Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà Dai-chan tên đó cũng thật ngu, chỉ vì bị lòng ghen tị che mờ mắt mà ngày càng xa cách Tetsu-kun.

Trực giác dã thú khiến hắn sớm đã cảm nhận được sự bất an, nhưng cuối cùng nhưng là hắn lại yếu đuối lựa chọn trốn tránh.

A...

Điều khiến cô không nghĩ đến là, Aomine thế mà đem bất an trong lòng biến thành bất hòa, lấy lí do tại Tetsu-kun quá trầm lặng nên hắn với cậu không hợp nhau, đùng một phát tuyên bố mình thích Kicchan? 

Momoi rất muốn ngửa đầu lên mà cười, nhưng càng cố cười, nước mắt chảy ra càng nhiều. 

Tetsu-kun khi đó, rốt cuộc đã đau đớn đến mức nào?

Một bên là người mình yêu, một bên là bạn thân của mình. Đám Thế Hệ Kỳ Tích đó làm sao dám làm tổn thương Tetsu-kun như vậy?! 

Bầu trời buổi chiều vốn đang trong xanh, mát mẻ, bỗng một đám mây đen bay đến, biến không gian tươi đẹp xung quanh thành một màu sắc ảm đạm. Aomine vươn tay lên trời như muốn nắm lấy gì đó. Hắn nắm chặt tay lại, sau đó từ từ thả ra. Trên gương mặt điển trai xuất hiện một nụ cười nhạt, nhưng trong mắt vô cùng trống rỗng, vô hồn.

Aomine đi lung tung, hắn chợt nhớ về ngày đầu tiên gặp Tetsu. Ngày đó, tiềm năng trong cơ thể hắn vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn. Hắn vẫn còn là một thiếu niên hay cười, yêu bóng rổ, hay nói cách khác, yêu Tetsu...? 

Mặc dù về phương diện tính cách, cả hai đều trái hẳn nhau, nhưng lại cực kì hợp ý trong bóng rổ. Đôi lúc không cần mở miệng, Tetsu đều có thể dễ dàng biết hắn đang lo lắng điều gì, và đang cần gì. 

Trái tim trước giờ luôn bình tĩnh giờ đập mạnh, Aomine biểu cảm hoài niệm. 

Hồi ấy Tetsu vẫn là của riêng hắn. Không có người khác xâm nhập nên Tetsu chỉ dịu dàng cười khi gặp hắn. Thế nhưng vì sao, mọi thứ bỗng thay đổi?

Trong mắt Tetsu không còn mỗi hình bóng hắn nữa, bên cạnh đó là những người khác, Cậu sẽ chiều chuộng nhìn Kise, bất đắc dĩ nhìn Midorima, sủng nịnh nhìn Murasakibara, ngưỡng mộ nhìn Akashi. Rõ ràng trước đó, những cảm xúc này đều dành cho hắn mà?  

Kết hợp với chuyện này, lại thêm việc tiềm năng phát triển hoàn toàn, theo thời gian hắn và Tetsu mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Thỉnh thoảng sẽ lôi cả người khác vào. Đối mặt cơn thịnh nộ của Aomine, Tetsu luôn giữ im lặng, không nói gì, điều này thậm chí khiến hắn tức điên hơn. Song song với hắn, mâu thuẫn giữa Tetsu với bốn người còn lại cũng ngày càng căng thẳng. 

Nhìn thấy biểu cảm trầm mặc chịu trận của Tetsu. Thay vì thương cảm, hắn bỗng thấy hả hê. Tetsu, cậu thấy không, tớ thích cậu nhất mà, vậy nên...hãy chỉ nhìn tớ thôi! 

Trong một tuần Tetsu bị ốm, Thế Hệ Kì Tích bọn họ không còn ai ngăn cản, giống như một đàn dã thú bị thả rông, tính tình cực kì táo bạo, không kiêng nể bất kì ai. Cho dù là huấn luyện viên cũng không dám lên tiếng khuyên bảo.

Nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Kise cùng tính tình vui vẻ, năng động của hắn. Điều đó xoa dịu phần nào cơn sợ hãi trong năm người họ. Dần dần, Thế Hệ Kì Tích nhận ra, so với một cái bóng trầm lặng chỉ thể núp sau "ánh sáng", thì một người luôn tỏa ra năng lượng tích cực như Kise càng thích hợp bọn họ hơn. 

Đợi đến khi Tetsu khỏi bệnh về trường, cậu đã không còn là người yêu của Thế Hệ Kì Tích, cũng không còn là "cái bóng" của Aomine. Gặp cậu ngồi co ro trước cửa nhà hắn, cơ thể run rẩy cùng cặp mắt đỏ hồng vì khóc, trong thoáng chốc trái tim của Aomine bỗng được sưởi ấm, nhưng vì muốn Tetsu giác ngộ, hắn vẫn tàn nhẫn cự tuyệt câu. 

Aomine từng thích thú cho rằng mình đã thắng Kuroko. Tetsu, cậu xem, người cậu thích nhất vẫn là tớ, nhưng người tớ thích nhất...không phải cậu nữa rồi. 

Mưa rào đổ xuống, mọi người xung quanh tấp nập chạy đi tìm chỗ trú mưa. Chỉ có Aomine vẫn đứng yên ở đấy, hắn cảm nhận ánh mắt kì quặc của người lạ lướt qua hắn, nhưng ai quan tâm chứ. 

Bỗng mưa không còn đổ ập xuống người hắn nữa, Aomine nhìn ra đằng sau, bắt gặp thân ảnh nhỏ bé của thiếu niên đang nhún chân cố gắng che ô cho kẻ cao đến 1m92. Thấy vậy, hắn không khỏi bật cười. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net