🐾Chương 11🐾

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐾Chương 11: Kiểm tra phát hiện mang thai, ngậm nước mắt quyết định tự mình nuôi dưỡng🐾

Tống Thế Minh trước sau chôn sâu mặt vào giữa hai chân của tiểu Omega , nhấm nháp tin tức tố hoa sơn chi điềm mỹ của Omega nhà mình. Thẩm Thụy Trạch ở trong mộng đều không được nghỉ ngơi, cuối cùng thật sự một bên nhắm mắt ngủ một bên khóc. Mà nam nhân ăn đủ tin tức tố xong, lúc này mới đem đầu lưỡi rút ra, một bên dùng ngụy trang liếm láp sạch sẽ thân thể cậu, một bên phát ra tiếng nức nở trầm thấp, chỉ khi theo đuổi bạn tình mới có thể phát ra.

Thỏ con cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn thật sự đã được trấn an.

Cậu không khóc, nhưng đôi tay lại gắt gao ôm đầu đại lão hổ, đem chân đều cất trong cái bụng lông xù xù của đối phương, tựa hồ là đem Alpha xem như chăn. Tống Thế Minh rũ mắt nhìn cậu trong chốc lát, cũng không có lập tức khôi phục hình người, mà là tiếp tục lấy ngụy trang ôm Omega của mình . Hắn vừa mới nếm đủ vị tin tức tố, lúc này cũng không mỏi mệt, liền từng chút từng chút liếm láp đầu tóc cùng sống lưng của Thẩm Thụy Trạch . Tiểu Omega bị liếm đến cuộn thành một đoàn, gắt gao dán trong lòng ngực hắn.

Rõ ràng hai người đều thích nhau, nhưng cố tình trời xui đất khiến mà xa cách; ngược lại chỉ tới ban đêm, mới có thể gắt gao ôm chặt nhau như vậy, không còn khoảng cách.

Thẩm Thụy Trạch lại một đêm yên giấc.

Tống Thế Minh ước chừng là có tật giật mình, buổi sáng như cũ tỉnh sớm hơn cậu một bước, lúc ngồi dậy đổi áo ngủ, tiểu Omega mới ngây ngốc xoa đôi mắt tỉnh lại. Cậu bởi vậy cũng không ý thức được mình suốt đêm đều cùng Tống tiên sinh ôm nhau ngủ, còn tưởng rằng hai người chỉ dựa vào gần một tí. Người máy gia dụng hôm nay hấp bốn cái bánh bao thịt, Thẩm Thụy Trạch vẫn chỉ gặm một cái, mà Tống Thế Minh lại thực nhẹ nhàng giải quyết ba cái còn lại, dặn dò cậu ngoan ngoãn đi học xong liền xách túi công văn đi quân bộ làm việc.

Sắp tiến hành nghi thức duyệt binh thắng lợi, hắn còn có rất nhiều việc phải sắp xếp.

Thẩm Thụy Trạch nhìn bóng dáng hắn rời đi mím môi, lúc sau cũng lên xe đi học.

Liên tiếp nhiều ngày, hai người đều là dạng quan hệ này.

Cậu không cùng Tống tiên sinh có thêm bất cứ hành vi thân mật nào, nhiều lắm chỉ là trước khi ngủ ôm lấy và nhẹ nhàng mổ một chút giữa mày cậu thôi. Nhưng trong mắt tiểu Omega , động tác này cũng chỉ vì Tống tiên sinh muốn an ủi mình nên làm thôi, căn bản không tính là bằng chứng hắn thích cậu. Chỉ là chính cậu...... không biết vì sao, luôn sẽ mơ một số giấc mơ kì lạ, đến sáng sớm hôm sau, đầu vú cùng phía dưới tiểu huyệt đều sưng sưng. Tiểu Omega không muốn thừa nhận mình quá hy vọng bị Tống tiên sinh chiếm hữu mới nên mới nằm mơ loại chuyện lung ta lung tung này, đành phải nỗ lực không đi để ý tới sự khác thường của thân thể .

Thực nhanh đã nhập học một tháng, đã đến lúc sinh viên năm nhất ĐH trung ương tập huấn quân sự.

Vừa vặn Tống Thế Minh có chuyện quan trọng cần xử lý, nghe thấy cậu phải ở kí túc trường để tập huấn quân sự, thì cũng an bài công tác liên tục ở quân bộ một tuần không về. Hắn nguyên bản về nhà là vì muốn làm bạn với bé Omega, lúc này bé Omega không ở nhà, tự nhiên cũng không cần lại. Nhưng Thẩm Thụy Trạch không biết vì sao lại có chút khổ sở, có lẽ là do đoán trước được về sau, cậu cũng sẽ cùng Tống tiên sinh tách riêng sinh sống như vậy. Cậu thất thần thu thập hành lý, ngay cả cặp sách bị Tống Thế Minh nhiều nhét thêm mấy bao đồ ăn vặt cũng không biết.

Lục Hữu An đã sắp xếp xong ở ký túc xá chờ cậu.

Những bạn học khác có thể ở với bạn cùng phòng, chỉ có hai Omega bọn họ không ở kí túc nên phải xin một phòng kí túc ở tạm. Cậu cùng Thẩm Thụy Trạch đã rất quen thuộc, nhìn thấy người đi tới liền lập tức lên đón cậu, thân mật kêu một tiếng "Thụy trạch".

" Cậu cuối cùng tới...... Tới đây tới đây tới đây, trước đó không phải nói muốn xem em bé nhà tớ sao? Hôm nay ca ca cũng đem bé mang lại đây, cậu nhanh tới nhìn nhìn bé a!"

"Ai? Em bé nhà cậu......" Omega sửng sốt một chút, bị nắm tay kéo vào ký túc xá.

Lục Thừa Húc đang bồi đệ đệ giúp cậu sửa sang lại đồ đạc.

Hắn một tay ôm con trai mình, một tay đem khăn trải giường trải xong, lại kéo khoá rương hành lý bắt đầu sắp đặt đồ dùng sinh hoạt cho em trai. Nhóc Omega ghé vào trên người phụ thân Alpha, phun bong bóng nhìn phụ thân Omega nhà mình cùng Thẩm Thụy Trạch. Thẩm Thụy Trạch sớm nghe Lục Hữu An nói chuyện với nhau và biết đối phương có hài tử, lúc này là lần đầu tiên nhìn thấy, lập túc sững sờ ở tại chỗ.

Mà Lục Hữu An đã rất quen thuộc túi sữa nhỏ (tiểu nãi bao), từ ca ca trong tay ôm bé xuống, như là hiến vật quý giống nhau đưa cho bạn tốt mình xem.

" Cậu xem cậu xem...... Nhóc hiện tại đã tám tháng...... Đã biết nói một hai từ rồi."

Bảo bảo mắt đen lúng liếng nhìn phụ thân mình, nãi nãi ngọt ngào hô một tiếng "Papa".

" Thật đáng yêu......" Cậu lúc trước chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy một bảo bảo xinh đẹp như vậy, căn bản không cách nào không thích. Lục Hữu An cúi đầu cọ cọ hài tử nhà mình, lại bắt đầu đem tiểu gia hỏa đưa vào lòng ngực Thẩm Thụy Trạch, " Cậu ôm nhóc một cái nào, để nhóc ngửi ngửi mùi hương của cậu......"

"Tớ...... Tớ sẽ làm bé ngã xuống mất......" Omega ngực nhảy dựng, theo bản năng muốn từ chối.

"Không sợ, da của nhóc con rất chắc...... Hơn nữa cậu về sau khẳng định cũng sẽ có bảo bảo, có thể lấy nhóc con luyện tập trước." Lục Hữu An không chút để ý, trực tiếp đem hài tử đưa vào lòng Thẩm Thụy Trạch. Phía sau cậu là Lục Thừa Húc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không can thiệp đệ đệ cùng bằng hữu nói chuyện phiếm. Thẩm Thụy Trạch lúc này mới tiếp hài tử qua, cẩn thận ôm vào trong lòng. Chắc là từ phụ thân bên kia chiếm đủ cảm giác an toàn, tiểu gia hỏa cũng không khóc nháo, liền an tĩnh nhìn người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt này .

" Bảo bảo thật mềm......" Thẩm Thụy Trạch hơi hơi nhấp môi, ngực cũng một trận lên men.

Cậu sao có khả năng có hài tử a......

Tống tiên sinh lại không thích cậu......

Cho dù bọn họ có cùng nhau vượt qua động dục kỳ...... Tống tiên sinh khả năng đã dùng thuốc tránh thai của Alpha đi.

Lòng cậu hơi chút hạ xuống, nhưng trên mặt vẫn cố gắng lộ ra nụ cười, ôn nhu cùng bảo bảo trong lòng ngực chào hỏi. Lục Hữu An thấy cậu thích, càng nghiêm túc lôi kéo bằng hữu nói chuyện sinh hoạt hằng ngày của tiểu gia hỏa. Bảo bảo còn nhỏ cũng không biết nhóm người lớn đang nói chuyện của mình, nhìn trong chốc lát liền nhắm mắt lại ngủ, ngoan ngoãn rúc trong lòng ngực phụ thân , tay nhỏ còn nắm lây quần áo cậu. Lục Thừa Húc thì một bên lấy bình sữa tùy thân mang theo ra, bắt đầu ở trong ký túc xá thuần thục pha sữa bột.

Đêm đó, bốn người cùng đi tiệm cơm bên ngoài trường học dùng cơm.

Lục Thừa Húc còn phải chiếu cố hài tử, mặc dù hắn cũng không muốn thả đệ đệ rời nhà một tuần, nhưng suy xét đến Lục Hữu An hứng thú bừng bừng, hắn vẫn là mỉm cười nhìn hai cái Omega nắm tay trở về ký túc xá. Lục Hữu An đã sớm muốn tránh thoát ca ca mấy ngày, tiến vào ký túc xá liền hoan hô bổ nhào vào lên giường. Thẩm Thụy Trạch tuy rằng không giống cậu vui vẻ như vậy , nhưng cũng trước sau sắc mặt nhu hòa.

Này vẫn là cậu lần đầu tiên cùng người ngoài không phải Tống tiên sinh ở cùng nhau.

Không giống khi ở chung với Tống Thế Minh nặng nề như vậy, Lục Hữu An thời thời khắc khắc luôn tìm được chủ đề nói chuyện, thậm chí khi cậu trong phòng tắm tắm rửa đều có thể ở ngoài cửa lẩm bẩm lầm bầm vụ thầy giáo cho bài tập. Hai tiểu Omega từng người rửa mặt xong, mặc áo ngủ ngồi ở trên giường ôn tập bài vở. Đại học trung ương năm nhất năm hai đều có thi giữa kì, hai người bọn họ ai cũng không muốn làm mất mặt Alpha của mình, bởi vậy học tập cực kỳ nghiêm túc. Ngày hôm sau buổi sáng 8 giờ phải ở sân thể dục thống nhất tập hợp, ký túc xá 11 giờ tự động tắt đèn, hai người sớm có chuẩn bị, 10 giờ rưỡi liền cất sách vở nằm trên giường.

Trong ký túc xá an tĩnh trong chớp mắt, tựa hồ là muốn ngủ, nhưng đột nhiên nghe được Lục Hữu An nhỏ giọng kêu cậu --

"Uy, Thụy Trạch, cậu ngủ chưa a?"

"Ân?" Thẩm Thụy Trạch đương nhiên chưa ngủ.

Cậu một mình nằm trong ổ chăn, tuy rằng ngày thường cùng Tống tiên sinh ở chung cũng là mỗi người một bên, nhưng dù sao vẫn là tách ra, cho nên trong lòng vẫn có chút khổ sở. Cậu cũng từng nghĩ gửi cái tin nhắn cho Tống tiên sinh, nhưng tự biết đối phương bận rộn, lại hoàn toàn không dám quấy rầy, đành phải một mình an an tĩnh tĩnh chấp nhận sự nhớ nhung đau đớn này.

Có điều Lục Hữu An cũng không biết này điều này.

Cậu như là một con mèo vui vẻ hoạt bát, cho dù ký túc xá đã hoàn toàn tối đen, cậu vẫn có thể nhón chân nhảy tới nhảy lui -- " Cậu nói ngày mai sẽ làm gì a...... Tớ nghe nói trường mình tập huấn quân sự rất nghiêm khắc, sợ huấn luyện viên sẽ ra oai phủ đầu với chúng ta ......"

"Sẽ không, chúng ta là Omega." Thẩm Thụy Trạch trở mình, trong bóng đêm cùng Lục Hữu an đối diện, "Nhưng thật ra những Alpha kia sẽ tương đối thảm......"

"Úc, vậy cũng đáng đời a." Lục Hữu An vừa nghe liền an tâm, "Những Alpha đó ỷ vào mình là Alpha thấy bản thân rất ghê gớm, một chút cũng không tôn trọng người khác...... Huấn luyện viên quản giáo bọn họ một chút cũng là có ý tốt."

"Ân, chúng ta ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không có vấn đề gì." Cậu nhấp môi cười cười, nói chuyện với bạn bè cũng không tâm tư để nhớ Tống tiên sinh, "Sáng mai có đi nhà ăn ăn cơm sáng không? Tớ còn chưa ăn sáng ở trường học bao giờ, cũng không biết có nhiều người hay không......"

" Tớ cũng vậy...... Ca ca tớ vốn định mỗi ngày đưa cơm lại đây, bị tớ bắt trở về." Lục Hữu An sờ sờ tấm ảnh nhỏ một nhà ba người treo trước ngực , "Ai...... Tớ vốn nghĩ có thể tránh hắn mấy ngày nghỉ ngơi nghỉ ngơi, nhưng hiện tại bỗng nhiên thật nhớ hắn a......"

"Cũng không biết hắn ở nhà chăm bảo bảo rồi đang làm gì......"

"Ân, hắn là Alpha của cậu, nhớ hắn cũng rất bình thường." Thẩm Thụy Trạch cười cười, cũng không dò hỏi vì sao Lục Hữu An lại cùng ca ca ruột của mình bên nhau. Cậu còn không có ý thức được đối phương đang ở đem đề tài dẫn qua hướng này, cuộn tròn ở trong chăn nhẹ nhàng đem chính mình cuộn thành một đoàn. Kết quả liền nghe thấy đối phương nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Ân?"

"Thụy Trạch...... Bình thường đều không nghe cậu đề cập Alpha của cậu...... Cậu cùng Tống thượng tướng...... ở chung như thế nào a?"

Vấn đề nghẹn một tháng cuối cùng hỏi ra miệng.

Cậu mở to hai mắt nhìn Thẩm Thụy Trạch đối diện trên giường , cũng không thúc giục, liền an an tĩnh tĩnh chờ. Thẩm Thụy Trạch thật đang sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi rũ xuống đôi mắt. Ngực có chút phát đau, lại có chút lạnh như bị ném vào nước đá. Cậu cẩn thận thở dốc mấy cái, mới khàn khàn nói:

"Liền...... Liền dáng vẻ kia......"

"Bất quá Tống tiên sinh đối xử với tớ khá tốt......"

Lục Hữu An mày nhăn lại, lập tức ý thức được có chút không đúng.

Cậu cũng không tiếp tục nằm, ngược lại lập tức ngồi dậy, "Như thế nào? Cậu không cần gạt tớ...... Hắn có phải khi dễ cậu hay không ?"

"Không có...... Thật sự không có!" Thẩm Thụy Trạch liều mạng lắc đầu, " Cậu không cần suy nghĩ lung tung...... Trên mạng nói đều là giả."

Lục Hữu An nhấp môi, " Vậy...... Vậy hắn hoàn toàn đánh dấu cậu chưa?"

Bỗng nhiên bị hỏi tới vấn đề riêng tư như vậy, tiểu Omega tức khắc hồng thấu mặt. Nhưng cậu vẫn thành thật gật gật đầu: "Đánh dấu rồi......"

"Vậy cậu...... có hay không mang thai a?"

"Á?"

Thẩm Thụy Trạch chớp chớp mắt, cực kì không xác định mở miệng: "Hẳn là...... Không có đi."

Cậu chưa từng suy xét qua khả năng này, rốt cuộc Tống tiên sinh khẳng định sẽ không muốn cùng cậu có hài tử. Mà bên kia Lục Hữu An đã tức tới phồng miệng, nhỏ giọng mắng đế quốc thượng tướng: "Sao có thể như vậy...... Hắn khẳng định là uống thuốc tránh thai, cũng không nói một tiếng với cậu sao?"

"Hiện tại muốn sinh con hoàn toàn không thích hợp......" Ngược lại Thẩm Thụy Trạch nhẹ giọng an ủi cậu, "Hơn nữa Tống tiên sinh chưa chắc muốn, không nóng nảy."

" Vậy hắn bình thường đối với cậu như thế nào? Các ngươi bình thường sẽ...... sẽ làm sao?"

Vấn đề này so mấy vấn đề trước càng thêm đau lòng vài phần.

Dường như đã trần trụi đem quan vệ của cậu và Tống Thế Minh vạch rõ ràng, cho dù Thẩm Thụy Trạch muốn qua loa lấy lệ trả lơi, cũng không tìm ra lý do lí do gì. Cậu không tiếng động lại chảy nước mắt, qua một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: "Không có."

"Tống tiên sinh...... Đối với tớ thực tốt, nhưng là...... Khả năng vẫn không thích tớ đi."

Tiếng nói mang theo một chút khóc nức nở, lại mang theo một chút tự giễu, thật sự là đáng thương tới cực hạn. Lục Hữu An cũng ngồi không yên, thế nhưng bịch bịch bịch từ giường mình bò xuống, lại bò lên trên giường cậu. Cậu chỉ cần nhẹ nhàng duỗi tay sờ một cái, liền biết Thẩm Thụy Trạch khẳng định là đang khóc. Tiểu Omega tức khắc cũng chua xót không thôi, một bên chảy nước mắt một bên đi ôm lấy Thẩm Thụy Trạch.

"Thụy trạch...... Cậu đừng khóc, Tống thượng tướng không thích cậu, khẳng định sẽ có khác Alpha thích cậu......"

"Hắn như vậy không tốt với cậu, về sau cùng lắm thì ly hôn là được, cậu đẹp như thế, tính cách lại tốt...... Tớ thấy lớp mình có rất nhiều Alpha thích cậu...... Chúng ta không thiếu tên Alpha xấu xa kia, không được treo cổ trên một cành cây! Dù sao hiện tại y học phát triển như vậy, cho dù đánh dấu cũng có thể xoá đi...... Cậu lại không phải người quyết định để hoàng đế chỉ hôn , hắn...... Hắn dựa vào cái gì khi dễ cậu a......"

Thẩm Thụy Trạch nhỏ giọng khóc lóc.

Cậu không dám nói cho bằng hữu, là chính mình không biết tự lượng sức thích Tống tiên sinh, đành phải nhắm mắt lại tiếp tục khụt khịt. Nhưng cậu lại thực cảm ơn đối phương, liền duỗi tay ôm lấy Lục Hữu An, làm cho hai người dán càng gần một tí.

Hai cái Omega nằm trên một cái giường ngủ một đêm, còn đều khóc đến đôi mắt hồng hồng, ngày hôm sau còn sưng lên một vòng.

Lục Hữu an còn tốt, luôn tinh thần hứng khởi, tuy rằng đôi mắt đau, nhưng sau khi chườm đá đã tốt một chút. Có điều Thẩm Thụy Trạch như thế nào cũng nhấc không nổi tinh thần, cả người đều rất mỏi mệt. Cậu đêm qua suốt đêm đều đang nằm mơ -- nhưng lại không phải là những chuyện kiều diễm kia, ngược lại là Tống tiên sinh cầm giấy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt cậu yêu cầu ký tên. Tiểu Omega khóc lóc cầm lấy bút máy ký tên, lại bị đưa đến bệnh viện, nằm trên giường lạnh băng phẫu thuật xoá đánh dấu. Nước thuốc rót vào thân thể cậu, cậu đau đến phát run, nhưng không có ai đến an ủi cậu cả......

Đây là...... kết cục sau này của cậu sao?

Thẩm Thụy Trạch xoa xoa đôi mắt, ngay cả lừa mình dối người, cười một cái đều làm không nổi.

Cậu tinh thần không tốt, buổi sáng đi nhà ăn cũng ăn không vô, chỉ uống mấy ngụm cháo trắng liền không động chiếc đũa nữa. Lục Hữu An nhìn sốt ruột, nỗ lực dỗ cậu ăn thêm hai ngụm, chính là Thẩm Thụy Trạch lại cảm thấy bụng khó chịu, thiếu chút nữa bị bánh bao nhân trứng sữa ngọt ngấy làm cho nôn mửa ra. Lục Hữu An vừa gấp lại không biết nên làm sao bây giờ, cùng đứng ở sân thể dục lúc xếp hàng còn nghĩ có nên hay không giúp Thẩm Thụy Trạch xin phép. Nhưng mà cậu còn chưa nói mấy câu, đã bị huấn luyện viên xách đến bên cạnh lấy lí do không tuân thủ kỷ luật bị bắt phạt đứng.

Lục Hữu an tức như cá nóc phồng quai hàm lên.

Thẩm Thụy Trạch thấy thương mà không giúp gì được, đành phải hướng cậu cười cười.

Kỳ thật đối với Omega mà nói, quân huấn nội dung cũng không quá mức, chỉ là mỗi ngày chuẩn bị quân tư, rồi đi sân thể dục chạy vài vòng, học một bài quyền quân thể, sau lại tập đi bước nghiêm thôi. Nhưng hình như là do thân thể quá mức gầy yếu, dù không nhúc nhích chỉ đứng ở đó, Thẩm Thụy Trạch cũng cảm thấy đầu choáng, thân thể không tự chủ được lay động. Các giáo quan vốn dĩ mang theo đội ngũ Omega tìm nơi râm mát đứng, kết quả mặt trời lên cao, những bóng mát lúc đầu dịch chuyển vị trí. Cậu bị bắt đứng dưới ánh nắng, càng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhịn không được nhắm mắt lại một chút.

Lục Hữu An vẫn luôn nhìn cậu, sốt ruột cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

Chính là cậu lại bị huấn luyện viên nhìn chằm chằm, biểu tình hơi chút kích động một chút liền bị đối phương trừng liếc mắt một cái, làm cho cậu vừa sốt ruột lại tức giận. Thẩm Thụy Trạch còn hoảng hốt đứng tại chỗ, trước mắt tựa hồ hiện ra thân ảnh Tống tiên sinh. Nhưng Tống tiên sinh căn bản không để ý tới cậu, thậm chí ngay cả liếc đều không liếc nhìn cậu một cái, liền bay thẳng đến nơi xa xôi......

"A! Thụy Trạch!" Lục Hữu An sợ hãi kêu một tiếng, lập tức chạy tới ôm lấy Omega té xỉu .

Quân huấn ngày đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, huấn luyện viên cũng khẩn trương, lập tức tiến lên xem xét Omega này. Nhưng cũng may Thẩm Thụy Trạch không phải thật sự ngất, chỉ là có chút huyết áp thấp thôi, thực nhanh hồi qua thần lại, xin lỗi nhìn Lục Hữu An cùng huấn luyện viên.

"Có thể do cơm sáng ăn quá ít...... Thực xin lỗi......" Thân thể ra một tầng mồ hôi, cậu nhỏ giọng thở hổn hển, muốn tự mình ngồi dậy.

Huấn luyện viên cũng rất thông tình đạt lý, không chỉ an bài cậu hảo hảo nghỉ ngơi, đồng thời còn tỏ vẻ tiếp theo nếu không thoải mái, có thể sớm chút giơ tay báo cáo, không cần nhịn đến nông nỗi sắp té xỉu. Nhưng Lục Hữu An như thế nào cũng không chịu xong chuyện như vậy, một bên ôm Thẩm Thụy Trạch để cậu dựa vào trên người mình, một bên kiên quyết nói: "Huấn luyện viên, tôi muốn dẫn cậu ấy đi phòng y tế nhìn xem."

" Cậu ấy thân thể nhược, lại không ăn cơm đàng hoàng, cho dù không có vấn đề khác, ít nhất cũng cần đi uống chút nước đường đi?"

" Vậy cũng được." Huấn luyện viên gật gật đầu, "Vậy ngươi bồi hắn đi phòng y tế."

Cậu cũng không dám tự tiện rời khỏi đội ngũ.

Lục Hữu An được chấp thuận, lập tức liền đỡ người hướng bên ngoài sân thể dục đi. Cậu cũng mặc kệ ánh mắt những bạn học còn lại đang tập huấn, chỉ biết dùng chính mình thân thể gầy ốm giúp đối phương che đậy ánh mặt trời quá gắt . Hai tiểu Omega cùng nhau tới phòng y tế, cậu một bên đỡ Thẩm Thụy Trạch ngồi xuống ghế, một bên bịch bịch bịch chạy đến bên trong, đi kêu bác sĩ ra tới.

"Bác sĩ! Cậu ấy không thoải mái...... Bác sĩ giúp cậu ấy kiểm tra xem được không......"

"Ân? Xảy ra chuyện gì?" Ngồi khám chính là một nữ Omega.

Nàng từ trong phòng nghỉ đi ra, sau khi thấy gương mặt Thẩm Thụy Trạch liền hơi hơi mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên cũng nhận ra vị này là tiểu gia hỏa bị chỉ hôn cho Tống Thế Minh . Trên nét mặt chậm rãi toát ra vài phần trìu mến, nàng một bên mang ống nghe nghe bệnh, một bên lại cầm máy đo nhiệt độ cơ thể ra, đi đến bên người Thẩm Thụy Trạch ôn nhu hỏi cậu:

"Xảy ra chuyện gì? Nơi nào không thoải mái?"

"Chính là có chút choáng......" Thẩm Thụy Trạch có chút ngượng ngùng, cảm thấy việc nhỏ này mà phiền toái bác sĩ có chút quá mức, "Không có gì, là con không ăn cơm sáng đàng hoàng, cho nên vừa rồi ở trạm quân tư mới choáng váng như vậy thôi."

" Vậy vì sao không ăn cơm sáng đàng hoàng đâu?" Bác sĩ cười cười, dùng máy đo lường cái trán xem nhiệt độ cơ thể của cậu, nhìn nhìn nhiệt độ xong liền đem máy đặt sang một bên, "Không có phát sốt, đến đây, để bác nghe một chút tim đập của con."

"Hôm nay bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái......"

"Nga? Không thoải mái như thế nào?" Tim đập cũng không có vấn đề gì, bác sĩ thu hồi ống nghe bệnh, kiên nhẫn nhìn cậu.

Thẩm Thụy Trạch rũ rũ mắt, cũng có chút nói không rõ.

Quả nhiên cậu cảm thấy mình vẫn không nên tới phòng y tế, về ký túc xá ngủ một giấc đàng hoàng có lẽ sẽ không có việc gì, nếu nói cho người khác mình cả đêm mơ mấy giấc mơ lung tung rối loạn mới làm thân thể khó chịu...... Thật quá mất mặt. Nhưng bác sĩ trường học lại cực kì có trách nhiệm, cúi đầu ở trên máy tính viết một tờ giấy thử máu kiểm tra tới, "Vẫn đi lấy máu kiểm tra xem đường huyết như thế nào? Liền xem một chút."

"Hảo...... Cảm ơn bác sĩ." Thẩm Thụy Trạch gật gật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net