36. Thích cậu~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão bà đúng là hiền huệ mà, buổi chiều hắn mua bánh ngọt, lão bà chỉ ăn một nửa, còn lại cho mình một nửa.

Còn nói không yêu hắn, ăn bánh ngọt đều chia cho hắn một miếng đây này, đây đúng là tình yêu đích thực mà

~( ̄▽ ̄)~*

Đoạn Ngôn trong miệng ngậm đầy bánh, cùng Hứa Dặc xuống dưới tầng dắt xe.

"Tôi... tôi có thể đi cùng được không?" Giọng nói của nữ sinh từ phía sau truyền đến.

Đoạn Ngôn nhìn Hứa Dặc một chút, miệng hắn bị nghẹn chặt nên cái gì cũng không thể nói.

Biểu tình của Hứa Dặc rất bình tĩnh, anh nói: "Được."

"Thật ngại quá, thật sự là Tư Văn quá cố chấp, hắn gửi tin nhắn cho tôi nói sắp đến cổng trường rồi, cho nên..." Giang Điềm Điềm vén tóc mai, xin lỗi nói.

Đoạn Ngôn trừng mắt, trong miệng ùng ục: "&..."

Hứa Dặc vỗ hắn một cái nói: "Ăn xong rồi mới nói chuyện!"

Đoạn Ngôn rốt cục cũng nuốt bánh xong ngọt, hắn nói: "Tên cặn bã kia sao lại đi ra nhanh như vậy? Tốt xấu gì cũng phải giữ hắn hai ngày chứ."

Giang Điềm Điềm: "Ba người kia không lấy ra được chứng cứ thực tế là Tư Văn chỉ bọn họ làm như vậy. Lại nói nữa, tôi cũng không bị thương, vì vậy hắn ta được ra ngoài."

Những người như vậy thường xuyên đi lại xung quanh, là rất đáng sợ.

Hứa Dặc nói: "Không có việc gì, hôm nay tôi và A Ngôn cũng rất thuận đường, đưa cậu về một đoạn đi."

Đoạn Ngôn lẩm bẩm, Hứa Dặc cư nhiên gọi hắn là A Ngôn?

Hắn nhớ rõ khi xuyên qua gặp được Hứa Dặc hình như là sau khi kết hôn mới bắt đầu đổi giọng gọi hắn là A Ngôn, chậc chậc, đây chính là gọi cho Giang Điềm Điềm nghe đây mà.

Trước kia hắn như thế nào cũng không phát hiện, Hứa Dặc so với hắn còn thích phô ra hơn.

"Đúng đúng đúng, vừa vặn tôi và Tiểu Dặc cũng muốn đi mua kẹo hô lô đường, cùng nhau đi đi."

Được, vậy thì hắn liền phối hợp với tâm tư nhỏ bé của vợ vậy.

Ba người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, tạm thời không nhìn thấy bóng dáng Tư Văn.

Giang Điềm Điềm vừa đi vừa thảo luận hai đề tài lựa chọn với Hứa Dặc, ít nhất hiện tại thoạt nhìn quan hệ của bọn họ vẫn rất hài hòa.

Thông qua con hẻm nhỏ kia chính là con đường lớn phồn hoa, Giang Điềm Điềm lúc này mới thoải mái cưỡi xe đạp của mình chuẩn bị rời đi.

Đoạn Ngôn chỉ chỉ cửa hàng trái cây, khách khí nói: "Hoa khôi, cậu muốn ăn một chút không?"

Giang Điềm Điềm khoát tay áo nói: "Tôi không quấy rầy các cậu nữa đâu."

Nhìn thấy bóng lưng nữ sinh dần dần đi xa, Đoạn Ngôn có chút cảm khái.

Nếu con người luôn có thể vô tư như vậy thì tốt rồi.

Bóng lưng Giang Điềm Điềm lại làm cho hắn nhớ tới người con gái váy trắng ở sân bay kia.

Tuy nói cô đã thoát khỏi biển khổ, nhưng những cơn ác mộng ngày đêm kia làm sao có thể thoát khỏi đây?

Đoạn Ngôn không biết mọi người ở một thế giới khác sống như thế nào, nhưng hắn hy vọng mọi người trên thế giới này, đều có kết cục tốt đẹp.

Tiểu Dặc của hắn, mỗi ngày đều phải sống trong hũ mật, vĩnh viễn cũng không cần phải hâm mộ người khác, không cần so sánh với người khác, bởi vì hắn sẽ đem thứ tốt nhất cho cậu.

"Còn nhìn, người ta đã đi xa rồi!" Hứa Dặc tức giận nói.

Trước kia hắn nói sai rồi, Hứa Dặc không phải làm từ ớt, là làm từ giấm chua mới đúng, có điều là mình đều thích hết.

"Vậy cậu cho tôi nhìn có được không? Sau này mắt tôi tuyệt đối không liếc nhìn người khác một chút." Đoạn Ngôn đến gần anh nhỏ giọng nói.

Hứa Dặc chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Hai người đứng trước quầy hàng ăn vặt, hai tay đều tự nhiên buông xuống.

Tay Đoạn Ngôn và Hứa Dặc luôn lơ đãng chạm vào một chút.

Vì vậy, bàn tay lớn thường xuyên chơi bóng rổ tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé thích cầm bút.

Hứa Dặc nghiêng dư quang nhìn hắn, khóe miệng bắt đầu nhếch lên.

Đoạn Ngôn muốn ở bất cứ nơi nào ồn ào náo nhiệt biểu hiện tình yêu đối với Hứa Dặc.

Kẹo hồ lô đường ngọt chiên xong, Đoạn Ngôn cầm thổi thổi mới đưa cho Hứa Dặc.

"Cậu ăn một cái không?" Hứa Dặc đem đồ ăn vặt đút vào miệng hắn.

"Yo, hôm nay cậu không bảo vệ đồ ăn sao? Trước kia muốn cướp đồ ăn từ trong tay cậu, giống như nhổ răng trong miệng hổ cơ mà." Đoạn Ngôn trêu ghẹo anh.

"Thế có muốn ăn không!" Hứa Dặc chuẩn bị thu tay về.

"Ăn, cậu cho tôi ăn thuốc độc tôi cũng ăn." Đoạn Ngôn nắm lấy cổ tay anh, đem kẹo đặt ở bên môi.

"Cậu, cậu ăn ít một hai cái thôi." Hứa Dặc gắt gao nhìn chằm chằm xiên kẹo hồ lô đường kia.

Haiz, bản tính bảo vệ đồ ăn vẫn không thể thay đổi được.

Đoạn Ngôn nuốt nước miếng ực môt cái, có chút nóng miệng.

"Cậu nếu thích tôi lại mua cho cậu, cậu còn ăn ít chắc?" Hắn nhéo nhéo mặt Hứa Dặc.

Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau Hứa Dặc cách đó không xa có một nam sinh đang nhìn bọn họ.

Biểu tình của Đoạn Ngôn trong nháy mắt cứng ngắc.

Hứa Dặc theo ánh mắt của hắn cùng nhau nhìn qua, nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục học sinh xanh lam, ánh mắt hắn không quá thân thiện, như muốn cùng Đoạn Ngôn ẩu đả một trận.

Người nọ theo Hứa Dặc quay đầu, tầm mắt dừng ở trên mặt anh.

Đoạn Ngôn tiến lên một bước, kéo Hứa Dặc ở phía sau, dùng thân ảnh cao lớn của mình ngăn trở hắn.

Người nọ hừ cười một tiếng, cùng nhóm bạn đi cùng rời đi.

Đoạn Ngôn lúc này mới buông lỏng trạng thái đề phòng.

"Đó là ai?" Hứa Dặc hỏi.

"Chính là người theo đuổi cuồng nhiệt của Giang Điềm Điềm." Đoạn Ngôn giải thích.

Hứa Dặc gật gật đầu nói: "Thoạt nhìn quả thật không giống người tốt."

Ánh mắt Đoạn Ngôn theo người nọ đi xa, thu về.

"Hắn là một tên súc vật." Đoạn Ngôn khinh thường nói.

Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tư Văn, Đoạn Ngôn lo lắng dặn dò: "Nếu sau này cậu gặp riêng hắn liền tránh xa hắn ra một chút. Hắn là Alpha, pheromone mặc dù hôi thối nhưng thêm cấp bậc bình thường."

"Ừm." Hứa Dặc cắn kẹo hồ lô, nhu thuận gật đầu.

Không, mình vẫn không thể yên tâm được.

"Quên đi, sau này mỗi buổi chiều đều cùng nhau về vậy."

Ai mà biết tên khốn Tư Văn kia có thể vì chuyện của Giang Điềm Điềm mà ghi hận hắn hay không.

Thù oán của bọn họ xem như hoàn toàn kết thúc, tên khốn kia đánh nhau đánh không lại hắn, tin tức tố cũng không đấu lại được hắn, nhỡ may đánh lên chủ ý người bên cạnh hắn thì làm sao bây giờ?

Hứa Dặc là Omega, tuy rằng Đoạn Ngôn biết anh cũng không yếu, nhưng khi Omega chống lại Alpha, ít nhiều sẽ chịu thiệt, nhất là áp chế pheromone.

"Vậy mỗi buổi chiều cậu đều mua đồ ăn vặt cho tôi chứ?" Hứa Dặc hỏi.

"Mua, tôi đã nói tất cả tiền trong túi là dành cho cậu rồi mà." Đoạn Ngôn nói xong, đưa tay xoa xoa tóc Hứa Dặc.

Lúc có đồ ăn dỗ dành Hứa Dặc sẽ rất ngoan, cơ bản không xù lông.

"Ngày mai cậu muốn ăn gì? Nói cho anh đây nghe xem." Đoạn Ngôn hào hứng nói.

"Cậu nói cậu là cái gì?"

"Ca ca~"

"Ơi, ngoan~"

Đoạn Ngôn bị chiếm đoạt tiện nghi bằng miệng có chút không phục.

Lúc hai người trở về ngõ nhỏ, Đoạn Ngôn nhìn bốn phía không có người, thừa dịp tiểu thiên nga không đề phòng, hắn đem người chèn bên tường, cánh tay chống ở bên tai tiểu thiên nga.

Khụ, đụng tường!

Tư thế này trong phim truyền hình rất được phổ biến! Tổng giám đốc bá đạo đều như vậy. Omega bị ập tới sẽ khuynh đảo, hắn nhất định phải làm cho Hứa Dặc cảm nhận được mị lực của hắn.

Đoạn Ngôn đang ấp ủ nói điều gì đó làm sâu sắc thêm bầu không khí, Omega mở to đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng còn dính hai hạt vừng của kẹo hồ lô vừa ăn.

"Nam nhân, cậu có biết cậu hiện tại rất nguy hiểm không?" Đoạn Ngôn trầm giọng nói.

Đó là những gì mà nam chính đã nói đúng không? Đủ bá đạo chưa? Ánh mắt có cần phải thâm sâu hơn một chút không?

Đoạn Ngôn nghĩ, hất tóc một chút, lại nhíu mày, hai tròng mắt đều sắp chen thành mắt gà chọi.

"Mắt cậu sao đấy? Tại sao tôi gặp nguy hiểm?" Tiểu thiên nga nhìn Alpha trước mắt đang rơi vào khổ não sâu sắc.

"Cậu là tiểu yêu tinh mài người, hôm nay tôi nhất định phải cho cậu chút màu sắc mới được, đây là ngọn lửa cậu gợi lên, cậu phải phụ trách diệt xuống."

Hứa Dặc chớp chớp hai cái mắt, đưa tay vặn lấy hai má Đoạn Ngôn, mặt không chút thay đổi hỏi: "Diệt chưa?"

"Á, đau đau! Diệt rồi diệt rồi." Đoạn Ngôn gào thét.

"Cậu còn cho tôi màu sắc? Tôi sẽ cho cậu chút màu sắc thật được chứ?"

Đoạn Ngôn che mặt ủy khuất nói: "Màu gì?"

"Màu xanh lá cây, thích không?" Tiểu thiên nga mỉm cười hỏi.

Trong con hẻm đột nhiên truyền ra một tiếng gầm giận dữ của nam sinh: "Cậu dám!" (ʘ言ʘ╬)
____

Cơm nước xong, Đoạn Ngôn thu dọn cặp sách đi đến nhà Hứa Dặc.

Yayaya, chưa bao giờ hắn thích học như vậy!

Từ sau khi Hứa Dặc dạy thêm cho hắn, hắn không còn cảm thấy học tập nhàm chán nữa.

Mẹ hắn và mẹ Hứa Dặc mỗi ngày đều đi khiêu vũ quảng trường, lúc Đoạn Ngôn đến nhà Hứa Dặc, phát hiện tiểu thiên nga còn để lại cửa cho mình liền vui đến cất cánh bay bay.

Đoạn Ngôn thuần thục tìm được đôi dép lê hắn thường xuyên đi đi vào, đi về phía phòng Hứa Dặc, lúc đẩy cửa ra, một cỗ mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi.

"Phòng của cậu sao lại thơm như vậy?" Đoạn Ngôn hít mũi hỏi.

Hứa Dặc mới không nói cho hắn biết là mình cố ý xịt nước hoa.

"Thơm sao? Không có." Hứa Dặc vân đạm phong khinh nói.

"Chính là không giống, không dễ ngửi." Đoạn Ngôn thổ tào: "Vẫn là tin tức tố của cậu dễ ngửi hơn, trước kia lúc tiến vào đều là hương vị của cậu, tôi thích nhất luôn."

"Câm miệng lại cho tôi!"

Đoạn Ngôn không biết mình lại nói câu gì sai, Omega hình như lại muốn đánh hắn.

Bài tập hôm nay làm nhanh hơn trước một chút, bởi vì Đoạn Ngôn rất cố gắng nghe Hứa Dặc giảng giải, lúc trước Hứa Dặc đưa cho công thức cùng cụm từ, hắn đều ngoan ngoãn học thuộc.

"Cậu có cảm thấy tôi có tiến bộ không?" Đoạn Ngôn nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm Hứa Dặc.

Hứa Dặc lại thay hắn vạch ra trọng điểm của chương, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Có"

"Vậy cậu có muốn thưởng cho tôi không?" Đoạn Ngôn nhân cơ hội lập tức hạ bẫy Hứa Dặc.

"Vậy tôi dạy thêm cho cậu, cậu có thưởng cho tôi không?" Hứa Dặc hỏi ngược lại.

"Phần thưởng á?" Đoạn Ngôn vỗ bàn một cái, tinh thần tới, hắn chỉ chỉ mặt mình nói: "Tôi thấy cậu thích véo mặt tôi như vậy, thưởng cho cậu hôn một cái, thế nào? Cậu cũng thưởng cho tôi, để tôi hôn cậu đi?"

Đầu bút của Hứa Dặc ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngôn, bình tĩnh nói: "Hy vọng có lúc cậu thỉnh thoảng lộ ra chút mặt mũi, điều này đối với tôi mà nói không tính là phần thưởng."

"Hừ~" Đoạn Ngôn thất vọng lại nằm sấp trở lại trên bàn, cái ót quay ra chỗ Hứa Dặc.

Keo kiệt, hôn có chút mà cũng không thể sao? Mình đã rất kiềm chế rồi đấy.

"Có điều là có thể cho cậu hôn nơi này." Hứa Dặc lại mở miệng.

Đoạn Ngôn quay đầu nhìn thấy Omega chỉ vào trán mình, cười khanh khách nhìn chằm chằm hắn.

Đoạn Ngôn lập tức ngồi thẳng người, hai tay cọ cọ trên đồng phục học sinh, lúc này mới đi nâng mặt Hứa Dặc, trịnh trọng hôn lên trán Omega.

Đôi môi chạm đến làn da bóng loáng có chút luyến tiếc rời đi, Đoạn Ngôn lại hôn tóc mái của anh.

"Hứa Dặc, cậu biết không, tôi thích cậu, thích cậu từ lâu rồi." Đoạn Ngôn ôm anh, rốt cục cũng đem lời giấu từ lâu nói ra.

"Vậy sao? Lâu như nào? Tôi tưởng lúc trước cậu thích chính là..." Đại khái là bầu không khí hai người rất tốt, Hứa Dặc không muốn nhắc tới tên người khác, cho nên lời chỉ nói một nửa.

Thế nhưng Đoạn Ngôn rất rõ ràng người trong lòng Hứa Dặc muốn nói là ai.

"Không có người khác, chỉ có cậu, vẫn luôn là cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net