Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Dục Phong đứng sau lan can thính phòng quan sát vài giây, thấy cô bé đang gắng sức bước đi nên đoán chắc chân của cô đã bị thương. Ước lượng tình trạng vết thương của cô bé lúc này, Văn Dục Phong không do dự thêm một giây, xoay người đi xuống theo lối bậc thang chật hẹp bên cạnh thính phòng.

Chỉ là cậu mới bước xuống nửa bậc, đã bị một giáo viên đứng đó cản lại... "Học sinh không dự thi không được vào nơi thi đấu, không thể tùy tiện rời khỏi thính phòng, chủ nhiệm lớp các em không nhấn mạnh à?"

Giáo viên kia nói xong rồi, mới nhìn rõ nam sinh đứng trước mặt mình, chính là cái cậu Văn Dục Phong khiến chủ nhiệm giáo dục Tôn Hưng cũng chưa có cách xử lý. Giọng điệu thầy hơi mềm lại: "Nếu có chuyện gì, xin giấy xin phép với chủ nhiệm lớp các em mang đến đây."

Văn Dục Phong nhíu mày nhìn nơi thi đấu phía dưới bậc thang, có vẻ ba bạn nữ khác đứng đó vẫn hoàn toàn không nhận ra Tần Tình bị thương, mà cô bé của cậu cũng mạnh mẽ ra vẻ không có chuyện gì. Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lùng, xoay người về.

Mà lúc này tại sân thính phòng lớp sáu, ủy viên thể dục thi chạy xong quay lại nhìn biểu ngữ bị đặt ở đằng trước lớp, không khỏi thấy kỳ quặc hỏi người bên cạnh: "Sao anh Dục không ở đây?"

"Hình như vừa đi về phía bậc thang bên kia rồi... Ấy, không phải quay lại kia à?"

Ủy viên thể dục Tống Lâm ngẩng đầu nhìn theo hướng người này nói, liền thấy Văn Dục Phong một khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, ánh mắt mang sát khí đi tới bên này. Tống Lâm cả kinh, theo bản năng trốn sang bên cạnh.

Mà lúc này, Văn Dục Phong cũng sắp đến cách đó không xa bên cạnh họ, sau đó dừng ở lan can ngoài cùng của thính phòng. Thấy không phải tới tìm đánh mình, Tống Lâm mới nhẹ thở ra, sau đó mới đánh bạo đi lên trước: "Anh Dục, môn thi của em xong rồi, em cầm biểu ngữ này đi..."

Tống Lâm chưa nói xong, nam sinh đã ngoái đầu nhìn lại: "Trong lớp có chuẩn bị túi chườm đá không?"

"A?" Tống Lâm ngây ngốc một chút, nhưng vẫn bản năng thành thật trả lời: "Trong lớp không có, có điều hẳn là khoa thể dục có chuẩn bị một ít."

"Ừm." Nam sinh đáp theo, quay mặt lại: "Cậu đi lấy một túi chườm đá về."

Tống Lâm khó hiểu: "A? Muốn túi chườm nước đá làm cái..." Cậu ta còn chưa nói xong một câu này, đã thấy nam sinh trước mặt chống tay trái lên rào chắn ngoài cùng, theo sát là một cú nhảy lưu loát vào không trung. Sau đó bóng dáng của Văn Dục Phong liền biến mất trước mắt cậu ta luôn.

"...Anh Dục!?"

Dại ra ba giây, Tống Lâm mới đột nhiên phản ứng lại, giống mấy học sinh khác bên cạnh cũng chú ý tới tình huống bên này, sôi nổi bổ nhào vào rào chắn thò đầu xuống nhìn... Dưới nền thính phòng chừng 2m, nam sinh cau mày đứng thẳng dậy, trong cái nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của giáo viên xung quanh, trọng tài và đám học sinh ở khu khởi động trước khi thi đấu, lập tức tiến tới điểm cuối của môn tiếp sức 4x400m nữ.

Cùng lúc đó, Triệu Tử Duệ cũng đang ở khu khởi động để chuẩn bị thi đấu mang biểu cảm phức tạp, thu hồi ánh mắt. Có vẻ đứng đầu "bảng đen" tháng sau, phải bị anh Dục của họ định trước .

...

Văn Dục Phong quậy ra chuyện không lớn cũng không nhỏ ở thính phòng, nhưng đủ để làm Tần Tình cách đó không xa chứng kiến cả quá trình. Nhìn nam sinh kia một thân áo hoodie kéo khóa màu xám với quần dài đen mang sắc mặt không tốt đi về phía bên này, Tần Tình chỉ cảm thấy cả đầu mình cũng đau theo cổ chân.

Mà lúc này, ba bạn nữ khác của lớp sáu cùng chạy tiếp sức đứng một chỗ với Tần Tình lại càng sợ hãi, các cô gái không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Tình.

"Này, thế này là sao?"

"Nhìn biểu cảm... Hình như không giống đến chúc mừng chúng ta giành thắng lợi..."

"Không phải thầy Thẩm nói không cho phép tùy tiện vào nơi thi đấu à? Có điều Tần Tình, anh ấy là tới tìm bạn đi? Nhìn vẻ mặt thật dọa người..."

Ba người đang nhỏ giọng nói thầm, Văn Dục Phong đã sắp chạy tới chỗ cách chừng 1m trước mặt họ. Đồng thời, giáo viên phụ trách môn thi bên cạnh cũng cau mày đi tới. "Không phải quy định không cho học sinh không dự thi vào nơi thi đấu à?"

"..."

Văn Dục Phong lạnh mắt liếc nhìn Tần Tình một cái, sau đó mới vô cảm nhìn về phía giáo viên kia. "Bạn trong lớp chúng em bị thương, thầy vội vàng tuân theo quy định không rảnh bận tâm, chúng em cũng chỉ có thể tự xử lý."

Giáo viên kia như chạm phải đinh cứng, sửng sốt một chút rồi đỏ mặt: "Cậu học sinh này... nói chuyện với giáo viên thế nào!"

"..."

Nghe thấy có học sinh bị thương rồi, lại vẫn cứ chỉ lo mặt mũi của mình, loại giáo viên này thật khiến cho người ta bực tức...

Cảm xúc hung lệ nơi đáy mắt Văn Dục Phong bỗng sôi trào, giây lát sau mới bị chính cậu đè ép xuống. Văn Dục Phong lạnh mặt bước tới, biến khoảng cách 1m cuối cùng giữa cậu với cô bé thành không còn. Đến trước mặt Tần Tình, một tay cậu ôm ngang người ta kéo về phía sau, ép vào ghế khu nghỉ ngơi phía sau.

Sau khi bị bắt ngồi xuống, Tần Tình lấy lại tinh thần, sắc mặt khẽ biến: "Văn Dục Phong, anh điên rồi à, không phải thầy Thẩm vừa nói không thể..."

"Anh thấy là em điên rồi." Nam sinh từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi đen nhánh lạnh đến mức khiến sau lưng người ta phát lạnh.

Nhìn nhau như vậy hai giây, chờ cô bé chột dạ mà cúi đầu, Văn Dục Phong mới quay mặt sang một bên. Cậu nhìn về phía các bạn nữ sinh cùng lớp vẫn dại ra bên cạnh. "Cổ chân trái cô ấy bị trật khớp, các bạn đến dưới thính phòng, bảo Tống Lâm ném túi chườm đá xuống."

Nói xong, Văn Dục Phong quay người lại. Trên khuôn mặt thanh tuấn vẫn không có một chút cảm xúc, như bị băng sương khóa vào. Cậu nhìn chằm chằm cô bé đang cúi đầu bằng khuôn mặt vô cảm một hồi lâu, mới thở dài. Nam sinh rũ tay xuống, xoa nhẹ đỉnh đầu cô bé.

"Em không thể nhìn anh thoải mái được một lúc phải không, bạn học Điềm Điềm?"

"..."

Tần Tình chột dạ mà rụt rụt chân trái vào dưới ghế dựa. "Thực ra cũng không có chuyện gì... Chính là lúc giao gậy chạy vọt tới trước, phát lực không đúng, không cẩn thận một cái... Cũng không đau lắm..."

Văn Dục Phong nghe xong, không hề nhiều lời, uốn gối hạ eo, ngồi quỳ một chân dưới mí mắt cô bé. Sau đó cậu giơ tay giữ chặt cẳng chân trái của cô. Da thịt mềm mại nhẹ nhàng trong tay hơi run.

Văn Dục Phong giương mắt, nhìn thấy cô bé mang cảm xúc hoảng loạn như nai con, ánh mắt vô hại nhìn về phía cậu.

"..."Ánh mắt Văn Dục Phong hơi tối lại, hai giây sau cậu mới hạ mắt, tiếng nói trầm thấp hơi khàn: "Không phải không đau à?"

Cứ việc nói như vậy, nhưng động tác của nam sinh vẫn cẩn thận cực kỳ. Cậu dùng lực nhẹ nhất tháo giày ở chân trái cô bé ra, sau đó cẩn thận nâng mắt cá chân của cô bé lên, áp bàn chân nhỏ nhắn lên đùi mình. Trong lúc làm động tác này, Văn Dục Phong chắc chắn cô bé không nhíu mày hay có phản ứng đau đớn nào khác, mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu giơ tay kéo ống quần dài thể thao của cô bé lên một chút, sau đó cũng cởi chiếc tất màu lam nhạt ra một nửa. Cẳng chân duyên dáng trắng như tuyết cùng mắt cá chân sưng đỏ lên liền lộ ra trước mặt mọi người. Có lẽ là màu da của cô bé thật sự quá trắng, trắng như loại sữa bò tinh tế nhất, đối lập rõ ràng, vết thương chỗ cá chân càng có vẻ dữ tợn đáng sợ.

Cho nên khi chỗ bị thương này lộ ra, xung quanh dần dần vây lại, giáo viên và các học sinh vốn có biểu cảm khác nhau, sắc mặt lúc này đều khẽ biến. Mà Văn Dục Phong ngồi đó khuôn mặt trắng nõn sắc mặt càng âm trầm đến đen như than.

Cậu ngước mắt, con ngươi đen như mực. Môi mỏng cũng mím thành độ cong sắc nhọn. "Mắt cá chân bị trật rồi, không thể gắng sức dẫm xuống đất... đây là thường thức, em không biết à?"

Lần đầu tiên đối mặt với gió lốc áp suất thấp từ nam sinh, vẫn là ở chỗ trung tâm, Tần Tình không có cốt khí súc cổ rụt vai, tiếng nói mềm mại: "Em cũng không ngờ sẽ nặng như vậy. Em nghĩ cố chịu về lớp lại... tìm anh."

"..." Cơn tức của Văn Dục Phong nghẹn đến mức sắp như núi lửa bùng nổ, khi nghe thấy hai chữ cuối cùng của cô bé, như quả cầu xẹp xuống. Vèo một cái, không còn tức giận chút nào.

"Túi chườm đá tới... túi chườm đá tới..." Lúc bầu không khí càng quái dị, một âm thanh cắt qua sự yên tĩnh nơi này. Ba bạn nữ cùng nhóm với Tần Tình lúc nãy chạy về, trong tay cầm túi chườm đá Tống Lâm ném cho.

Văn Dục Phong đón lấy rồi, bạn nữ thả lỏng tay liền kêu thảm "lạnh quá, lạnh quá ", quấn chặt áo khoác mùa thu, trốn sang một bên.

Mà Văn Dục Phong nhận lấy túi chườm đá cũng nhíu mày lại. "Sao lại lạnh thế này?"

"Hình như là khoa thể dục mới lấy từ trong tủ lạnh ra." Một nữ sinh khác xấu hổ giải thích.

"..." Văn Dục Phong nghe vậy càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt sắc bén quét một vòng bốn phía, cũng không tìm được đồ gì phù hợp.

Tần Tình không nhịn được nhỏ giọng nói: "Không sao, để một lát rồi chườm cũng được..."

Văn Dục Phong lại không tiếp lời. Cậu giơ tay tới trước người, kéo khóa áo hoodie màu xám nhạt xuống. Hai giây sau, nam sinh đã cởi áo hoodie, lộ ra áo thun ngắn tay màu đen.

Dưới tay áo, vết thương trên cánh tay phải có vẻ dữ tợn, còn có da non hồng nhạt, cũng lộ ra theo. Phàm là thấy vết thương kia, dù là giáo viên hay học sinh, đều không hẹn mà cũng nhíu mày tránh mắt đi. Càng có người lùi một bước theo bản năng.

Tần Tình thu vào mắt tất cả những điều này. Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, hai tay bên sườn cũng vô thức mà nắm chặt. Những người đó nhìn anh ấy với ánh mắt khác thường... Cô rất không thích.

Mà nam sinh ngồi đó lại như không hề phát ra. Cậu dùng áo hoodie cởi ra bọc túi chườm đá, sau đó mới khống chế sức lực, nhẹ nhàng dán lên chỗ mắt cá chân trái của cô bé đang dẫm lên đùi mình. Áp vào rồi, cậu giữ tư thế ngồi, ngẩng đầu nhìn cô bé: "Lạnh à?" Giọng nói cực nhẹ, vẻ mặt ôn hòa mà cẩn thận.

"..."

Ngực Tần Tình như bị cây kim mềm mại tinh tế nhẹ nhàng đâm một cái, lại không đau, chỉ tê tê. Cô vì thế thả lỏng nắm tay, mắt rũ xuống, khóe môi lại cong lên.

Cô bé ngồi tại chỗ chậm rãi lắc lắc đầu. "Không lạnh."

...

"Văn Dục Phong... Cảm ơn anh đến đây."

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi nhớ rõ trước đó ở Chương 46 (Chương "Anh là tốt nhất"), có độc giả hỏi, vì sao Điềm Điềm lại cảm thấy Văn Dục Phong là tốt nhất.

...

Có lẽ cậu có vết sẹo dọa người, nhưng để lại cho cô bé của cậu, cả sự dịu dàng cũng thật cẩn thận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net