Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao nhị khai giảng học kỳ sau, đám học sinh gần như đều cảm giác được làn sóng áp lực đầu tiên đến từ kỳ thi đại học.

Thời gian tự học sớm ở các lớp xuất hiện lần điều chỉnh đầu tiên. Cứ việc chủ nhiệm lớp Ngưu Chí Hoài một dáng vẻ giáo viên già cười tủm tỉm hòa ái dễ gần, còn miệng lưỡi rất khách sáo đề xuất chuyện này với đám học sinh lớp một xã hội, nhưng đã trải qua một học kỳ với nhau, mọi người đã sớm sò thấu tính nết của vị chủ nhiệm này...

Tranh thủ lúc thầy còn cười, lựa chọn sáng suốt nhất của đám học sinh chính là đồng ý. Cứ như vậy, thông qua biểu quyết "dân chủ", chuyện thời gian cho tự học sớm là nửa tiếng đầu tiên được gõ chùy hoà âm. Mà đây mới chỉ là chuyện bất hạnh đầu tiên lớp một xã hội trải qua đại diện cho các học sinh.

Làn sóng thứ hai tới thật nhanh.

Lúc nhìn thấy các giáo viên bộ môn ôm một chồng bài thi thật dày bước vào lớp học, đám học sinh đều sắp khóc... Trong ấn tượng của họ từ trước, không phải thi cuối kỳ rồi, cũng nên tính chuyện gọi phụ huynh sao. Sao mới qua một kỳ nghỉ đông, bài thi này nọ mà không ít người trong số họ không làm tốt đã quay lại?

Trong cái rủi có cái may, có lẽ chính là thầy dạy toán hung dữ nhất của lớp cười ôm bài thi bước vào lớp học. Bước lên bục giảng, thầy dạy toán đặt bài thi lên bàn, đại diện môn toán của lớp tự giác đứng dậy đi phát bài thi. Mà chính lúc này thầy dạy toán mở miệng. "Thành tích toán kỳ này của lớp chúng ta tiến bộ không tồi, các bạn học không làm thầy thấy vọng."

Học sinh lớp một xã hội khó được thấy dáng vẻ tươi cười của giáo viên toán, đều sôi nổi nhẹ nhàng thở ra theo.

Ánh mắt thầy toán bay thẳng tới một hướng nào đó trong lớp, đồng thời cười đến mức không nhìn thấy mắt... "Đặc biệt khiến thầy cảm thấy vui chính là, xếp hạng thành tích riêng môn toán của ban xã hội, trong ba vị trí đầu tiên, lớp chúng ta chiếm hai."

Cái bàn thầy nhìn đến, hai người Tần Tình và Văn Dục Phong đang ngồi. Ánh mắt cả lớp cũng hướng về phía này theo.

"Mỗi lần thành tích toán của bạn học Tần Tình đều là đứng nhất khối, chuyện này thầy đã quen." Thầy dạy toán vừa chuyển câu chuyện, nhìn nam sinh bên cạnh cô bé: "Có điều... Văn Dục Phong, em thực sự cho thầy một kinh hỉ!"

Nam sinh bị gọi thẳng tên lúc đó đầu cũng chưa ngẩng lên, thoạt nhìn không có phản ứng gì với lời khen của thầy dạy toán. Tần Tình bên cạnh mắt thấy có vẻ thầy dạy toán không nhịn được tươi cười trên mặt, cô bất động thanh sắc dịch đùi phải ở dưới bàn, nhẹ nhàng đá một cái vào chân dài của nam sinh đang uất ức cuộn dưới bàn.

"..."

Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe, hai chân nhẹ cử động, đồng thời giương mắt nhìn về phía bục giảng. Lúc này thầy dạy toán mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, tiếp tục phát biểu bài diễn thuyết của ông.

Mà trong một góc dưới bục giảng, Tần Tình nhíu mày lại, thấp giọng nói: "Văn Dục Phong... Anh buông em ra."

Trên mặt bàn, một tay nam sinh chống má, nghiêng mặt về phía cô bé, môi mỏng treo chút ý cười. "Anh không ép em." Nói, bàn tay nhàn rỗi còn gõ gõ trên mặt bàn, như là lấy đó để thể hiện chính mình vô tội.

"..." Tần Tình chỉ đành giãy giụa cái chân đã vươn ra không thể thu lại, đôi mắt xinh đẹp cất giấu tức giận: "Vừa nãy là em nhắc anh."

"A, em là nói phía dưới à." Văn Dục Phong cười đến cực kỳ không có thành ý, cảm giác được cái chân bị hai chân mình kiềm chặt có ý đồ rút ra, ánh mắt cậu tối lại mà thêm chút lực. Hai chân lại dịch dịch về phía cô bé. Rồi sau đó, môi nam sinh càng cong thêm vài phần. "Xin lỗi, không đủ duỗi."

Nếu không phải đang ở trong lớp học, có lẽ Tần Tình đã thực sự tức giận đến mức nhảy dựng lên. Nhưng mặc dù biết là trong lớp, cô cũng có vẻ không nhịn được bực mình: "Chân anh dài thì sao..."

Hỏi xong Tần Tình liền hối hận... Câu hỏi này, ngày đó đại hội thể thao học kỳ một cô cũng từng hỏi. Lúc ấy người này không nói một chữ, chỉ lên đứng bên cạnh vị trí đầu hàng cho người thấp. Tần Tình hãy còn nhớ rõ chênh lệch chiều cao thực sự tổn thương tự tôn của người ta kia. Nghĩ đến đây, cô bé càng buồn bực.

Văn Dục Phong bên cạnh nhìn cả quá trình, cũng đoán được mơ hồ nỗi lòng lúc này của cô bé. Cậu nhếch khóe môi, nhân lúc thầy dạy toán trên bục giảng không chú ý tới, nhanh chóng dán về phía cô bé... "Phải. Nhưng anh thích chân ngắn."

"..." Không đến hai giây, gương mặt Tần Tình liền hồng lên... vì tức giận.

Mấy tiết sau, gần như trên danh sách khen ngợi của mỗi giáo viên đều thêm phần Văn Dục Phong. Có điều thực tế cũng như vậy. Nghệ thuật tổng hợp đứng nhất khối, toán thứ ba, ngữ văn cũng là thứ sáu khối; mà trước đây, thành tích bất cứ môn nào của cậu cũng chưa lọt nổi top 20. So sánh lên, thật ra dời đi không ít lực chú ý khỏi Tần Tình thực sự đứng hạng nhất khối. Thẳng cho đến tiết tiếng anh...

"Văn Dục Phong, tôi đắc tội em lúc nào?"

Còn chưa dẫm chắc bước đầu tiên trên bục giảng, giáo viên tiếng Anh đã ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng. Cũng không đợi Văn Dục Phong trả lời, cô đã tự mình nói tiếp. "Trước khai giảng chủ nhiệm lớp các em gặp các giáo viên bộ môn, tôi thực sự không có mặt mũi đi... 16 điểm, ngữ văn thứ sáu, toán học thứ ba, nghệ thuật hạng nhất, còn tiếng Anh, a? Một trăm người không có tên em?... Ở tổ Tiếng Anh em cũng có tiếng rồi!"

Nói một hơi thật dài, giáo viên tiếng Anh bị nghẹn, thay đổi nhịp thở lại tiếp tục: "Nếu không phải có giáo viên tiếng Anh là tôi đây kéo chân sau của em, thành tích của em hoàn toàn có thể tranh hạng nhất toàn ban xã hội với Tần Tình... em nói xem có phải lúc nào đó tôi đắc tội quá mức với em không, em lại ném nồi cho tôi như vậy?"

Giáo viên tiếng Anh của lớp xã hội một tuổi còn trẻ, cái miệng lại rất giỏi. Nói xong cả lớp đều nghẹn cười ngượng ngùng ngẩng đầu. Duy độc chỉ có đương sự như không hề nhận ra.

Chờ giáo viên tiếng Anh tuôn ra một tràng như pháo xong, Văn Dục Phong mới lười biếng nở cười. "Xin lỗi, cô Cát, cơ sở tiếng Anh của em không tốt, không bù lại được."

"..." Giáo viên tiếng Anh bị tức giận đến mức nghẹn lại, qua hai giây mới tiếp tục: "Không bù được liền cố sức mà bù! Hạng nhất khối môn tiếng Anh đang ngồi bên cạnh em, nếu không phải viết văn không được cho điểm tối đa, lần này Tần Tình đã có thể đạt được điểm tuyệt đối rồi... tôi thấy em ấy dạy ba em cũng dư dả!"

Giáo viên tiếng Anh quá tức giận, nói xong rồi liền loạt xoạt bắt đầu lật giấy, lật vài tờ lại dừng lại, như là nhớ ra cái gì. Cô cau mày lại nhìn về phía Văn Dục Phong... "Thầy Ngưu của các em nói, nếu đứng đầu môn tiếng Anh cũng không dạy được em, vậy đừng lãng phí tài nguyên, đổi Tần Tình sang bàn khác để phụ đạo cho người khác." Nói xong, giáo viên tiếng Anh cau mày quay đầu đi xem bài thi... Cô thật sự không rõ thầy Ngưu bảo nói lời này thì có lợi ích gì.

Mà giáo viên tiếng Anh cúi đầu nên không thấy được, một giây trước khi cô nói chuyện nam sinh còn hơi lười biếng thờ ơ, khi cô nói xong, ý cười trong ánh mắt liền đột ngột bốc hơi. Qua hai giây, Văn Dục Phong hơi híp mắt, nhẹ chậc một tiếng. "... Còn chưa xong rồi."

Bên cạnh, Tần Tình không nhịn được nở nụ cười.

Từ khi giáo viên tiếng Anh truyền "thánh chỉ" của thầy Ngưu ra, Văn Dục Phong liền thật sự bắt đầu theo Tần Tình học tiếng Anh. Cũng là từ lúc bắt đầu dạy tiếng Anh cho Văn Dục Phong, Tần Tình mới phát hiện ra một chỗ rất thần kỳ trên người người này.

Ví dụ như từ đơn, ngữ pháp cơ bản kém đến mức khiến người ta giận sôi, nhưng cố tình khẩu ngữ lại có thể làm cho cô kinh ngạc cảm thán. Phát âm lưu loát, đạt chuẩn, khi đối thoại chỉ cần không đề cập đến từ vựng chuyên môn ngoài từ hàng ngày, thậm chí còn làm Tần Tình cảm thấy bản thân mình đang giao tiếp với một người lớn lên ở Anh.

"Không phải anh cũng là... con lai chứ?" Tần Tình rốt cuộc vẫn không nhịn được đem điều mình thắc mắc hỏi ra.

Nghe thấy cái từ "cũng" kia, Văn Dục Phong bất đắc dĩ: "Mẹ của chú nhỏ là người nước ngoài, ông nội anh là người thuần huyết thống trong nước."

"Vậy khẩu ngữ tiếng Anh của anh sao có thể tốt như vậy?"

"Anh đã nói với em, trước khi anh vào Nhất Trung có hai năm... là ở nước ngoài với chú nhỏ."

"..." Nhắc tới đề tài này, sắc mặt Tần Tình khẽ biến. Hai giây sau cô điều chỉnh lại cảm xúc, làm như vô vị mà quay đầu lại: "Ừm, vậy nguyên nhân tiếng Anh của anh không tốt rất đơn giản... học thuộc bảng từ vựng cuối sách giáo khoa tiếng Anh trước đi."

""Trước"?" Văn Dục Phong nhướng mày.

Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ quay qua cậu: "Vậy nếu không, tìm hiểu một chút về từ điển Oxford bản mới nhất?"

"..." Bị ánh mắt của cô bé nhìn đến không biết giận, Văn Dục Phong chỉ phải "nghe lời" mà xoay lại.

"Cuốn đầu tiên." Tần Tình lấy từ hộp đựng sách của mình một quyển sách tiếng Anh với ghi chép tương ứng, đặt lên trước mặt Văn Dục Phong.

Văn Dục Phong: "Sách tiếng Anh của anh đều ở đây."

Tần Tình liếc mắt nhìn cuốn sách tiếng Anh mới tinh như chưa từng được lật ra kia. Sau đó cô quay mặt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm. "Ai biết trong đó có cái tạp chí kỳ kỳ quái quái gì không."

Văn Dục Phong: "..."

Một tháng sau.

Cao nhị lại kết thúc một lần thi tháng, làm đại diện môn tiếng Anh của lớp xã hội một, Tần Tình với một đại diện môn khác ôm bài thi tiếng Anh về lớp.

"Văn Dục Phong tiến bộ thật sự quá nhanh ấy!" Bạn nữ sóng vai đi cùng Tần Tình cảm thán: "Đến bây giờ cũng rất nhiều người không tin lắm đâu... sao lại có người làm người ta ghen ghét như thế."

"Ghen tị?" Tần Tình trước đó không hề xen lời ngẩn ra.

"Là nói phóng đại ấy, có điều thật sự có ít nhiều." Bạn nữ nói: "Cả năm cao nhất thành tích đều kém cỏi, kết quả hết học kỳ 1 cao nhị, tốc độ tiến bộ thật là vượt bậc... tuy rằng đúng thật không trốn học mà ở lại lớp học, nhưng cũng không thấy anh ấy bỏ nhiều công sức..."

Bạn nữ ngừng nghỉ một chút, thấy biểu cảm Tần Tình không sao cả, cô mới tiếp tục: "Tựa như lần này thi tháng môn tiếng Anh cũng thế, thành tích tiếng Anh học kỳ 1 kia của anh ấy, chỉ mới khai giảng có hơn một tháng, đã tăng nhanh như vậy... họ đều đùa là, anh ấy quả thực không giống người."

Tần Tình khẽ cười.

"Bạn cười cái gì thế?" Bạn nữ tò mò hỏi.

"Trên người Văn Dục Phong có một đặc điểm." Tần Tình vẫn cười, đôi mắt rực rỡ: "Anh ấy rất chuyên tâm... chỉ cần là chuyện anh ấy nhận định, chắc chắn anh ấy sẽ hoàn thành." Nói tới đây, Tần Tình hơi dừng lại. Sau một lúc lâu, cô hơi rũ mắt: "Hơn nữa, đúng là anh ấy có năng lực kiệt xuất như vậy. Cho nên... cũng không có ai có thể ngăn cản được anh ấy hướng đến mục tiêu."

Bạn nữ bên cạnh nghe được mơ hồ, Tần Tình lại không giải thích gì thêm, hai người lập tức hướng về phòng học. Ôm bài thi, hai người vừa tới cửa sau của lớp, đã thấy trước cửa có một đống nam sinh đứng. Thân hình đằng trước kia cao gầy, sườn mặt thanh tú đặc biệt dễ thấy.

Bạn nữ đứng cạnh Tần Tình hô nhỏ: "A... Những người đó vốn là cùng trốn học đánh nhau với Văn Dục Phong phải không? Thật sự là họ tới tìm Văn Dục Phong?"

"..." Tần Tình nhíu mày, dừng bước chân quay mặt lại: ""Thật sự tới tìm?"... là có ý gì?"

Bạn nữ kia ậm ừ. Nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Tần Tình, cô ấy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: "Hình như là bên tam trung tới ngoài trường chúng ta chặn hai lần, nghe con trai cả khối nói muốn đấu một trận với tam trung..."

Sắc mặt Tần Tình khẽ biến. Hai giây sau, cô xoay người đi thẳng đến chỗ những người đó.

"Ai..." Bạn nữ thấy không gọi được, chỉ có thể thở dài, tự mình đi về trước.

Mà ngoài lớp học cạnh cửa, nam sinh dựa nghiêng vào tường bị đám Lý Hưởng ông một câu tôi một câu vây quanh một vòng, hơi nhíu mày kiếm, hình như suy tư cái gì. Cậu đang định mở miệng, đã thấy bên người đột nhiên yên tĩnh.

Văn Dục Phong giương mắt, sau đó liền thấy đám người Lý Hưởng tự giác nhường đường, cô bé thân hình nhỏ xinh căng mặt ôm bài thi, lập tức đi đến trước mặt cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net