Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bóng rổ về đêm không một bóng người, tiếng bóng rổ đập xuống sàn "Rầm rầm" bỗng trở nên thật rõ ràng. Aomine run lẩy bẩy mở cửa, mắt nhắm tịt lại.

"Thình thịch, thình thịch." Trái tim nhỏ bé yếu ớt của hắn ngày càng đập nhanh hơn. Aizzz, tự nhiên mình lại thần kinh đi đánh cược cùng mấy người kia làm gì cơ chứ. Giờ bỏ chạy liệu có kịp không? Nhưng mà nếu làm vậy, Akashi sẽ có cớ để thu hết tạp chí Mai-chan trong phòng để đồ mất. Aomine cắn chặt răng, dứt khoát mở toang cánh cửa phòng tập số ba.

Âm thanh biến, biến mất rồi?!!!

Thân hình cao lớn đứng sừng sững trước cửa càng run hơn. Đột nhiên, cặp mắt xanh màu navy trừng lớn. Hắn ngơ ngác nhìn trái bóng cam lơ lửng trên không trung, chậm rãi lăn đến trước chân hắn. Aomine theo bản năng muốn quay đầu chạy thật nhanh, nhưng dưới chân dường như có tảng đá đè lên, không nhúc nhích nổi.

"Buổi tối tốt lành." Giọng điệu nhàn nhạt dễ nghe vang lên. Aomine sửng sốt, sân bóng tối om bỗng xuất hiện thân ảnh của một thiếu niên. Quả bóng lúc nãy cũng là do thiếu niên làm rơi. Ngay lúc Kuroko tưởng hắn muốn nói gì đó với mình, một tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp sân bóng rổ số ba.

"Nam mô a di đà phật!! Thịt, thịt của tôi hổng có ngon đâu!! Tôi còn muốn về nhà ăn cơm mẹ nấu, đúng rồi, trong đội có mấy người da thịt ngon mềm trắng mịn, thỉnh cầu ngài đi tìm bọn họ cũng được!!! Oa oa đừng lại đây!! Mẹ ơi, con muốn về nhà!!!" Aomine dựa vào ưu thế đôi chân dài, một bước nhảy ra trước cửa, ôm một cánh lớn mà kêu gào, khóc như chưa từng được khóc.

Kuroko khoé miệng giật giật. Cậu mắt cá chết nhìn thiếu niên da ngăm thoạt nhìn qua rất to cao, lại có thể dễ dàng đem cả cơ thể rúc thành một khối không dám động đậy. Không ngờ cậu ta lại dẻo đến thế...Bất quá, đúng là sự mờ nhạt của cậu thường khiến người khác giật mình, nhưng phản ứng của vị bạn học này...ừm, có chút ngoài tầm tưởng tượng nhỉ?

"Tớ không ăn thịt người." Giọng nói nhàn nhạt không chút cảm xúc càng khiến Aomine sợ hãi hơn: "Vậy, vậy thì, tôi đem tạp chí Mai-chan tặng cho ngài được không?"

Khó hiểu nghiêng đầu, Kuroko nhìn hắn: "Mai-chan?"

"Đúng vậy a! Để tôi nói ngài, tạp chí tôi có đều là hàng lì mít tựt, ngài không dễ gì mà tìm thấy ở mấy cửa hàng bên ngoài đâu! Chỉ cần ngài chịu thả tôi ra, tôi tình nguyện đem tất cả tình yêu của tôi tặng cho ngài!!!"

"Tuy rằng thật cảm tạ thành ý của vị bạn học này, nhưng xin phép cho tớ trịnh trọng cự tuyệt. Tớ cùng bạn học không quen biết nhau. Còn nữa, tớ không phải ma quỷ gì hết, đầu óc bạn học đây cũng quá phong phú rồi." Cậu cúi người thành một góc 90 độ. Kuroko cảm thấy nếu không mau giải thích rõ ràng, người này sớm hay muộn cũng thành ma mất thôi.

"Không, không tin!" Aomine uỷ khuất cắn áo. Hắn lén lút nhìn cậu: "Vừa nãy rõ ràng tôi thấy ngài đột nhiên xuất hiện. Chẳng phải ma thì là gì? Đừng có tưởng IQ tôi không cao lắm mà muốn lừa thì lừa nhá!!"

"..." Cậu ta rốt cuộc là sợ ma đến mức nào vậy?!

Rõ ràng có một thân hình cao to như thế, cường tráng đến nỗi Kuroko nghĩ hắn có thể một tay đánh chết con trâu được. Một bộ khóc lóc như tiểu tức phụ vậy sẽ khiến các thiếu nữ vỡ mộng đó a!!

"Đừng, đừng có lại đây!!"

Nhìn Kuroko tiến lại gần mình, Aomine mở to mắt. Chính thức hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net