Phiên ngoại: Trực giác của Lão Đoạn 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tình cảm với Hứa Dặc dần dần nóng lên, Đoạn Ngôn càng thêm để ý thân thể của mình.

Hắn thừa nhận hắn tham sống sợ chết, hắn tham luyến nhu tình mật ý không dễ dàng có được này, hắn tham luyến nụ cười của Hứa Dặc, tham luyến nhiệt độ cơ thể ấm áp của Hứa Dặc.

Ngay cả khi Tiểu Đoạn 18 tuổi đặt tờ báo kiểm tra y tế trước mắt hắn, chứng minh sức khỏe của hắn không sao nhưng Đoạn Ngôn vẫn có chút bất an.

Bởi vì cơ thể của hắn thực sự liên tục có vấn đề.

Buổi tối Đoạn Ngôn dỗ Hứa Dặc ngủ, người trong ngực một chút buồn ngủ cũng không có mà cùng hắn lên kế hoạch cho tương lai.

Nghe được tương lai của Hứa Dặc vẫn luôn có hắn, Đoạn Ngôn hận không thể trường mệnh trăm tuổi.

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Hứa Dặc, thỉnh thoảng ở trán, hai má hoặc mắt anh khẽ hôn hai cái.

Hứa Dặc cười nhẹ nhàng, nói một đống chuyện, Đoạn Ngôn vẫn nhẹ giọng phụ họa anh.

Mãi cho đến khi Omega hoàn toàn buồn ngủ mới ngủ thiếp đi trong im lặng. Đoạn Ngôn rón rén nhét anh vào chăn, cúi xuống hôn lên mặt anh.

"Tách" một giọt máu nhỏ lên trên khuôn mặt trắng nõn của Hứa Dặc, da thịt trắng tinh khôi tựa như nở một đóa hoa xinh đẹp.

Đoạn Ngôn sợ hãi, hắn cuống quít che mũi mình né tránh, lại rút giấy đi lau vết máu trên má Hứa Dặc.

Hắn hy vọng Hứa Dặc không tỉnh lại, đừng nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn.

Nhưng mà người vốn đang ngủ mí mắt mỏng manh bắt đầu chậm rãi xốc lên, đôi mắt màu hổ phách kia rất nhanh liền tập trung vào hắn.

Hứa Dặc sau một thời gian ngắn sững sờ, lo lắng nói: "A Ngôn, anh làm sao vậy?"

Omega bụng quá lớn, đứng dậy có chút khó khăn, Đoạn Ngôn một tay giữ anh lại nói: "Bảo bối, không sao, em nằm đi, anh có chút nóng, đừng lo lắng, ngoan."

Máu từ kẽ ngón tay tràn ra, Đoạn Ngôn đứng dậy đi vào toilet.

Áo ngủ của hắn đã bị bẩn, cổ áo có một mảng lớn vết máu, thoạt nhìn thật sự có chút dọa người.

Khó trách vừa rồi Hứa Dặc sợ tới mức mặt trắng bệch.

Đoạn Ngôn đang rửa mặt, Omega liền từ phía sau đi theo vào.

Anh ôm bụng bước tới, dép cũng không mang.

Đoạn Ngôn tiện tay rút một tờ giấy chặn mũi lại, lại ôm ngang Omega đi về.

"Tại sao không mang dép rồi? Trên mặt đất rất lạnh."

Hứa Dặc vuốt ve mặt hắn, giọng nói mang theo một chút nức nở hỏi: "Có phải anh có chuyện gạt em không? Sao gần đây anh cứ chảy máu cam vậy?"

Đoạn Ngôn cọ cọ trong lòng bàn tay anh, trả lời: "Anh không sao."

"Anh nói dối." Hứa Dặc run giọng nói: "Chúng ta không phải đã nói sau này mặc kệ sảy ra chuyện gì đều sẽ tích cực nói rõ sao?"

Đúng vậy, lúc trước hắn và Hứa Dặc bởi vì buồn bực không lên tiếng mà hai người đi rất nhiều đường vòng, sau khi hiểu lầm được cởi bỏ, hai người liền ước định tốt, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì đều sẽ thông báo cho đối phương, không để cho đối phương khổ sở.

Đoạn Ngôn đặt Hứa Dặc lên giường trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói: "Anh quả thật không tốt lắm, có thể còn cần kiểm tra lại một lần nữa."

Nước mắt Hứa Dặc thoáng cái liền lăn ra.

Đoạn Ngôn đưa tay sờ mặt anh, dỗ dành: "Đừng khóc, em đang mang thai, khóc nhiều đối với mắt không tốt."

"A Ngôn, trời vừa sáng em liền cùng anh đi bệnh viện. Chắc là gần đây anh ăn quá cay thôi, em đã sớm nói rồi, bảo anh ăn thanh đạm một chút... Thân thể anh như vậy, khỏe mạnh như vậy, buổi sáng anh còn đi ra ngoài chạy bộ, tuyệt đối sẽ không... Sẽ không..." Những lời không may ở phía sau anh không nói ra.

Hứa Dặc đem hai tay che mặt, khóc đến rối tinh rối mù.

Mang thai thời kỳ cuối, anh vốn đã suy nghĩ nhiều mẫn cảm, vậy mà chuyện trên trời dưới đất này anh đều khóc qua, lần này nhìn thấy Đoạn Ngôn bộ dáng như vậy, anh lại càng không ức chế được nội tâm bi thương.

"Bảo bối, đừng như vậy, nếu sau anh anh thật sự... Thì, sau này em, em sẽ phải sống tốt." Cổ họng Đoạn Ngôn căng thẳng, hắn phát hiện ra mình ích kỷ.

Hắn không cách nào nói ra miệng câu nếu như anh thật sự bệnh chết, em liền quên anh đi, một lần nữa tìm người sống tốt.

Hắn thậm chí chỉ nghĩ một chút, tâm liền đau đến lợi hại.

Đây là Hứa Dặc của hắn, là của hắn! Cho dù hắn chết... Hắn phải làm gì đây? Chẳng lẽ để Hứa Dặc cùng hắn chết sao?

Không, không.

Nhưng thời gian dài đằng đẵng, một ngày nào đó, hắn sẽ phai nhạt trong trí nhớ của Hứa Dặc, thậm chí có một ngày, ngay cả dáng vẻ của hắn Hứa Dặc cũng không nhớ rõ nữa.

Nghĩ đến đây, khí tức nóng nảy trong lòng đột nhiên dâng lên, Đoạn Ngôn liền phun ra một ngụm máu lớn.

"A Ngôn, A Ngôn!"

Trước khi ngã xuống, hắn nghe được tiếng kêu hoảng loạn của Hứa Dặc.

____

Đoạn Ngôn không biết mình ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại nhìn thấy mặt mẹ mình.

Lưu Nhã thấy hắn mở mắt, bà vội vàng tiến lên xem xét, trong miệng lẩm bẩm: "Tỉnh là được rồi, tỉnh là được rồi."

Ánh mắt Đoạn Ngôn nhìn quanh phòng bệnh một vòng, suy yếu hỏi: "Mẹ, vợ con đâu?"

Lưu Nhã lau nước mắt nói: "Tiểu Dặc và đứa nhỏ đều bình an, đừng lo lắng."

"Em ấy đâu?" Đoạn Ngôn xoa xoa mi tâm ngồi dậy.

"Ngay tại phòng bệnh bên cạnh con..."

Phòng bệnh? Vì sao Hứa Dặc cũng vào bệnh viện? Hắn dọa sợ vợ mình sao?

Đoạn Ngôn bất chấp những thứ khác, xốc chăn lên chạy ra ngoài.

"Bảo!" Hắn vội vàng mở cửa phòng bệnh, thấy Hứa Dặc nằm trên giường bệnh, trong tay đặt một đứa bé.

Đứa nhỏ kia mập mạp, đầu tròn trịa, cả người trắng trắng giống như một cục bột nhỏ.

"A Ngôn..." Hứa Dặc đưa tay về phía hắn.

Đoạn Ngôn ba bước cũng làm thành hai bước đi lên đem Hứa Dặc ôm vào trong ngực.

Đứa nhỏ bên cạnh Hứa Dặc đang mút ngón tay đang ngủ say.

Đứa bé... Sinh rồi? Đây là con của hắn và Hứa Dặc.

"Anh không có việc gì là tốt rồi, anh dọa chết em rồi." Hứa Dặc nói xong lại muốn khóc lên.

Đoạn Ngôn phóng thích pheromone trấn an anh, đứa nhỏ ngửi thấy pheromone của cha cũng phản ứng, cái chân nhỏ nhắn đạp loạn vài cái nhưng ánh mắt vẫn nhắm lại như trước.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là anh không tốt, em chịu khổ rồi." Đoạn Ngôn hôn lên tóc anh.

Những người khác trong phòng bệnh lui ra ngoài đóng cửa lại cho bọn họ, Đoạn Ngôn nắm tay Hứa Dặc ngồi ở bên giường bệnh cùng anh.

"A Ngôn, anh đã bao lâu rồi không đến kỳ dịch cảm?" Hứa Dặc hỏi.

Đoạn Ngôn há miệng, lại nhắm lại.

"Anh đừng hòng lừa gạt em nữa, bác sĩ kiểm tra cho anh, thân thể anh liên tiếp xảy ra vấn đề là bởi vì anh tiêm rất nhiều thuốc ức chế, ức chế thời kỳ dịch cảm của anh, vì sao anh lại làm như vậy?"

Vì sao ư? Đại khái là bởi vì kỳ dịch cảm của hắn luôn mất khống chế, hắn sợ mình lại thương tổn Hứa Dặc.

Alpha chỉ có một hoặc hai lần kỳ dịch cảm trên một năm và không dài.

Hứa Dặc cũng từng kỳ quái hỏi tới, Đoạn Ngôn đều lấy lý do lúc đi công tác mà cho qua.

Kỳ thật thời kỳ dịch cảm của hắn từ trước đến nay không chuẩn, mỗi lần hắn cảm giác mình không thể khống chế pheromone, sẽ tiêm cho mình thuốc ức chế.

Các bác sĩ đã cảnh báo hắn từ lâu rằng Alpha không giống như Omega, thời kỳ dịch cảm của Alpha sẽ tạo ra ham muốn phá hủy, vì vậy liều lượng của thuốc ức chế là rất lớn, rất có hại cho cơ thể, nếu có thể không sử dụng, tốt nhất là không sử dụng.

Đoạn Ngôn không nghe vào, mỗi lần hắn sẽ tiêm hai liều thuốc ức chế phòng ngừa thời kỳ dịch cảm đột ngột của hắn đến.

Chất ức chế sử dụng quá nhiều kết quả là khiến cho hắn bắt đầu mất ngủ, chán ăn, giảm cân.

Mà thời kỳ dịch cảm bị áp chế quá lâu cũng sẽ làm cho hắn càng thêm nóng nảy, chảy máu cam, thậm chí khi tâm tình quá mức kích động sẽ hỏng mất, bắt đầu hộc máu.

Thời kỳ dịch cảm và thời kỳ phát tình là hiện tượng sinh lý bình thường của AO, bị ức chế trong một thời gian dài, sớm hay muộn sẽ có vấn đề.

"Anh không muốn làm tổn thương em." Đoạn Ngôn liếm liếm đôi môi khô nứt, chua xót nói.

"Anh chưa từng thương tổn em, A Ngôn, đừng nghĩ như vậy."

"Có, lần đầu tiên đánh dấu em, còn có năm đầu tiên sau khi kết hôn, nửa tháng em cũng không thể xuống giường được..." Đoạn Ngôn nói đến đây, lại trở nên tự trách mình.

"Em nguyện ý, em đều cam tâm tình nguyện, anh đối với mình như vậy, mới là thương tổn em. Anh có biết em yêu anh nhiều thế nào không, em không có cách nào chịu đựng được việc anh rời bỏ em, Đoạn Ngôn, em sẽ chết... Anh đối với mình như vậy, sẽ muốn mạng của em." Hứa Dặc khóc không thành tiếng.

Anh chưa bao giờ thể hiện tình yêu của mình một cách thẳng thắn như vậy.

"Đừng nói bậy, cái gì chết với không chết." Đoạn Ngôn đỏ hốc mắt hôn ngón tay anh: "Sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa, anh sẽ không rời xa em, anh cam đoan."

Sau khi thân thể Hứa Dặc khôi phục xong, Đoạn Ngôn nghênh đón thời kỳ dịch cảm đã lâu không gặp.

Thời gian vốn nên ba ngày, Đoạn Ngôn lần này kéo dài bảy ngày.

Nửa cái mạng của Hứa Dặc thiếu chút nữa đã mất.

May mắn Đoạn Ngôn mua đồ chuẩn trị trước, cả ngày cho anh dùng, Hứa Dặc lúc này mới chậm rãi chậm lại.

Bách Tuế được đưa đến nhà bà nội, ngay từ đầu bởi vì ăn không quen sữa bột nên đã khóc mấy ngày, Lưu Nhã chạy khắp nơi mua sữa mẹ, lúc này mới khiến đứa nhỏ ngừng lại.

Về đến nhà Bách Tuế vẫn vòng vào lòng Hứa Dặc, còn dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp kéo quần áo của Hứa Dặc.

Hứa Dặc biết con mình muốn uống sữa.

Anh vỗ lưng đứa nhỏ, áy náy nói: "Xin lỗi nhé Tuế Tuế, không còn nữa rồi, cha con ăn hết rồi..."

Thủ phạm ngồi ở một bên, lý lẽ nói: "Thằng bé lớn như vậy cứ để uống sữa bột đi."

Hứa Dặc trừng mắt nhìn hắn: "Tuế Tuế mới được bốn tháng!"

"Con trai bốn tháng đã rất lớn, hẳn là cai sữa được rồi." Đoạn Ngôn nói cực kỳ nghiêm túc.

Hứa Dặc nhịn không được vì con trai biện giải nói: "Anh hai mươi mấy rồi sao còn không cai?"

Đoạn Ngôn ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Cái này không giống..."

Vì không muốn con trai ghi hận chính mình cướp khẩu phần ăn của bé, Đoạn Ngôn sau đó mua cho bé sữa bột đắt nhất, còn mỗi đêm tự mình đứng lên đút cho nó.

Hắn nói với Bách Tuế: "Mọi người là đàn ông, sau này con có vợ rồi sẽ biết."

Tiểu Bách Tuế chớp chớp đôi mắt to tròn xoe nhìn hắn, trong miệng ngậm bình sữa, một chữ cũng nghe không hiểu.

Con trai từ từ lớn lên, Hứa Dặc cũng bắt đầu trở lại làm việc.

Vào buổi tối, khi anh có một bữa tiệc xã giao, Đoạn Ngôn sẽ về nhà với con trước.

Tuy nhiên, Đoạn Ngôn không thích anh tham gia bữa tiệc xã giao.

Nhưng không có biện pháp, kế hoạch ra ngoài của Hứa Dặc đã rất ít, hai năm trước vẫn vây quanh đứa nhỏ, hiện tại cũng không thể ngay cả chút tự do này cũng không cho anh đi? Đó không phải là ảnh hưởng đến tình cảm hài hòa của hai vợ chồng sao?

Đoạn Ngôn nhìn đồng hồ trên tường, chín giờ rồi! 9 giờ rồi, tại sao xã giao vẫn chưa kết thúc?

Hắn đã gọi điện thoại bốn lần rồi, lại gọi tới, chẳng phải là chọc người chê cười sao?

Hắn đường đường là tổng giám đốc Tinh Ngu, Alpha đỉnh cấp, phải có mặt mũi.

Ánh mắt Đoạn Ngôn nhìn về phía Bách Tuế đang ngồi trên mặt đất ghép hình.

"Con trai, lại đây, đến chỗ cha nào." Đoạn Ngôn vẫy vẫy tay với nhóc con.

Bách Tuế ngậm núm vú giả, không nhúc nhích nghi hoặc nhìn hắn.

"Con lại đây, ngày mai cha mua xe tăng nhỏ cho con." Đoạn Ngôn dụ dỗ nó.

Quả nhiên, tiểu hài tử từ trên mặt đất chậm rãi chống tay, lảo đảo chạy về phía hắn.

"Nào, gọi video cho ba con, nói con nhớ ba, bảo ba nhanh chóng về nhà." Đoạn Ngôn ôm bé lên, đặt trên sô pha, lại đưa điện thoại cho bé.

Bách Tuế nhìn Đoạn Ngôn, lại nhìn điện thoại lắc đầu.

Đoạn Ngôn đùa giỡn rút núm vú giả Bách Tuế ngậm, bé đã ba tuổi, vẫn thích ngậm núm vú giả, nói thế nào cũng không sửa được.

"Cho con, cha, xấu xa." Bách Tuế hô lên.

"Con gọi ba con về ba liền cho con."

Bách Tuế bĩu môi: "Ba bận lắm, hôm nay nói cho Tuế Tuế phải nghe lời, cha tự mình điện đi."

"Vậy con khóc hai tiếng đi, ba con nhất định sẽ trở về."

Bách Tuế thật sự rất bất đắc dĩ.

Đoạn Ngôn gọi video, vội vàng nhét điện thoại động vào trong tay Bách Tuế, chính mình lại cúi người trốn ở ngoài ống kính.

"Tuế Tuế, sao vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Hứa Dặc.

"Ba ơi, khi nào ba về nhà vậy?" Bách Tuế nãi thanh nãi khí hỏi.

"Còn phải chờ một chút, Tuế Tuế buồn ngủ rồi sao? Nếu buồn ngủ bảo cha dẫn con đi ngủ trước đi." Hứa Dặc ôn nhu dỗ dành bé.

Bách Tuế liếc nhìn người cha không đáng tin cậy của mình đang dùng khẩu hình nói với mình: "Hãy khóc đi khóc đi khóc đi, đừng ngại ngùng."

Nhưng bé đang yên đang lành không thể khóc được nha.

"Ba ơi mau trở về đi, cha khóc thảm lắm."

Đoạn Ngôn: ???

Hứa Dặc: "Cha con... Khóc à?"

"Đúng vậy, khóc bảo Tuế Tuế gọi điện thoại, bảo ba mau về nhà, còn nói ba không cần bọn con nữa..."

Đoạn Ngôn: "Anh không có..."

Hắn đang định lấy điện thoại trở về lại không cẩn thận bị trượt xuống sô pha, ngã xuống chân sô pha.

Bách Tuế quay máy quay vào hắn nói: "Ba xem đi, cha vẫn còn lăn lộn trên mặt đất kìa..."

Đoạn Ngôn duỗi tay dài ra, cướp điện thoại trở về, hắn hắng giọng, trầm giọng nói: "Anh không có, đừng nghe đứa nhỏ nói bậy."

Trong video, Hứa Dặc đã cười đến nỗi nước mắt chảy ra, anh nói: "Em sẽ về nhà sớm."

Đoạn Ngôn: "Anh thực sự không khóc, cũng không lăn lộn."

Hứa Dặc: "Được được được, em biết, em cũng không nói anh khóc mà."

"Vậy, vậy mấy giờ em có thể về nhà?"

"Nửa tiếng nữa đi."

"Ừm... Anh sẽ đón em ở cửa."

"Vâng~"

Sau khi điện thoại cúp máy, hắn và Bách Tuế hai mặt nhìn nhau.

Đứa bé dùng ngón trỏ véo má mình ra làm mặt quỷ nói với Đoạn Ngôn: "Cha, xấu hổ."

Đoạn Ngôn dùng một tay xách bé lên kẹp ở nách, đi về phía cửa.

Tiểu Bách Tuế mặc áo khoác lông tơ, mũ trên đầu có hai tai nhỏ, trên mông còn có một cái đuôi nhỏ tròn, giống như một con gấu trúc nhỏ.

"Đi, cùng nhau ra ngoài đón ba con."

"Ngày mai cha sẽ mua xe tăng nhỏ cho Bách Tuế sao?"

"Anh còn muốn xe tăng nhỏ nữa à? Tôi thấy anh muốn ăn hai cái tát mới đúng."

Bách Tuế: "..."

Tiểu hài tử thở phì phì đem núm vú giả một lần nữa nhét vào miệng, cha thật sự xấu tính, về sau không bao giờ chơi cùng cha nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net