Love at first sight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Lần đầu tiên Kim Mingyu và Lee Seokmin gặp Xu Minghao là trong một con hẻm tồi tàn.

Tiếng chửi rủa và tiếng va chạm của nắm đấm vang vọng trong không gian chật hẹp, còn có một chút vết máu.

Đúng lúc hai người tình cờ đi ngang qua nghe thấy. Lúc nhìn kỹ thì thấy năm người đàn ông đang đánh hội đồng một nam sinh, cậu học sinh dù đã nằm rạp xuống vẫn cố gắng chống trả.

"Gọi cảnh sát trước đã."

Lee Seokmin tóm lấy Kim Mingyu đang muốn bước tới làm anh hùng. Bọn họ chỉ là học sinh trung học, những vấn đề như vậy cần có sự trợ giúp của cảnh sát.

"Nhưng cậu bạn đó đang mặc đồng phục của trường chúng ta." Kim Mingyu có chút lo lắng. Nam sinh bị bao vây rõ ràng đang ở thế bất lợi, mặc dù mái tóc rối bù của cậu đã che đi phần lớn khuôn mặt. Nhưng anh vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt điển trai của nam sinh nhuốm đầy máu.

Mingyu: "Nếu chúng ta không cứu cậu ấy thì muộn mất."

Sau khi Lee Seokmin choáng váng vài giây, anh và Kim Mingyu lao về phía trước. Hai chàng trai cao lớn vừa xuất hiện đã khiến mọi người kinh ngạc, năm tên kia dường như không ngờ là thực sự có người đi qua một con hẻm hẻo lánh như vậy, cả đám đứng bất động như trời trồng.

"Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi." Lee Seokmin lười biếng đút tay trái vào túi quần, tay phải quơ quơ cái điện thoại, nói: "Một là các người ở đây đợi cảnh sát cùng bọn tôi, hai là lập tức cút hết."

Kim Mingyu ở một bên thậm chí còn nhặt từ dưới đất lên một cây gậy gỗ, mắt long lên, nhìn mấy người trong ngõ. Bầu không khí hai bên căng như dây đàn, không ai chịu thua ai, cho dù bên Lee Seokmin chỉ có vỏn vẹn 2 người.

"Mẹ kiếp!" Nhìn thấy cảnh này, lão đại của nhóm năm người đối phương không khỏi hét lên. Hắn ta dùng lời lẽ tục tĩu, trừng mắt nhìn thiếu niên đang nằm dưới đất không thể cử động: "Hôm nay may cho mày đấy, nếu sau một tuần không trả được tiền thì mày biết tay tao." Nói xong, anh ta dẫn bốn người còn lại rời khỏi con hẻm. Trước khi rời đi còn không quên tông vào Kim Mingyu.

Sau khi xác nhận năm người thật sự đã rời khỏi con hẻm, Lee Seokmin nhanh chóng chạy đến bên người nam sinh. Lúc này tình trạng của cậu không được tốt lắm, đôi má tái nhợt đã nhuốm đầy máu, cổ cũng đầy máu. Có những vết bầm tím trải dài từ ngực đến cánh tay, một số ngón tay của cậu hình như đã bị gãy.

"Này, cậu còn tỉnh không đấy?" Lee Seokmin lo lắng hỏi thiếu niên. Trông thấy mắt đối phương khẽ động, mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi gọi cứu thương rồi, cậu sẽ ổn thôi."

Thiếu niên tựa hồ có chuyện muốn nói, Lee Seokmin nghe không rõ, đành phải ghé sát tai lại gần miệng cậu. Thiếu niên cố gắng hết sức để mở miệng, âm tiết phát ra ngắt quãng.

"Cảm ơn." Lee Seokmin nghe cậu nói.

2.

Cứu thương và cảnh sát đến cùng một lúc, các bác sĩ đặt thiếu niên lên cáng và đưa cậu đến bệnh viện, nói rằng chi phí tạm thời sẽ do họ chi trả. Lee Seokmin và Kim Mingyu đi theo cảnh sát đến đồn cảnh sát, khai báo và giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc họ nhìn thấy. Tuy nhiên, Lee Seokmin vẫn ghi nhớ trong lòng, không nói gì liên quan đến tiền bạc.

"Hai người các cậu dũng cảm cứu người là tốt, nhưng lần sau nhớ không được liều lĩnh như thế nữa nghe chưa." Viên cảnh sát đóng nắp bút lại, nghiêm túc nói với hai người trước mặt: "Đặc biệt là bạn học Kim Mingyu, em có biết đánh nhau đâu, sao lại dám cầm gậy giả bộ hung hãn vậy? Lỡ như mấy người đó thực sự gây chiến với em thì có phải là em xong rồi không?"

Kim Mingyu ngồi trên ghế có chút cảm giác tội lỗi, không dám nhìn thẳng vào viên cảnh sát. Giống như một con chó con tội nghiệp. Trên thực tế, dù cao tận mét 87 nhưng anh lại không hề biết đánh nhau, chỉ biết nấu ăn. Sở dĩ lúc ở trong ngõ dám hung hãn như vậy, đơn thuần là vì anh dựa vào cây gậy trong tay, với cả Lee Seokmin cũng ở đó.

"Anh có nói quá không ạ..." Kim Mingyu rụt cổ lại, vẫn cố gắng biện minh.

"Dù sao cũng cảm ơn hai em đã bước tới, giúp cậu bé đó thoát khỏi nguy hiểm."

Nghe vậy, hai mắt Lee Seokmin hơi sáng lên, vội vàng hỏi: "Cậu bạn đó sao rồi ạ?"

"Tin tức vừa từ bệnh viện tới, vết thương trên người nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, không nên vận động mạnh, với cả có gãy mấy ngón tay nữa." Người cảnh sát chìa điện thoại di động của mình cho cho hai người trước mặt xem tin nhắn, dù sao họ cũng có công cứu người, họ có quyền được những thứ này.

Sau đó, cảnh sát đã hỏi Lee Seokmin và Kim Mingyu một số câu hỏi chi tiết. Sau khi xác nhận rằng hai người chỉ đơn thuần là cứu người thôi, lúc anh thả hai đứa về còn cho họ số liên lạc của anh, nói nếu năm người đó đến gây rối lần nữa, thì trước tiên phải gọi cho anh.

Seoul về đêm vẫn lạnh hơn buổi sáng vài độ. Ngay khi vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Lee Seokmin và Kim Mingyu liền không nhịn được mà cùng muốn nói gì đó, hai người họ nhìn nhau rồi lại cười phá lên. "Mày nói đi"

Kim Mingyu đá sỏi dưới chân, uể oải nói: "Tụi mình thậm chí còn không biết tên người đó."

"Tao cũng muốn biết tên cậu ấy." Lee Seokmin cũng có chút tiếc nuối nói, hắn không có đủ thời gian để nhìn toàn bộ khuôn mặt của cậu ấy, chỉ nhớ rằng cậu ấy có một đôi mắt chứa rất nhiều tâm sự.

"Này, Mingyu."

Kim Mingyu bối rối quay đầu lại.

"Tao có linh cảm rằng chúng ta sẽ gặp lại cậu ấy."

3.

Lần thứ hai Kim Mingyu và Lee Seokmin gặp Xu Minghao là trong lớp học.

"Ê mày có nghe gì không?" Một nam sinh từ ngoài cửa chạy vào lớp. Không quan tâm đến mái tóc rối tung vì chạy, cậu ta thở phì phò nói: "Có một học sinh chuyển trường sắp đến lớp chúng ta."

"Chỉ là học sinh chuyển trường mà thôi, làm gì mà xớn xa xớn xác vậy?"

"Không." Nam sinh xua tay, giả vờ bí ẩn, thấp giọng nói: "Tôi nghe nói nam sinh kia chuyển trường là vì giết người, bị hội đồng kỷ luật của trường cũ khuyên chuyển, giờ tới trường tụi mình học nè."

Câu nói này giống như một quả bom, gây náo loạn cả lớp. Những nữ sinh nhút nhát thậm chí còn gọi điện về nhà ngay tại chỗ, một số còn nửa tin nửa ngờ bảo cần xác nhận chính thức, mọi người suy đoán rằng dù sao thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

"Này, này." Lee Seokmin ngồi cuối lớp đương nhiên không bỏ sót chuyện gì, hắn vội vàng đánh thức Kim Mingyu vẫn đang ngủ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đừng ngủ nữa."

4.

Kim Mingyu, người đang có một giấc mơ ngọt ngào, đột nhiên bị đánh thức, trên mặt không khỏi có chút oán giận. Anh từ từ ngồi dậy khỏi mặt bàn, nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh, cúi người xuống hỏi Lee Seokmin: "Sao mày đánh thức bố?"

"Lớp chúng ta có học sinh chuyển trường."

Vẻ mặt của Kim Mingyu rõ ràng cho thấy anh không hề quan tâm đến loại chuyện này, trái lại, anh quan tâm đến việc tại sao Lee Seokmin lại đánh thức anh chỉ vì một chuyện tầm thường như vậy.

"Mày có nhớ thiếu niên mà tao với mày đã cứu không? Cậu ấy mặc đồng phục của trường mình, nhưng chúng ta không thể tìm thấy cậu ấy ở bất cứ đâu trong trường."

Nghe vậy, đôi mắt Kim Mingyu lập tức sáng lên, anh không còn buồn ngủ nữa. Khóe miệng hơi nhếch lên, anh gần như không thể kiểm soát được sự vui sướng trong lòng.

Thành thật mà nói, anh không biết tại sao mình lại có một cảm giác vui sướng vô cùng khi nghĩ về một người xa lạ, nhưng quả thực đây là sự thật.

"Ý mày là, cậu ấy có thể là học sinh chuyển trường hôm nay?" Kim Mingyu như một con chó lớn đến gần Lee Seokmin, hạ thấp giọng nói chuyện với đối phương.

"Rất có thể." Lee Seokmin cũng cười, không biết vì sao, hai người họ đều ngầm mong chờ được gặp lại thiếu niên ấy.

Sau đó, đúng như Lee Seokmin suy đoán, người mà bọn họ đang nghĩ tới đã được giáo viên đưa vào lớp vào buổi chiều, xem ra sức khỏe đã được hồi phục rất tốt.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Xu Minghao." Cậu nói.

Dáng người của Xu Minghao không phải là loại khỏe mạnh, mà là kiểu mềm mại nhưng đường nét vẫn rõ ràng, dường như có thể nhìn thấy rõ vòng eo thon gọn của cậu qua bộ đồng phục học sinh màu trắng. Cậu ấy có một khuôn mặt nhỏ, ngũ quan hài hòa và một đôi mắt sáng. Vâng, đó chính là đôi mắt mà Lee Seokmin vẫn luôn mong nhớ.

"Vậy có ai muốn ngồi cùng Minghao không?" Thầy giáo đứng trên bục hỏi cả lớp.

Lúc này Xu Minghao cúi đầu vì biết mình sắp phải đối mặt với điều gì. Vụ chuyển trường này không chỉ là một vụ chuyển trường thông thường, nó còn mang đến một chút sóng gió. Trên đường đến lớp, cậu đã nghe thấy một số bạn cùng lớp nói về chuyện quá khứ của cậu. Người ta nói tin đồn và dư luận có thể giết chết một người, Xu Minghao giờ như một con cừu đang chờ làm thịt vậy.

"Thầy ơi!", lúc này có hai giọng nói đồng thời vang lên: "Cho Minghao ngồi bên cạnh em đi ạ."

Lời tuyên bố của họ khiến cả lớp rơi vào im lặng, hai người họ thì lại bắt đầu "đánh nhau" ở cuối lớp như thể chẳng quan tâm chút nào.

"Không được, Lee Seokmin, tại sao mày lại muốn cướp người từ tay tao?"

"Kim Mingyu, cái thây tổ bố của mày sẽ chiếm hết chỗ của Minghao đấy, nên để cậu ấy ngồi với tao thì hơn."

"Không, tao đã nói cậu ấy nên ngồi ở đây trước rồi."

Động thái này khiến mọi người sửng sốt và hoang mang, Kim Mingyu và Lee Seokmin thuộc hàng top của lớp về ngoại hình, học hành tốt mà tính cách cũng tốt, thư tình cứ phải nói là bay tứ tung. Các bạn cùng lớp không hiểu tại sao họ lại sẵn sàng dính líu đến một "kẻ giết người", thậm chí là còn đang tranh giành nhau nữa, họ biết nhau từ trước sao?

Xu Minghao nghe thấy giọng nói của họ thì liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của hai người, cậu tỏ ra không thể tin được.

"Có vẻ như Minghao khá nổi tiếng", giáo viên nói với một nụ cười hài lòng: "Đi đi, em có thể ngồi bất cứ đâu em muốn."

Xu Minghao lo lắng cắn môi dưới, từng bước một đi đến hàng ghế sau, cuối cùng chọn ngồi cạnh một nam sinh ngay trước mặt Kim Mingyu và Lee Seokmin. Cậu bạn này không có chút phản ứng nào, chỉ liếc nhìn Xu Minghao một cái, rồi lại tiếp tục tập trung vào việc học.

"Ahhhhh" Kim Mingyu sắp khóc: "Minghao, sao cậu không ngồi với tớ. " Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Xu Minghao, nghiêng người về phía trước. Nếu Xu Minghao không biết, cậu còn tưởng rằng mình đã quen Kim Mingyu hơn một năm rồi.

"Kim Mingyu, đừng chạm vào Minghao." Lee Seokmin lập tức ra tay bảo vệ, kéo Kim Mingyu lại.

Xu Minghao quay người nhỏ giọng nói: "Bởi vì hai người đã ngồi cùng bàn rồi, không có chỗ cho tôi ngồi cạnh nữa, nên tôi chỉ có thể ngồi ở bàn trước thôi."

Kim Mingyu:???

Lee Seokmin:???

Ôi vãi ò, bận đi cướp người đến nỗi quên mất cả việc mình có bạn cùng bàn rồi luôn.

Bạn cùng bàn của Xu Minghao: Xin hỏi quý dị có ổn không?

5.

Cho đến khi chuông reo sau giờ học, Kim Mingyu và Lee Seokmin vẫn đắm chìm trong "Hậu quả của việc có bạn cùng bàn". Lại còn đánh nhau với bạn cùng bàn chỉ để cướp Xu Minghao nữa chứ omg.

Nhưng mà cũng không thể trách họ... Vì hai đứa thân nhau quá, ngày nào cũng ở cạnh nhau, nên thường xuyên quên mất đối phương cũng là bạn cùng bàn của mình.

Thấy mọi người tan học đều đi ra ngoài, Lee Seokmin cuối cùng cũng có cơ hội đứng dậy đi về phía Xu Minghao, hắn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cậu, nghiêm túc nói: "Vết thương đã đỡ hơn chưa?"

Xu Minghao bị Lee Seokmin đột nhiên tới gần làm giật mình, giống như một con mèo con xù lông ngập ngừng trả lời: "À, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm đó."

"Tớ nhớ là cậu bị gãy ngón tay, cậu thật sự không sao chứ?" Kim Mingyu cũng đi tới, cùng Lee Seokmin ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Xu Minghao đang ngồi trên ghế.

Xu Minghao lắc đầu, bảo không sao.

"Vậy bọn mình dẫn cậu đi ăn tối nhé." Kim Mingyu là người chủ động, trực tiếp kéo tay Xu Minghao sẵn sàng dẫn cậu ra ngoài. Xu Minghao vẫn chưa kịp phản ứng. Lúc nhận ra thì cổ tay phải của cậu cũng bị Lee Seokmin nắm lấy, hai người đứng hai bên trái phải trông như hai vệ sĩ vậy.

Quãng đường đi bộ đến nhà ăn không xa, nhưng với Xu Minghao lại như đã trôi qua một thế kỷ. Lòng bàn tay của Kim Mingyu và Lee Seokmin rất ấm áp, che đi vết sẹo trên cổ tay cậu, hai người chỉ từ từ kéo cậu đi, không vội vàng lấy đồ ăn trong căng tin, có lẽ là để cậu làm quen.

"Được rồi." Xu Minghao nói, "Tôi có thể tự mình đi ăn, hai cậu không cần đi cùng tôi đâu."

Kim Mingyu nghe vậy nghi hoặc quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt như muốn hỏi cậu. "Cậu ghét bọn tớ sao?"

"Tôi chỉ cảm thấy mình nợ các cậu quá nhiều, lần trước ở trong ngõ không trả ơn các cậu đàng hoàng, khi tôi đi học, lại còn phải nhờ hai cậu chăm sóc. Danh tiếng của tôi không tốt lắm, vậy nên thừa dịp chúng ta chưa thân thiết, hai cậu nên tránh xa tôi một chút." Xu Minghao nói xong muốn rút tay ra khỏi hai người.

Không ngờ Lee Seokmin không những không buông ra mà còn siết chặt hơn. " Minghao có muốn trả ơn bọn tớ không?" Hắn hỏi.

Xu Minghao do dự một chút rồi gật đầu.

"Vậy hôm nay tớ và Mingyu muốn Minghao trả ơn bằng cách dùng bữa với tụi tớ."

Sau hôm ấy, nhóm Kim Mingyu và Lee Seokmin kết nạp thêm Xu Minghao, ba người dính nhau không rời nửa bước. Trong ký ức của của Minghao, dù cậu có đi đâu, cũng luôn có một trong hai người họ đi cùng. Khi có người nói xấu sau lưng Xu Minghao, cũng sẽ bị Kim Mingyu trừng mắt mà dừng lại, Lee Seokmin sẽ vòng tay qua cổ Xu Minghao an ủi.

Mọi người đều cho rằng Xu Minghao đã dùng thủ đoạn nào đó để mua chuộc Kim Mingyu và Lee Seokmin. Dù sao thì, Xu Minghao vẫn luôn được họ bảo vệ một cách rất khó hiểu.

6.

Một buổi chiều, sau khi kết thúc giờ học thể dục, Lee Seokmin trùm khăn lên đầu Xu Minghao. Hắn lau mồ hôi trên đầu cậu rồi hỏi: "Minghao, tớ đưa cậu về nhà nhé. Cậu chỉ vừa mới hồi phục, không nên về một mình đâu."

Không ngờ Xu Minghao vừa nghe đến chữ "về nhà" thì sắc mặt tái nhợt, vội vàng chạy đi. Cậu nhặt cặp sách lên, đẩy hai người ra rồi bước ra khỏi cửa, thậm chí còn không kéo khóa cặp sách: "À, không cần đâu, cảm ơn, tôi về trước."

Chỉ còn lại Lee Seokmin và Kim Mingyu bối rối, chiếc khăn rơi xuống đất. Trực giác mách bảo, trong gia đình Xu Minghao nhất định có chuyện gì đó, có thể có liên quan đến tin đồn của cậu. Họ tỏ vẻ như không quan tâm đến những lời đồn, nhưng thực ra họ muốn giúp Xu Minghao giải quyết vấn đề này hơn bất kỳ ai khác.

"Đi không?" Kim Mingyu hỏi.

"Đi chứ." Lee Seokmin trả lời.

Dù biết Xu Minghao chưa lâu nhưng Kim Mingyu lại cảm thấy có một mối liên hệ tuyệt vời, cứ như thể anh và Xu Minghao phải như thế này. Còn phía Lee Seokmin, ngay lần đầu tiên gặp Xu Minghao, hắn đã bị đôi mắt đó thu hút sâu sắc. Một đôi mắt đẹp nhưng lại tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ.

7.

Kim Mingyu và Lee Seokmin đi theo Xu Minghao về nhà, có lẽ vì nhân vật chính đang vội, nên dù bị hai thanh niên cao trên mét tám đi theo một cách trắng trợn như vậy, nhưng Xu Minghao cũng không phát hiện ra.

Họ theo Xu Minghao ra khỏi trường, băng qua đường và đến một khu dân cư nhỏ. Họ thấy Xu Minghao đậu xe trước một ngôi nhà nhỏ bình thường, nhưng lúc này vẻ mặt cậu trở nên căng thẳng, như đang lo lắng.

Kim Mingyu và Lee Seokmin dừng lại, lặng lẽ trốn vào bụi cây gần đó, không muốn làm phiền cậu, vì họ nhận ra tâm trạng của Xu Minghao không ổn.

Đột nhiên trong nhà vang lên tiếng la hét và cãi vã, Kim Mingyu phản ứng gần như ngay lập tức, anh chạy đến cửa sổ và cố gắng xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng điều khiến tâm trạng Kim Mingyu và Lee Seokmin chạm đáy, chính là hoàn cảnh của gia đình Xu Minghao. Đúng như họ nghĩ, đã xảy ra một vụ ẩu đả. Cha của Xu Minghao là một người đàn ông có vẻ ngoài lỗ mãng, có vẻ đã uống rất nhiều rượu và đang mắng chửi cậu. Xu Minghao đứng trong bóng tối của phòng khách, không thể thấy rõ vẻ mặt.

"Làm sao? Mày đã lấy được tiền chưa?" Cha của Xu Minghao ợ lên, không hề quan tâm đến cậu. Minghao im lặng.

"Cha muốn tôi nhận tội?" Xu Minghao không trả lời mà chỉ hỏi một câu khác. Vốn dĩ cậu muốn coi như sự việc này không hề xảy ra nhưng với tư cách là bạn của Kim Mingyu và Lee Seokmin, cậu không muốn họ lo lắng cho mình nữa nên quyết định hỏi rõ ràng.

"Mày nhận tội thì sao? Mày cũng có phải đi tù đâu."

Xu Minghao khẽ cau mày, đứng ở nơi đó, ánh mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang say bét nhè, cảm thấy lửa giận dâng trào trong lòng. Nhưng cậu biết rằng bây giờ không phải là lúc phát tiết.

"Vì cái gì?" Cậu hỏi.

"Một thằng con trai của một gia đình giàu có đã dùng ô tô của nó đâm chết người, mặc dù gia đình họ đã hòa giải, nhưng không hiểu sao tin tức lại bị rò rỉ." Cha của Xu Minghao nói, hắn lại nhấp một ngụm rượu: "Cho nên bọn họ cần người nhận tội thay con trai bọn họ, để xoa dịu dư luận."

"Dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi. Mày thì chẳng phải vào tù mà tao thì lại có tiền xài."

Xu Minghao nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cố gắng điều chỉnh hơi thở, tránh để cơn tức giận lấn át: "Vậy sao cha lại nợ nhiều tiền như vậy?"

Năm người đánh cậu mấy ngày trước đều đến đây để đòi nợ, đúng vậy, chính là kiểu lý lẽ cha nợ con gánh.

"Mày còn quản cả tao đấy à?" Vừa nhắc đến tiền, cha Xu Minghao như muốn phát điên đi thẳng về phía Xu Minghao, hai tay túm cổ áo cậu, miệng đầy rượu uy hiếp: "Thằng khốn, nhanh giúp tao lấy được đống tiền kia đi, nếu không tao lại đến trường mày gây sự, mày sẽ không được đi học nữa." Nói xong, hắn đẩy mạnh Xu Minghao vào cạnh bàn.

Chiếc bàn nặng và cứng, chân Xu Minghao đập mạnh vào góc bàn, tạo ra tiếng động nặng nề. Xu Minghao lập tức cảm thấy đau nhức, sắc mặt lập tức tái nhợt. Cậu không khỏi cúi xuống, nắm chặt mép bàn, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi. Cơn đau dường như lan từ chân ra khắp cơ thể khiến cậu không thể thở được.

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên khắp phòng, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, một bóng người lao vào. Đó là Kim Mingyu, ánh mắt anh đầy lo lắng và hồi hộp. Ngay sau đó, Lee Seokmin cũng xông vào phòng, nhìn thấy trạng thái của Xu Minghao, hắn nhíu mày.

"Bọn mày, bọn mày là ai!" Cha Xu Minghao giật mình, nói có chút lắp bắp.

Kim Mingyu không muốn chú ý đến tiếng hét của hắn mà chỉ bế Xu Minghao lên, muốn bước ra ngoài. Lee Seokmin vẻ mặt âm trầm bước tới, đấm người đàn ông rồi bước ra khỏi phòng.

8.

Xu Minghao chỉ cảm thấy mình được ôm chặt lấy khi sắp bất tỉnh. Trong vòng tay người ấy, cậu đã chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Cậu biết cái ôm này là của ai, vì chính anh là người đã ôm cậu trong trong ngõ ngày hôm đó.

"Tại sao... tại sao mỗi lần tôi gặp khó khăn các cậu luôn có thể đến cứu tôi như vậy." Xu Minghao vùi mặt vào lưng Kim Mingyu, thì thầm: "Tôi chỉ mới gặp các cậu thôi. Tại sao các cậu lại cứ muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi chứ?"

Không ngờ, Lee Seokmin ở một bên nghe được lời thì thầm này, liền đưa tay chạm vào tóc Xu Minghao nói: "Muốn biết tại sao không?"

Xu Minghao ngơ ngác ngẩng đầu lên và gật đầu.

"Hôm đó tớ đang đi bộ về nhà với Mingyu. Thành thật mà nói, bọn tớ chưa bao giờ đi ngang qua con ngõ đó. Nhưng có lẽ ngày đó là định mệnh, bọn tớ đã đi sai hướng. Nhưng thật may, nhờ hai đứa tớ đã đi lạc đến con đường đó, nên mới gặp được cậu."

"Sau khi cứu được cậu, Mingyu và tớ đều cảm thấy hình như mình tương tư cậu rồi. Khi nhìn thấy cậu mặc đồng phục trường mình, tụi tớ bắt đầu tìm cậu khắp khuôn viên trường. Ai  mà ngờ cậu lại là học sinh chuyển trường chứ?"

"Lần ấy tớ muốn cứu cậu vì không thể đứng nhìn một người đang gặp nạn mà lại không làm gì, nhưng lần này tớ cứu cậu, là bởi vì tớ không muốn nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cậu nữa."

Xu Minghao nghe được lời này, tâm tình trở nên phức tạp. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lời nói dường như bị cảm xúc lấn át, chẳng thể thốt nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net