương, nước mắt chảy thành dòng. Chẳng mấy chốc mà đã được nửa chén.

Bạch Thường nghe thấy cũng có chút chua xót, nhưng hắn vẫn chờ A Nguyễn khóc cho xong. Sau đó cẩn thận cất chén nước mắt quỷ đi rồi mới gãi gãi đầu nói: "Tôi rất thông cảm cho cô. Ngoan nào ngoan nào. Đừng có khóc nữa.... Còn nếu như cô muốn khóc nữa thì chờ tôi một lát, tôi đi lấy thêm cái chén.".

A Nguyễn tự biết nước mắt nữ quỷ rất trân quý. Nghe Bạch Thường nói như vậy liền phá lên cười: "Nếu như ân nhân yêu cầu, A Nguyễn nguyện ý mỗi ngày sẽ khóc một ít cho ân nhân.".

"Được rồi được rồi. Không cần đâu. Dù sao đây cũng là tiệm cơm. Đêm nào cũng nghe tiếng quỷ khóc chắc sau này không ai dám tới dùng cơm luôn đó.... À à, tôi hiểu ý của cô rồi. Vậy từ giờ về sau cô cứ ở đây đi, làm nhân viên phục vụ cho tôi.".

"A Nguyễn đa tạ ân nhân đã thu nhận."

"Nào nào, không cần phải đa lễ. Đứng dậy đi.".

Bạch Thường suy nghĩ một chút: "Nếu cô muốn ở lại đây thì có thể đổi cách xưng hô dễ nghe một chút được không? Sau này đừng gọi tôi là ân nhân này ân nhân nọ nữa. Nghe không có được tự nhiên. Làm cho tôi lúc nào cũng có cảm giác là cô muốn lấy thân báo đáp tôi vậy.".

"Nếu như mà ân nhân đã yêu cầu, vậy thì.... Vậy thì A Nguyễn xin tuân theo.".

A Nguyễn mặt đầy thẹn thùng, Bạch Thường vội khoát tay nói: "Thôi bỏ đi bỏ đi, tôi vẫn là xử nam đấy nha.".

A Nguyễn xì một tiếng, che miệng cười nói: "Ân nhân rõ ràng đẹp trai như vậy, tại sao lại có thể là xử nam được.".

"Haizzzz... Thôi thôi. Tôi nói này, kể từ bây giờ cô cứ gọi tôi là ông chủ đi."

"Vâng, ông chủ. Xin hỏi sau này A Nguyễn sẽ làm những gì vậy?".

Một tiếng ông chủ lọt vào tai, Bạch Thường cảm thấy vô cùng sung sướng. Làm chủ quán cơm lâu như vậy, đây là đầu tiên hắn mới cảm thấy mình là ông chủ thật sự.

Cuối cùng cũng có nhân viên phục vụ rồi!!

"Ban ngày thì cô không cần phải làm gì cả. Bởi vì bàn đã có người lau, chén đũa thì có người rửa, thức ăn thì tự bưng. Cô chỉ cần giúp tôi chuẩn bị nguyên liệu và vệ sinh phòng bếp là được. À còn nữa, mỗi tháng vào lúc ban phát đồ ăn cho cô hồn dã quỷ thì cô giúp tôi duy trì trật tự một chút. Xong, đại khái công việc cũng chỉ có như vậy thôi.".

"A Nguyễn tuân lệnh. Không biết ông chủ bây giờ có gì cần làm không? Xin ông chủ cứ phân phó cho A Nguyễn."

Bạch Thường cảm thấy rất vui vẻ. Thật ra thì từ lần trước hắn đã muốn giữ A Nguyễn lại, nhưng ông nội sống chết không cho. Kết quả quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cuối cùng tâm nguyện cũng đã thành hiện thực.

Dù sao đây cũng là tiệm cơm Âm Dương, tìm được nhân viên phục vụ là rất khó. Hắn thì lại lười, mỗi ngày đều phải chuẩn bị cả đống nguyên liệu, nhức hết cả đầu. Bây giờ tự nhiên có một Hồng Y nữ quỷ tình nguyện ở lại hỗ trợ, còn gì tốt hơn được chứ. Ngu sao không đồng ý được.

Với lại Hồng Y nữ quỷ đạo hạnh cũng rất cao. Thuận tiện còn có thể uy hiếp đám quỷ hồn tới dùng cơm mà không tuân theo quy củ.

Bây giờ tâm trạng của hắn vô cùng tốt, đang suy nghĩ một số công việc sẽ giao cho A Nguyễn. Bỗng nhiên không biết từ đâu truyền đến một tiếng "Ầm".

Giống như có gì đó phát nổ vậy.

"Này này, hình như là cái bình gas....".

Bạch Thường chợt nhớ tới bình gas trong phòng bếp, lập tức lao vào.

Nhưng đi tới phòng bếp thì thấy bên trong không có chuyện gì xảy ra cả, bình gas vẫn nằm yên ở đó.

"Ầm!"

Lại một tiếng nổ nữa vang lên, Bạch Thường bây giờ mới hiểu, âm thanh này là phát ra từ trong phòng tắm.

Hắn vội vàng chạy tới, mở cửa phòng tắm ra nhìn một cái. Bên trong toàn là khói bụi, phảng phất có một mùi quái dị xông vào mũi.

Bạch Thường bịt mũi lại, phất phất tay, la vào bên trong.

"Mã đại tiểu thư, Mã Cảnh Quan, cô thế nào rồi?".

Hắn gọi đến mấy lần, bên trong sương mù mới có tiếng đáp lại.

"Tôi.... Tôi không sao....".

Sương mù dần dần tản ra, Bạch Thường đi tới nhìn một cái. Mã Dao Quang đang nằm co ro trong bồn tắm, nắm áo che ngực lại, khuôn mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.

Nhìn lại trong bồn tắm, mới vừa rồi còn là một nồi canh thơm ngon. Vậy mà bây giờ nước canh lại biến thành một màu đen. Đám hành lá cắt nhỏ cũng nát vụn, be bét.

Xung quanh mặt đất và trên vách tường đều tung tóe không ít nước canh đen thùi lùi. Không thể nào tin được. Một phòng tắm xinh đẹp như vậy, đùng một cái, biến thành khung cảnh của một hiện trường giết người.

Bạch Thường gãi gãi đầu, hắn biết chuyện gì đã xảy ra.

Công dụng của món canh này là loại trừ đi Âm Khí. Hồi nãy sau khi hắn uống canh xong, cũng phải đi ra ngoài thả mấy quả bom. Sau đó mới cảm thấy Âm Dương Nhị Khí trong cơ thể cân bằng lại.

Vừa rồi nhất định là Mã Dao Quang không dám thả, ráng nín nửa ngày. Kết quả là không chịu nổi nữa cho nên đã dội xuống hai quả nguyên tử. Biến cái phòng tắm của mình thành như bây giờ.

"Cô bây giờ chắc là không sao rồi. Còn tôi mới là người có chuyện đây này.".

Bạch Thường cười khổ, cái này phải dọn đến bao giờ đây?

Hắn đảo mắt suy nghĩ một chút. Bỗng nhiên nhìn thấy A Nguyễn đang đứng ở sau lưng, nhất thời vui vẻ.

"A Nguyễn. Không phải mới vừa nãy cô hỏi tôi có việc gì cần làm hay sao. Nào nào, chỗ này bây giờ là của cô đó.".

"A Nguyễn tuân. . . Tuân lệnh. . .".

"Ầm!!".

Bạch Thường đóng cửa phòng tắm lại, không suy nghĩ nhiều lật đật đi về phòng ngủ, nằm xuống giường bẻ bẻ ngón tay, thầm tính toán.

Sắp tới chính là yến hội của Thiệu gia. Bây giờ vẫn còn thiếu một nguyên liệu nấu ăn là Vạn Niên Thanh nữa. Sáng ngày mai nhất định phải tìm được. Nếu không sẽ làm chậm trễ cái món Tiên Nhân Chỉ Lộ kia, đến lúc đó 2 triệu sẽ tự động vỗ cánh bay mất.

Bạch Thường từ từ chìm vào trong mộng đẹp. Hắn không biết rằng lúc này ở một nơi trong thành phố, Hà Vũ Thần đang ngồi trên bồn cầu miệng không ngừng chửi rủa.

"Cái tên Bạch Thường đáng chết. Cái quân trời đánh. Rốt cuộc nhà ngươi đã cho lão nương uống cái gì vậy??? Hại lão nương phải đứng lên ngồi xuống 28 lần rồi đó.... Ngươi hãy đợi đấy, hãy đợi đấyyyy!!".

Âm thanh khủng bố vang vọng khắp thành phố. Lúc này tại đường chân trời, có một mặt trời đỏ đang từ từ mọc lên.

Lại một ngày mới sắp đến, mọi chuyện xảy ra hôm qua đều đã là của quá khứ.

Nhưng đối với một vài người mà nói, đây nhất định là một đêm không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net