Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tháng hai, hoa bỉ ngạn vượt qua tuyết đông lạnh lẽo chôn vùi vạn vật, nở rộ đỏ tựa lá phong, vì thế mà so với lá phong, hoa vừa ấm áp đến cực điểm, lại bi tráng đến cực điểm.

Hoa nở hoa tàn hoa lại nở, một năm nữa trôi qua ở Đại Giang Sơn, năm tháng dài đằng đẵng, Tửu Thôn đếm không hết đây đã là ngày xuân thứ mấy mà loài hoa chốn hoàng tuyền kia lửa đỏ đã trải khắp cả sơn dã, như là đang thiêu rụi cháy bỏng.

Mà bóng dáng mơ hồ đỏ tươi của Hồng Diệp, Tửu Thôn tìm không thấy, hắn nghĩ kiếm chút rượu đến tiêu tan một hồi cơ khổ trong lòng, rồi tìm thêm một lượt, thế nhưng bên cạnh cũng chỉ có một ly rượu gạo đã sớm đắng xót từ lâu.

Cho nên khi bên đường đã ngừng mưa, hắn nằm ở đám cỏ khô, nghĩ muốn say mà lại càng tỉnh rượu.

Mấy lão yêu quái xung quanh luôn nói, bên người Đại Giang Sơn Quỷ Vương không có nữ yêu là không được, Tửu Thôn nghe nhiều đến mức lỗ tai không biết đã sinh mấy tầng kén, lời còn chưa đến nơi đều đã hóa thành tro bay đi. Lại nói dẫu sao cũng là nổi khổ tâm bọn họ, cho nên Tửu Thôn hết cách đành ngậm miệng, mặc cho cả đám liên miên cằn nhằn.

Nhưng mà nói là tìm nữ yêu, tìm làm sao được một nữ yêu đủ tốt đây, trong lòng Tửu Thôn vẫn chìm đắm ái mộ đối với Hồng Diệp. Xung quanh mấy tên tiểu yêu nghĩ muốn nịnh bợ Quỷ Vương thường thường đưa đủ loại kiểu dáng nữ yêu về đây, trông các nàng cũng có tướng mạo tương tự Hồng Diệp, nhưng nhìn kỹ, lại thiếu đi chút duyên dáng.

Đến nỗi lần tuyển chọn cuối cùng này, Tửu Thôn chính mình cũng là không thể tin được quyết định của bản thân.

Hồng Diệp, là một thân hoả hồng trang sức, được ca tụng như gió thu thanh cao, còn nữ yêu kia, không có một điểm giống, nhưng khi Tửu Thôn nhìn đến nàng, thế nhưng có chút thuận mắt không dời.

Nữ yêu không tính là đẹp đẽ, càng không nói là kinh diễm, da dẻ màu bạch, mái tóc cũng màu bạch, cứ như vậy trắng nhợt, mặt mày mang một nét ưu thương, tướng mạo loại này ở giữa đám yêu quái muôn hình muôn vẻ căn bản không nổi bật, nhưng chính là nàng trên trán lồi ra hai cái u, như là hai cái sừng nhỏ, quật cường đứng thẳng ở đó.

Tửu Thôn nhìn một lúc, ở trong lòng có cái gì sinh sôi, lại có cái gì tiêu tan, cuối cùng ra kết luận, tuy rằng không thích nàng, nhưng nàng có thể làm cho mình có cái cảm giác này, rất tốt, ngươi thành công gây được chú ý của bổn đại gia, không bằng liền lưu lại.

Vì thế, mới có hôm nay, một cái hôn lễ nói lớn không lớn, dẫu sao cũng chỉ là nạp thiếp mà thôi.

Đúng vậy, chỉ là nạp thiếp, không phải mà cũng không thật sự là nữ chủ nhân của Đại Giang Sơn. Để có thể trở thành nữ chủ nhân của Đại Giang Sơn, đứng ở bên người Tửu Thôn, nhất định phải là đại yêu quái không kém cạnh hắn chút nào. Nhưng trong trí nhớ Tửu Thôn, tựa hồ cũng chưa có, bao gồm cả Hồng Diệp, cũng không đủ tư cách.

Nhóm tiểu yêu Đại Giang Sơn cảm thấy Quỷ Vương nói thế nào cũng là thật vất vả cưới nữ yêu trở về, nghĩ nhân cơ hội này sung sướng một hồi. Đại Giang Sơn mấy năm qua cũng có điểm vắng lặng cho nên Tửu Thôn cũng không quản bọn họ, chỉ là hắn nhớ tới trước đây mấy trăm năm, nơi này cũng không phải im ắng như bây giờ.

Tửu Thôn có lúc cũng sẽ suy nghĩ một hồi, khi đó nơi này là bộ dáng ra sao, thế nhưng vẫn không có đáp án.

Trong yến hội, đám yêu quái nâng chén cộng hoan, ăn uống linh đình, mỗi một góc Đại Giang Sơn đều là sung sướng cùng vui mừng, mà nằm ở trung tâm tiệc rượu là Tửu Thôn, bái đường xong, dường như đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn mặc kể bọn tiểu yêu cuồng hoan, từ dưới ánh nến, giấu đi thân ảnh.

Quỷ Vương hóa thân thành nhân loại, ở bên ngoài Đại Giang Sơn dạo một vòng, hôn lễ của hắn nho nhỏ như thế này ở nhân gian cũng làm như đại sự cũng chúc mừng, thấy chính mình quả là có chút dung túng cho thuộc hạ,.

Khắp nơi ồn ào đến đau đầu, Tửu Thôn đứng ở chân núi, nhìn sang bên kia Đại Giang Sơn một đóa lại một đóa pháo hoa tận tình nở rộ.

Đây là vì chính mình mà phóng pháo hoa, vậy mà vì cái gì chính mình lại nhìn không thấy chút nào rực rỡ.

Chợt nhớ tới Đại Giang Sơn phía chân núi có một rừng cây bí mật, quãng thời gian trước không cẩn thận đi vào, liền phát hiện bên trong có một tiểu yêu quái rất đáng yêu.

Ngày đó cha nàng ra ngoài, bản thân nàng ở lại trông nhà, nhìn thấy hắn là kẻ xâm nhập ban đầu có chút cảnh giác, sau đó phát hiện mình không có địch ý, nàng dĩ nhiên không có sợ người lạ, đi theo bên cạnh hắn chơi một buổi trưa. Cuối cùng hắn nghĩ trêu đùa nàng một hồi, liền đem thần tửu cho nàng uống một hớp khiến đứa nhỏ sau đó loạng choà loạng choạng say ngất ngây.

Không biết nàng là ở nơi nào trong rừng cây, hằn liền đưa nàng đặt ở chỗ dễ thấy, phong kết giới bảo vệ để chờ cha nàng mang về rồi chính mình cũng trở lại Đại Giang Sơn.

Sau đó vẫn là lo lắng cho tiểu yêu quái, không qua mấy ngày hắn lại đi tới lần nữa, tiểu yêu quái lần trước ngoại trừ bị cha nàng giáo huấn một trận, còn hảo không có xảy ra chuyện.

Lần này cha không ở đây, nàng vẫn như cũ đi theo chính mình chơi một buổi trưa.

Vốn là muốn chờ đến tối cha nàng trở về gặp mặt một hồi, nhưng thời hòang hôn lặn về hướng tây, ánh nắng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, không biết là có phải là bị mỹ cảnh xúc động hay không, Tửu Thôn tim đập càng lúc càng nhanh.

Cha nàng sắp trở về rồi, hắn càng chờ mong, càng tuyệt vọng, lại càng muốn trốn tránh.

Vì vậy trước khi cha nàng trở về, Tửu Thôn liền rời đi.

Cứ thế, đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, hắn là chờ mong, lại là né tránh.

Mãi đến tận mấy ngày trước hắn tới đây, tiểu yêu thế nhưng yêu lực đã thức tỉnh, một đầu đầy tóc đỏ tựa như đám mây hồng nơi chân trời, kim đồng sáng lóe, Tửu Thôn chưa từng gặp qua.

Nàng hưng phấn tự mình nói, bởi vì yêu lực thức tỉnh, cha muốn dẫn nàng đi xa nhà học nghệ, rốt cục sắp có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Hùa theo cao hứng của tiểu yêu, hắn cõng nàng lên, nhưng lòng âm thầm luyến tiếc.

Tiểu yêu quái muốn đi khám phá thiên hạ vốn là chuyện tốt, chỉ là,

Ngươi tại sao, lớn nhanh như vậy...

Vẫn chưa có cùng ngươi bồi đủ, ngươi đã liền muốn rời khỏi ta.

Trước khi nàng đi còn muốn gặp lại một lần, Tửu Thôn lần thứ hai bước vào rừng cây, dù cho chỉ là bên ngoài cửa sổ lẳng lặng quan sát một chút.

Núi bên kia pháo hoa như cũ ở nở rộ, âm thanh vang vọng tận phía chân trời, mà trong rừng cây yên tĩnh ngăn cách hết thảy ồn ào, chỉ có cành cây bởi vì gió đánh vào nhau tạo tiếng xào xạc, đối ngược nhịp tim đang cuồng loạn trong lồng ngực.

Vào lúc này, Tiểu yêu quái cùng cha hẳn là đều sắp đi, vì vậy cũng nên một lần gặp mặt, Tửu Thôn từng lần từng lần ở trong lòng suy nghĩ hồi lâu, phác hoạ dáng dấp y.

Vừa bước vào rừng cây, ngẫu nhiên gặp hai người đàn ông, hàn huyên vài câu sau cùng bọn họ tách ra, hắn xoay người, càng nghĩ càng thấy hai người có vấn đề, Tửu Thôn liền theo ở phía sau, đồng thời tiến vào rừng cây.

Ở thời điểm hai người bọn họ còn đang tìm kiếm, hắn liếc mắt liền thấy, một người ngồi ở trên tảng đá, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm. Người kia, chính là cha tiểu yêu kia.

Gió thổi động đuôi tóc y, tóc đen xoã tung theo rừng cây nhẹ nhàng đung đưa, cả người cùng rừng cây đồng thời hòa vào màn đêm yên bình.

Lúc này bỗng nhiên một đóa pháo hoa nổ tung, đánh vỡ tĩnh lặng trong chốc lát, pháo hoa lóe sáng giữa bầu trời đêm, một vệt ánh sáng còn sót lại, phác hoạ ra bóng người cao lớn mà gầy yếu cùng đôi mắt sâu thẳm, không gợn lên một tia sóng nào.

Pháo hoa rực rỡ là thế, y lại như cũ ở góc tái nhợt tồn tại.

Bỗng nhiên bắt đầu căm hận pháo hoa đầy trời này.

Bỗng nhiên bắt đầu muốn bỏ ngoài tai thanh âm bên ngoài ồn ào náo nhiệt.

Bỗng nhiên muốn đem y gắt gao ôm vào trong lòng ngực, không bao giờ buông tay.

Tửu Thôn không biết chính mình ở nơi này lẳng lặng nhìn y bao lâu, có lẽ lâu đến so với hắn sống quá mấy trăm năm còn lâu hơn, có lẽ lâu đến mức hắn đã quên có bao nhiêu lâu.

Quên cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là quên mất mình đã quên, triệt để lãng quên.

Mãi đến khi người kia nhúc nhích một chút, Tửu Thôn mới hoảng loạn về phía sau cái cây trốn vài bước, y phát hiện hắn sao?.

Sau đó phía sau truyền đến âm thanh, dựa vào thính lực của yêu quái, hắn lại nghe được rõ rõ ràng ràng ý nghĩ của hai cái tên vô lại đê hèn kia, cùng âm thanh nam nhân chạy trốn về hướng chính mình

Lại là một đóa pháo hoa, đáng giận, cũng chỉ một cái hôn lễ nhỏ, bọn họ rốt cuộc mua bao nhiêu pháo hoa tới phóng, đám thuộc hạ này là chưa thấy qua pháo hoa bao giờ sao.

Không nghĩ nhiều, Tửu Thôn vội vàng đem người đang trốn bị ánh sáng đem lộ ra, ôm nhập vào lòng ngực chính mình.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến, đây là thuộc về nhiệt độ của nhân loại, mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập xoang mũi, đây là mùi vị thuộc về y, cái cảm giác này, vì sao quen thuộc như vậy...

Tỳ Mộc bị nhốt ở trong lồng ngực xa lạ, không có giãy dụa, cũng quên mất trốn tránh, chỉ là nghe tiếng tim đập từng trận truyền đến.

Cảm nhận được bộ ngực của người trong lòng theo hô hấp hơi phập phồng, Tửu Thôn khôngcó để ý cảm giác ngực mình ngược lại có chút oi bức, bởi vì toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người hai người phía sau.

"Chết tiệt, mất dấu rồi."

"Đại ca làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là tiếp tục tìm, đã thấy rồi, lão tử liền không tin không tìm ra được, đúng rồi,dược ngươi chuẩn bị một chút, bắt được trực tiếp bỏ thuốc mang về."

"Đại ca, dược... dược dược......"

"Làm sao?"

"Mới vừa rồi bị người trên đường gặp phải kia ăn mất rồi!"

"Cái gì, hắn không phải chỉ hỏixin một viên kẹo mừng sao."

"Ta tưởng kẹo mừng bị đánh tráo vốn là để dụ dỗ hắn!"

"Hỗn đản, vật quan trọng như vậy màđể mất! Thế là xong, trở về thôi,hai ngày nữa quay lại."

Âm thanh bước chân đạp lên lá khô càng ngày càng đi xa.

Phía sau một lúc lâu không có động tĩnh, ngực bị hai bàn tay ôm, càng giẫy càng chặt, Tỳ Mộc phục hồi lại tinh thần, hơi không được tự nhiên nóihai tiếng, "Vị này..."

Giọng nói nỉ non liền ở trong lòng hắn lướt qua một trận gió xao động, Tửu Thôn cũng khôngcó động tĩnh gì.

Cả người hắn càng ngày càng khô nóng, âm thanh hô hấp bắt đầu nhanh thêm, TửuThôn gần như biết loại dược bọn họ nóiđến là dược gì.

Mị dược, ngay cả hắn là yêu quái đều không ngăn nổi dược lực, hai tên đêhèn này, thế nhưng lại muốn dùng ở trên người y.

Ban nãy vừa gặp phải hai cáingười kia, nói chuyện phiếm vài câu, nhìn thấy trong tay bọn họbánh kẹo cưới lễ thành thân của chính mình màbản thân lại chưa từng ăn, mangtheo một điểm hiếu kỳ, Tửu Thôn hỏi xin một viên kẹo.

Xé ra thả ở trong miệng...... Cái gì a, thậtđắng, ăn không ngon.

Ăn không ngon, nhưng vẫn là cố nuốt xuống, không hiểu tại sao, hắn muốn để cho mình nhớ kỹ cái cảm giác này.

Trong lòng càng xao động, há miệng hô hấp không khí lành lạnh cũng không cách nàogiảm bớt, Tửu Thôn duy trì tư thế, nghĩ cáchvận yêu lực hóa giải dược hiệu, không nghĩ tới thân thể càngthêm khó chịu, cảm thấy vải vóc ràng buộc ở trên người, cho dù rộng rãi cũng khiến chomình không thở nổi, muốn đem toàn bộ xé đi.

Cùng với y phục trên người kia nữa.

Hắn là QuỷVương nhưng cũng phải có giới hạn, cho dù bị hạ độc, cũngkhông thể đối với một người mới nhìn thấy liền làm loại chuyện đó đi, Tửu Thônnhắc nhở chính mình, hiển nhiên quên rằngbản thân trước đây cũng đã đốivới vô số thiếu nữ thanh xuân làm loạichuyện này.

Nhưng mà từng lần từng lần một, người trong lồng ngực rốt cục tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn,xoay người lại đối mặt Tửu Thôn, giây phút ấy một tia lý trí cuối cùng cũng bị hoàn toàn đánh vỡ.

Dưới ánh trăng khuôn mặt thanh tĩnh, cùng tuấn mỹ dung nhan hắn tưởng tượng vô số lầnphác hoạ qua, hoàn toàn ăn khớp.

Ngươi là ai, ngươi là có hay không đã từng đi qua thế giới của ta.

Muốn chính miệng hỏi một chút ngươi.

Tửu Thôn đem người trước mắt, đẩy ngã ở mặt đất.

--------------------------

Cách Đại Giang Sơn thập phần xa xôi, một cung điện lớn âm lãnh u ám.

Ánh sáng từ mấy cây nến lan ra cũng không đủ sáng sủa,khiến cungđiện âm u càng quỷ dị hơn, ánh nến khẽ đung đưa, một huyền y nam tử bước nhanhchân, bộ dángphong trần mệt mỏi chạy vào, sau lưng bay xuống vài sợi lông vũ đen ngổn ngang.

Hắn đứng ở bên dưới, tùy ý lay động quạt tròn trên tay, khóe môi gợi lên khinh thường,"Hắc Tình Minh đại nhân, sự tình đã thành, Tửu Thôn Đồng Tử cùng Tỳ Mộc ĐồngTử bọn họ..."

Hắc Tình Minh ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, "Làm tốt lắm, ĐạiThiên Cẩu."

Lại phe phẩy quạt tròn mấy lần, Đại Thiên Cẩu nhíu mày, "Ta không hiểu, đại nhân tại sao muốn làm như thế."

Hắc Tình Minh nụ cười lại càng thâm độc hơn rất nhiều, "Muốn đánh tới kinh đô, nhất địnhphải trước tiên đánh được Đại Giang Sơn, mà Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử trước đến nay vẫn không quản sự, vì lẽ đó ta cần có được TỳMộc Đồng Tử, kẻ đối với Đại Giang Sơn rõ như lòng bàn tay.

Lần trước ngươi cũng nhìn thấy Tỳ Mộc là như thế nào thủ hộ Đại Giang Sơn kiên cố không thể phá vỡ, xông vào là không có khả năng, vì thế ta hạ cổ chú xuống Tửu Thôn, chính là vì để Tỳ Mộc tiêu hao yêu lực mà hóa làm người.

Lần này chúng ta dùng chút mưu mẹo, để Tỳ Mộc gặp phải Tửu Thôn biến thành nhân loạilại còn mất trí nhớ, dựa vào ái tình y đã từng đối với Tửu Thôn, một lần lại một lần ôn nhu qua đi, y nhất định sẽ dần dần yêu kẻ nhân loại do Tửu Thôn hóathành này. Đến lúc đó, chúng ta chỉcần nghĩ cách trước mặt Tỳ Mộc, buộc Tửu Thôn biến trở về thân phận ban đầu.

Cho rằng được hết thảy, kỳ thực là càng mất đi nhiều hơn, khiến y triệt để tuyệt vọng, sau đó Hắc Ám Tỳ Mộc xuất hiện, sẽ chọn chúng ta.

Dù sao chỉ có chúng ta, mới có thể cho hắn khát vọng sức mạnh cường đại nhất Đại Giang Sơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net