Phiên ngoại: Trực giác của Lão Đoạn 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lộp bộp, lộp bộp* Đoạn Ngôn nhìn trong bồn rửa mặt hội tụ thành một vũng máu, mặt hắn không chút thay đổi vặn ra vòi nước, nhìn máu cùng nước theo lỗ thoát nước trong bồn quanh co mà chảy xuống.

Gần đây tình huống này của hắn xảy ra rất thường xuyên, tinh thần cũng càng ngày càng kém, cả đêm mất ngủ, ham muốn ăn uống cũng giảm bớt.

Hôm nay nghe nói chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế bị AIDS, Đoạn Ngôn có xã giao với hắn vài lần, biết hắn chơi rất thoải mái, mỗi lần xã giao cũng sẽ tặng cho Đoạn Ngôn mấy Omega đẹp mắt.

Đoạn Ngôn cảm thấy may mắn, mình đối với những thứ này không có hứng thú, hắn cho tới bây giờ chưa từng chạm qua những người bên ngoài, cũng không có tham gia những bữa tiệc điên cuồng kia.

Cũng không phải hắn thanh tâm quả dục, ngồi vào vị trí này, đem chính mình nói thuần khiết như vậy, thật sự là giả vờ.

Chỉ vì hắn cưới người kia, quá mức ưu tú, đem ánh mắt hắn đều dưỡng thành, những son phấn dung tục bên ngoài làm sao lọt vào mắt hắn đây?

Nghĩ đến người kia, Đoạn Ngôn rửa mặt một lần nữa, chờ máu mũi ngừng chảy hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Bọn họ đã chia phòng ngủ được một thời gian rồi, ký ức lần trước mình không khống chế được trói Hứa Dặc ở đầu giường còn rõ ràng.

Người kia khó hiểu, ánh mắt sợ hãi đó ở trong đầu hắn xoẹt qua một lần.

Hắn không muốn như vậy, nhưng lần đó Hứa Dặc luôn không nghe lời, Đoạn Ngôn bảo anh không cần đến công ty làm việc, hắn nuôi nổi vợ mình, công ty nhiều nhân viên như vậy, cũng không cần một Omega như anh phải chạy lên chạy xuống.

Nhưng Hứa Dặc không nghe, hai người cãi nhau một trận.

Đoạn Ngôn rất muốn biết, rốt cuộc Hứa Dặc muốn độc lập hay là bởi vì trong công ty có người mà mình muốn gặp?

Nhưng em ấy cần độc lập để làm gì? Bỏ hắn rồi đi sao?

Ý tưởng này ngày đêm hành hạ Đoạn Ngôn. Hắn có thể khống chế rất nhiều chuyện, duy chỉ có chuyện liên quan đến Hứa Dặc là hắn không khống chế được.

"Anh đã về rồi?" Omega xoa xoa đôi mắt buồn ngủ hỏi hắn.

Đoạn Ngôn đứng ở cửa phòng ngủ có chút luống cuống.

Hắn nhớ rõ Hứa Dặc ngủ rất sâu, có khi gọi cũng gọi không tỉnh, không biết bắt đầu từ khi nào, có một chút động tĩnh là người này đều sẽ bừng tỉnh.

Ngón tay Đoạn Ngôn nắm trên tay nắm cửa dần dần siết chặt, hắn và Hứa Dặc nhìn nhau, người nọ vẫn đẹp như vậy.

"Nghe nói hôm nay em đến bệnh viện, là sinh bệnh rồi sao?" Đoạn Ngôn ra vẻ trấn định hỏi.

Dù sao thì bọn họ có một mối quan hệ hợp pháp, quan tâm nhau là chuyện nên làm. Hắn hỏi như vậy không đột ngột đi?

Hứa Dặc trên mặt có chút cười, anh nói: "Em có thai rồi."

Bốn chữ đơn giản 'Em có thai rồi' này làm cho trái tim Đoạn Ngôn lại dấy lên hy vọng.

Họ có con rồi.

"Sao em không gọi điện thoại nói cho tôi biết?" Cổ họng Đoạn Ngôn căng thẳng, thanh âm nói ra khàn khàn.

"Gần đây anh luôn rất bận rộn, em muốn chờ anh rảnh rồi mới nói cho anh." Hứa Dặc săn sóc nói.

Đoạn Ngôn không thích anh hiểu chuyện như vậy, hắn tình nguyện Dứa Dặc có một chút điêu ngoa, cố tình gây sự hơn.

"Em không sao chứ? Có khó chịu không?" Đoạn Ngôn hỏi.

Hứa Dặc cho rằng hắn sẽ càng quan tâm đến chuyện của đứa nhỏ hơn, không nghĩ tới hắn lại quay sang hỏi mình.

Sau một thời gian ngắn sững sờ, Hứa Dặc nói: "Em vẫn ổn. Nhưng bác sĩ nói đứa bé và em cần pheromone của anh, cho nên..."

Vì vậy, hai người có lý do chính đáng không cần phải chia phòng để ngủ nữa.

Đoạn Ngôn cảm thấy ông trời vẫn còn thương xót mình, lúc quan hệ giữa hắn và Hứa Dặc không cách nào duy trì nữa liền đưa một đứa nhỏ đến.

"Tôi biết rồi." Đoạn Ngôn kìm nén hưng phấn của mình.

Hắn trở tay đóng cửa phòng ngủ, chui vào chiếc giường đôi.

Trong chăn ấm áp, không giống như khi ngủ một mình, làm thế nào cũng không ngủ ấm.

Đoạn Ngôn đưa tay ôm lấy Hứa Dặc hỏi: "Mấy tháng rồi?"

"Hơn ba tháng rồi, trước đó vẫn không phát hiện ra. Em tưởng mình béo lên." Hứa Dặc cười nói.

Họ đã không nói chuyện bình tĩnh như vậy trong một thời gian dài.

Dưới cùng một mái hiên, ngoại trừ ngủ cùng nhau vào ban đêm, hầu như thường không nhìn thấy nhau.

Sau khi Đoạn Ngôn chuyển đến phòng khách, cơ hội hai người gặp mặt lại càng ít.

"A Ngôn, em nghĩ rồi, gần đây em vẫn là không đi công ty đi. Hơn nữa em còn đang có thai nữa." Hứa Dặc thỏa hiệp.

Anh không muốn bởi vì chuyện có đi công ty hay không mà làm cho quan hệ của hai người cứng đến mức đóng băng, nếu Đoạn Ngôn để ý như vậy, vậy thì quên đi, chờ mình sinh, lại đi làm cái khác cũng được.

Đoạn Ngôn ôm chặt tay anh nói: "Được."

____

Gần đây hắn vui vẻ hơn một chút, tâm tình cũng tốt hơn một chút, những suy nghĩ đáng sợ trước kia gần đây cũng không xuất hiện.

Khi gặp Ason, Ason cũng hỏi: "Có chuyện gì mà vui thế?"

"Rõ ràng như vậy sao?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Rất rõ luôn~" Ason học nói tiếng Trung còn kéo theo âm cuối.

"Vợ tôi mang thai rồi." Cách xưng hô vợ tôi này Đoạn Ngôn bình thường chỉ biết nhắc tới trước mặt người ngoài, hắn ở trước mặt Hứa Dặc chưa từng gọi qua.

"Chúc mừng cậu nhé, tôi liền nói mà, tâm bệnh còn cần tâm dược, vợ cậu chính là thuốc của cậu rồi."

Hứa Dặc quả thật là thuốc của hắn.

Đoạn Ngôn giảm thiểu xã giao bên ngoài, kỳ thật hắn cũng không thích loại ngày ngày đèn đỏ rượu xanh này.

Lần trước về muộn đều giống như đang giận dỗi Hứa Dặc.

Trước đó một lần tụ tập bạn cũ, ngồi đại khái đến hơn mười giờ, bạn bè trên bàn đều nhận được call đoạt mạng của vợ mình, duy chỉ có hắn là không có.

Bạn bè còn nói đùa, vẫn là vợ của Ngôn ca hiểu chuyện.

Trái tim Đoạn Ngôn lại trống rỗng co rút đau đớn.

Hắn cũng rất muốn Hứa Dặc có thể hỏi một lần, hỏi hắn mấy gờ về nhà, đang ở cùng ai. Cho dù là một lần thôi cũng được.

Còn chưa tới mười một giờ, bạn bè đều đi hết, Đoạn Ngôn không đi, hắn ngồi một mình đến ba giờ sáng.

Chờ hắn về nhà, nhìn thấy một ngọn đèn tường lờ mờ trong phòng khách vẫn còn sáng, trong phòng ngủ cũng để lại đèn đầu giường.

Omega thức dậy khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, anh nhìn Đoạn Ngôn hỏi: "Về rồi sao?"

Mặc kệ hắn trở về mấy giờ, Hứa Dặc chỉ biết hỏi một câu này, ngoài ra sẽ không tra hỏi cái khác nữa.

"Ừm."

Cứ thế cuộc trò chuyện thông thường liền kết thúc.

Đôi khi hắn muốn hỏi, em có muốn tôi về nhà không? Nhưng hắn lại không hỏi. Đối với Hứa Dặc này ấy à, sẽ không nói dối, hắn sẽ nói thật, nhưng người kia căn bản không chờ đợi hắn về nhà, Đoạn Ngôn cảm thấy mình muốn điên rồi.

Hôm nay hắn về nhà sớm, Hứa Dặc ở nhà xem TV, dì trong nhà còn nấu đồ ngọt cho anh.

"Hôm nay về sớm như vậy sao?" Lúc Hứa Dặc nhìn thấy hắn rất kinh ngạc.

"Không bận gì cả." Đoạn Ngôn thản nhiên nói.

Kỳ thật không phải, hắn muốn trở về bồi vợ mình.

Hứa Dặc ngồi trên sô pha dài, trên TV đang chiếu bộ phim mới của Giang Điềm Điềm, rất cẩu huyết, không biết vì sao Hứa Dặc lại xem.

Đoạn Ngôn ngồi trên ghế sa lon đơn khác, cầm lấy tạp chí tài chính trên bàn lên đọc.

Trong thực tế, hắn đã sử dụng một tạp chí để che mặt của mình và bí mật nhìn lên Hứa Dặc ở đối diện.

Miệng Hứa Dặc không ngừng ăn các loại hạt, lại bắt đầu uống canh nấm kem, chỉ chốc lát sau lại lấy thịt bò khô bắt đầu cắn.

Anh đã ham ăn từ nhỏ, thích ăn vặt, khi ăn đồ ăn chính, lượng thức ăn lại trở nên rất nhỏ.

Đoạn Ngôn nhìn Hứa Dặc lẩm bẩm, đột nhiên cười khẽ ra tiếng.

"Cười cái gì?" Hứa Dặc hỏi.

"Khụ, TV này rất buồn cười." Đoạn Ngôn nói dối.

Hứa Dặc: "Nữ chính chết rồi..."

Mọi người trên TV đều khóc như điên, thực sự không biết tại sao hắn lại cảm thấy buồn cười.

Đoạn Ngôn nghiêm trang: "Chết rất buồn cười."

Hắn nói xong câu đó, Hứa Dặc cũng nở nụ cười.

Đoạn Ngôn đang suy nghĩ, như vậy cũng rất tốt, giường như quan hệ của hai người đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Hắn bắt đầu về nhà sớm, thỉnh thoảng mua một bó hoa mang về, để cho dì Lưu cắm trong bình hoa.

Hứa Dặc không biết đó là hắn mua, còn nói dì Lưu có tâm, nên tăng lương.

Chỉ cần biết Hứa Dặc thích là tốt rồi, Đoạn Ngôn cảm thấy mình không cần cùng dì trong nhà tranh sủng.

Lần xã giao gần đây nhất, lại nghe nói có một lão tổng bị bệnh, là ung thư.

Phát hiện muộn, bây giờ đã được hóa trị, không biết còn lại bao nhiêu thời gian sống.

Trong lúc nhất thời mọi người thổn thức không thôi, kiếm được nhiều tiền hơn thì sao? Mua không được sức khỏe, không phải là vô mệnh hưởng thụ sao.

Đoạn Ngôn bắt đầu mơ hồ lo lắng, gần đây hắn cũng cảm thấy thân thể cực kỳ không thoải mái.

Triệu chứng chảy máu cam của hắn vẫn tiếp tục, thậm chí còn thường xuyên cảm thấy choáng váng, đôi khi ăn đồ còn buồn nôn muốn nôn.

Hắn do dự thật lâu xem có muốn đi kiểm tra thân thể một chút hay không.

Hắn cũng sợ hãi, sợ hãi thật sự sẽ kiểm tra ra cái gì, hắn nên làm sao bây giờ?

Lúc về nhà nhìn thấy Hứa Dặc ngồi trên mặt đất ghép Lego.

Đoạn Ngôn mất hứng "Chậc" một tiếng nghĩ nghĩ người này ngồi trên mặt đất không lạnh sao?

Nhìn hắn nghiêm mặt, Hứa Dặc từ từ chống đỡ trên mặt đất đứng lên hỏi: "Công việc không thuận lợi sao?"

Bụng Hứa Dặc đã rất lớn, có đôi khi hắn nghe thấy anh và dì Lưu nói chuyện phiếm, nói đứa bé đang đá anh.

Đoạn Ngôn cũng muốn học trên TV, ghé vào bụng anh nghe động tĩnh của tên quỷ nghịch ngợm kia.

Nhưng hắn và Hứa Dặc giống như vẫn luôn có ngăn cách, hai người tương kính như tân.

"Không có." Đoạn Ngôn bình tĩnh nói.

"À." Omega đỡ bụng rời đi.

Không biết vì cái gì, gần đây ngửi thấy tin tức tố của Hứa Dặc hắn cảm thấy có chút đắng. Trước kia rõ ràng là vị mật đào ngọt ngào...

Giãy dụa do dự vài ngày, hắn quyết định vẫn nên đi kiểm tra, nếu thật sự có cái gì, cũng sớm vì Hứa Dặc tính toán tốt.

Đoạn Ngôn chọn một bệnh viện đắt nhất, hắn cho rằng nếu đắt nhất khẳng định sẽ đáng tin cậy nhất, báo cáo trong vòng một tuần liền có, nói hắn bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Mẹ nó, thật đúng là sợ cái gì cái đó liền tới.

Từ sau khi hơn hai mươi tuổi trở đi hắn cũng không khóc nữa, mặc kệ gặp phải chuyện khó khăn như thế nào, hắn cũng vượt qua.

Nhưng tờ báo cáo này lại khiến Đoạn Ngôn ngồi ở trong xe khóc ra tiếng.

Ai không sợ chết chứ? Hắn lại càng sợ chết, như vậy sẽ không gặp được Hứa Dặc nữa.

Bác sĩ đề nghị hắn ở lại bệnh viện để điều trị, Đoạn Ngôn từ chối.

Gần đây công ty có vụ mua lại, phim đầu tư cũng sắp ra mắt, lúc này hắn bị ung thư phổi giai đoạn cuối, đối với công ty cũng là đả kích trí mạng.

Hắn tìm đến luật sư, soạn thảo đơn ly hôn, tài sản đưa một nửa cho Hứa Dặc.

Mà trong di chúc lập ra là sau khi hắn chết, ngoại trừ quỹ mua cho cha mẹ hắn, cùng với căn biệt thự ở khu Bắc kia để lại cho cha mẹ hắn, những thứ khác đều cho Hứa Dặc.

Hắn tin tưởng nhân phẩm của Hứa Dặc, cho dù hắn chết, Hứa Dặc cũng sẽ chiếu cố tốt cho người nhà của hắn.

Bác sĩ nói, phối hợp điều trị có thể sống ít nhất hai năm.

Đủ rồi, khi đó Hứa Dặc cũng sinh đứa nhỏ rồi, phía công ty hắn sẽ xử lý mọi thứ, không để cho đến lúc Hứa Dặc tiếp nhận sẽ xảy ra chuyện rối rắm.

Ly hôn không có lựa chọn tịnh thân xuất gia, chính là sợ cổ đông công ty thừa dịp hắn không có ở đây, thừa dịp thân thể Hứa Dặc không khỏe liền liên hợp lại bắt nạt bảo bối của hắn.

Vì vậy, hắn sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ trước khi hắn chết.

Có lẽ hắn có thể sống thêm vài năm nữa đi? Ai biết được chứ?

Nhưng không thể kéo theo thân thể bệnh tật liên lụy Hứa Dặc được, hơn nữa, nếu càng kéo dài đến cuối cùng, hắn lại càng không nỡ rời đi.

Mấy ngày trước hắn đi thăm người bạn ung thư kia, ngoại hình như khô héo, cả người cắm đầy ống, tựa hồ cũng không nhận ra người khác.

Đoạn Ngôn thật sợ có một ngày hắn cũng sẽ như vậy.

Như vậy chắc chắn sẽ không đẹp trai, không nhận ra Hứa Dặc, ngẫm lại cũng sẽ làm cho người ta rất khó chịu.

Lúc hắn đẩy cửa nhà ra nhìn thấy Hứa Dặc lại ngồi trên mặt đất chơi con ngựa gỗ nhỏ.

Hai ngày trước hắn mua đệm len trải trên mặt đất, hôm nay cũng không lo lắng mông Hứa Dặc bị lạnh.

"Anh về rồi à?" Vẫn là giai điệu quen thuộc đó.

"Ừm."

Anh về rồi đây, bảo bảo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net