4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay, Echo rất đỗi ngạc nhiên. Hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Nguyên nhân là bởi James.

Sau giấc ngủ say, ông anh dường như thay đổi hoàn toàn.

Hôm đấy, về đến trước nhà, Echo chưa bước vào cửa đã nghe tiếng bố mẹ đang mắng anh James rất to.

Bố mẹ hiếm khi nổi giận, nhưng một khi nổi giận thì ngay cả đứa lẻo mép như Echo cũng không dám nói lại dù chỉ một câu.

Vấn đề gây xích mích là toàn bộ máy tính bị James đập nát, mảnh vỡ bay tung tóe khắp sàn nhà và đương nhiên trên người cậu cũng không thể thiếu những vết xước vẫn còn đang rỉ máu.

Bố mẹ tưởng James mắc chứng bệnh thần kinh nào đó do chơi game quá nhiều và đang tìm cách đập vỡ đồ trong phòng do bị ảo giác .

Nghe giống như chứng bệnh gì đó được phát trên tivi mấy hôm trước.

Mặc dù nghe những câu mắng mỏ như tát nước, nhưng ánh mắt James lại có chút ... sáng tỏ?. Ngay cả khi bố mẹ bắt cậu tự tay gói lại toàn bộ đống đồ chơi điện tử và đĩa game lại để đem bán, nếu như trước kia, cậu đã giãy nảy lên phản đối thì giờ đây sự vui mừng trong mắt cậu ngày một tăng. Cậu liên tục gật đầu và nghiêm túc lắng nghe.

Echo tự hỏi có chuyện quái gì đang xảy ra với cậu.

Khi thấy con trai có thái độ đúng mực như vậy, người cha rất hài lòng. Thậm chí ông còn chỉ định Echo theo dõi anh trai làm việc thay vì tự mình ra tay.

Máy chơi game cùng mấy cái đĩa bị vứt vào những cái thùng rồi được James bó không chỉ một lớp mà là 3 lớp keo dính. Và có lẽ còn nhiều hơn nếu Echo không nhảy tưng tưng lên ngăn cản hành vi quá khích này.

- Đến hàng hóa được đưa lên máy bay cũng không bị bó nhiều như thế này đâu!

Dường như không phải là những chiếc máy chơi game hay đống đĩa trò chơi, mà là thứ gì đó mà James rất muốn chôn giấu, thứ gì đó nằm sâu trong những vật kia và đe dọa đến mọi người trong gia đình cậu.

Dọn dẹp xong hết những gì còn lại của chiếc máy tính và cả căn phòng, hai anh em ngồi thụp xuống nền thở hổn hển.

- Mày biết không? Cái lúc mà mày vẫn còn bị đ... ám ấy.

- Ồ, nếu anh thích thì cứ nói chữ điên cũng được. – Echo tặc lưỡi – Khách sáo như vậy chẳng giống anh chút nào.

Bỗng nhiên, James nắm lấy tay Echo và siết thật chặt.

- Lão... lão già thối! Định làm cái gì vậy hả?- cô giãy nảy

- Ba mẹ biết đấy. Biết rằng Thomas chính là nguyên do mày hành xử như vậy.

Echo chỉ biết ngạc nhiên đến sững người.

Cô còn nhớ, vào ngày sinh nhật của cô, bao giờ việc đầu tiên họ làm vào mỗi sáng cũng là mặc quần áo để đi ra nghĩa trang thăm Thomas – người anh trai sinh đôi của Echo.

Anh bị dây rốn quấn quanh cổ nên mặc dù là người ra trước, sự sống của anh cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn chưa đầy 10 phút. Còn Echo nằm lại một lúc lâu trong bụng mẹ lại là người sống đến tận bây giờ.

Vốn định tìm cách lảng đi, nhưng chẳng biết vì sao cô lại ngoan ngoãn im lặng nghe anh nói tiếp.

- Bố mẹ có một người bạn làm cha xứ ở nhà thờ. Nhớ cái ông hiền hiền hay đến thăm nhà mình mỗi thứ tư mà mày cứ hay bám lấy ông như kẹo kéo ấy chứ?

- Chú Paolo á? Bây giờ chú vẫn hay sang nhà mình chơi mỗi dịp nghỉ lễ mà.

- Chính chú ấy là người phát hiện ra Thomas là nguyên nhân khiến mày nhạy cảm với những hồn ma và dễ bị ám. Có lẽ thằng nhóc ghen tị vì mày được sống trong khi nó lại không được may mắn như vậy.

Không phải như vậy đâu.

Cô vẫn còn nhớ khi cô còn bé xíu, mỗi lúc đi ngủ bào giờ cô cũng có thói quen chui rúc vào trong chăn để những tiếng xì xào cay độc của những hồn ma xung quanh nhỏ đi một chút.

Nằm đối diện cô là Thomas, với đôi mắt xanh lá sáng quắc trong màn đêm như mắt mèo. Anh trông giống hệt cô, nhưng bàn tay anh lạnh lẽo lắm, như một khối đá. Dù vậy, cô vẫn nắm chặt bàn tay ấy chẳng bao giờ buông.

Nhờ có Thomas cô có đủ can đảm và sức mạnh để có thể vượt qua mỗi đêm dài đáng sợ cho đến khi Paolo giúp đỡ cô khỏi sự quấy nhiễu của những hồn ma .

- Mỗi khi ở gần mày, chú luôn nói chuyện một mình, giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ , làm tao còn tưởng ông bị điên điên. Giờ nghĩ lại có khi lúc đó ông đang tìm cách thỏa hiệp để Thomas không làm hại mày...

- Lão già thối! Không phải như anh nghĩ đâu. Thomas là một người anh trai rất tuyệt vời.

James trợn mắt nhìn cô.

- Mày thì biết cái gì, hồi đó mày con bé xíu, mà nói cứ như thể thằng bé vẫn còn sống vậy.- Anh cười, rồi bỗng đanh mặt lại – Đừng nói nó vẫn còn đang quanh quẩn xung quanh mày .

Echo cuống quít vội lắc đầu.

Quả thật khi chú Paolo sang chơi lần đầu, chú đã nhìn thấy Thomas khi mà mọi người xung quanh đều không thấy cậu.

Ban đầu cả Echo và Thomas đều từ chối tiếp nhận sự thân thiện đáng ngờ từ con người xa lạ này.

Nhưng vào lúc đó, cả Thomas và Echo đều trong trạng thái kiệt sức. Mặc dù cô là người sống nhưng cô vẫn chỉ là một đứa bé, việc bị nhiều hồn ma quấy phá đã khiến cơ thể cô bé chồng chất vết thương và linh hồn bị tổn thương, trong khi đó Thomas thì đã gần như sắp biến mất. Tin vào Paolo là sự lựa chọn duy nhất mà họ có.

" Do hai đứa là sinh đôi nên có mối liên kết rất mạnh mẽ. Ngoài ra, Echo lại có thể chất đặc biệt thu hút linh hồn người chết, việc cháu bị chúng đeo bám là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, ta e là cả hai cháu đều đã đến giới hạn nên ta sẽ phải sử dụng một bùa phép đặc biệt để bảo vệ hai cháu"

Vì thứ bùa phép đặc biệt đó, nên Echo luôn luôn đeo sợi dây chuyền hình thánh giá bằng bạc mà James tặng cho đến năm 12 tuổi, còn Thomas thì ẩn mình ở thế giới trong gương. Paolo sẽ đến xem xét tình trạng của hai đứa vào mỗi thứ tư hàng tuần.

"Giữ bí mật về chuyện này, hai cháu hiểu chứ?"

" Vì sao vậy, chú Paolo? Nếu bố mẹ biết rằng anh Thomas vẫn đang ở bên thì họ sẽ vui lắm."

"Không được. Việc người sống và người chết cùng chung sống trong một căn nhà là bất đắc dĩ và không được phép cho hai bên biết về sự tồn tại của nhau. Mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối và khó kiểm soát lắm, cháu biết đấy. Không phải người lớn nào cũng đủ dũng cảm, bình tĩnh để đối mặt với những chuyện không khoa học kiểu như thế này. Đa phần lựa chọn không tin tưởng mà thay vào đó, họ cho rằng những người đã chết đang được sống hạnh phúc trên thiên đàng và nhận sự chăm sóc tử tế của các thiên sứ."

- Anh ấy hay đến thăm em trong những giấc mơ – Echo nói bừa – anh ấy đang rất vui vẻ ở trên thiên đường. Những linh hồn xấu xa không được lên đó, đúng chứ? Vì vậy Thomas là người tốt.

- Được rồi, anh hiểu.- James nhướn mày bối rối- Anh biết mày ... khác biệt. Chỉ là cẩn thận với mấy cái thứ đó, được không?

James nhìn Echo một cách lo lắng, bất an. Anh dường như ngờ ngợ ra việc gì đó nhưng lại lựa chọn im lặng thay vì nói ra những thắc mắc của mình.

Không thể không thừa nhận, dù người anh trai này hay trêu chọc cô nhưng đến lúc cần anh vẫn luôn âm thầm cố gắng giúp đỡ cô và điều đó làm cô cảm động lắm.

- Em sẽ cẩn thận, James. Em sẽ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC