Chương 15: Dạo phố...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Việt Lưu Ca

Edit: Lloyd

-------------------------------------------------------

Thịnh gia là có tài xế, nhưng đều là tài xế cố định, Thịnh đổng cùng Thịnh Hạo Nhiên công tác nghiệp vụ bận rộn, tài xế cơ hồ là luôn đi theo bọn họ, tài xế của Thịnh phu nhân Lâm Thúc tại biệt thự Thịnh gia tùy thời chờ lệnh, xem ra là rảnh rỗi nhất , kỳ thật Thịnh phu nhân yêu cầu chở bà ra ngoài cũng rất nhiều.
Những người quen thuộc với Thịnh phu nhân đều biết, nàng mỗi năm  □□ (cũng có vài) tháng, cũng phải đi Anh quốc nơi em gái ở để nghỉ phép, không sai biệt lắm đến mùa thu mới trở về. Năm nay không biết là nguyên nhân gì, Thịnh phu nhân trì hoãn thời gian đi nghỉ phép, nhưng đi là nhất định sẽ đi , bởi vậy khi Thịnh phu nhân còn chưa đi, các quý phu nhân đang xoay vòng vòng, nóng bỏng cùng liên lạc với Thịnh phu nhân, vì sợ vài tháng không gặp, Thịnh phu nhân đối với các nàng cảm thấy xa lạ .
Thịnh phu nhân mấy ngày này thu được một lại một lời mời đi giao tiếp, nàng nói với  Tần Thi Nghi rằng mình không có thời gian bồi các nàng đi chơi, mà không phải là từ chối khéo.
Vốn Thịnh phu nhân nên phải giống như chồng nàng, sớm nên tham gia một hoạt động từ thiện nào đó, nhưng bởi vì không đợi được đến lúc tôn tử bảo bối trở về thì không yên tâm, cho nên muộn hơn một giờ, chậm chạp cơm nước xong, tản bộ, rồi ba người cùng ra ngoài.
Lâm Thúc đã lái xe tới đây, đang ở cửa chờ , gặp ba người bước ra vội chào hỏi: "Phu nhân, Tam thái thái cùng tiểu thiếu gia cũng cùng đi sao?"
Vừa nói xong, Lâm Thúc đang chuẩn bị thay bọn họ kéo ghế sau ra, Thịnh phu nhân vừa đi vừa lắc đầu, tự mình mở cửa nơi ghế lái, nói: "Để ta tự đi, Lâm Hoang ngươi lấy chiếc xe của Hạo Hàm kia, đưa Thi Nghi cùng Tiểu Kiệt ra ngoài vui chơi."
Tần Thi Nghi cảm thấy ngại ngùng, nào có đạo lý trưởng bối lại nhượng vãn bối? Liền vội vàng nói: "Mẹ, cho Lâm Thúc đưa người qua trước đi, con cùng Tiểu Kiệt chờ một lát cũng không việc gì."
"Không phải nói còn muốn xem phim sao? Hiện tại sắp mười giờ , còn không xuất phát, còn không bằng buổi chiều mới đi đâu." Thịnh phu nhân khoát tay, cười nói, "Đi , cùng Lâm Hoang đi thôi, chơi phải thực vui vẻ."
Thịnh phu nhân nói xong liền khởi động xe đi , Tần Thi Nghi nhìn mấy lần, phát hiện động tác lái xe của Thịnh phu nhân rất là thông thạo, lúc này mới yên lòng lại.
Lâm Thúc thấy thần sắc của Tần Thi Nghi, ở một bên cười nói, "Tam thái thái ít khi thấy phu nhân lái xe, thực ra mấy năm qua phu nhân đều không cần tài xế, thiếu gia ngài ấy đi học, đều là phu nhân tự mình lái xe đón đưa , những lúc cao điểm, dòng xe cộ, dòng người đông đúc, phu nhân đều không có vấn đề gì, ngài ấy có kỹ thuật lái xe rất tốt."
Nghe lời nói này, Tần Thi Nghi trong lòng liền càng yên tâm , nàng thật sự sợ Thịnh phu nhân để tài xế đưa nàng đi, rồi tự mình lái xe, vạn nhất trên dọc đường lại có việc gì, nàng thật không dám đối mặt với những người Thịnh gia.
Lâm Thúc nói xong cũng không trì hoãn, trực tiếp hỏi Tần Thi Nghi lấy chìa khóa xe, nói: "Xe Tam thiếu gia mấy tháng đều không đụng tới, ở trong garage, tôi đi trước lấy xe ra, Tam thái thái cùng tiểu thiếu gia chờ một lát."
Tần Thi Nghi vội dặn dò : "Không vội, cứ từ từ."
Không đầy một lát, Lâm Thúc chạy chiếc xe thể thao ra, ngừng trước mặt Tần Thi Nghi, Tần Thi Nghi chói mắt một trận, chờ Lâm Thúc xuống xe giúp bọn họ kéo cửa ra mới phục hồi tinh thần lại, choáng váng ôm Thịnh Dục Kiệt ngồi vào trong .
Trong ấn tượng của nàng... Thịnh Hạo Hàm giống như là người rất khiêm nhường rất trầm ổn đi? Tuy rằng dựa vào ký ức của nguyên chủ, cũng không tìm thấy chiếc xe này, nhưng Tần Thi Nghi vốn đối Thịnh Hạo Hàm về ánh mắt và phẩm vị, vẫn là rất tín nhiệm ... Trăm triệu không nghĩ tới a.
Thịnh Hạo Hàm cư nhiên thích như vậy, nói toạc ra thậm chí là xe thể thao chói mắt (~kiêu căng?) kia, chỉ tính nàng không hiểu xe, nhìn qua tạo hình, màu sắc này, cũng cảm nhận đưuọc đập vào mặt là sự khốc huyền (thần bí, dữ dội ?), thể hiện rõ ràng chủ nhân của nó là người có cá tính bất kham.
Có phải phẩm vị của Thịnh Hạo Hàm, thực ra không phải toàn là băng ?
Tần Thi Nghi bỗng nhiên có chút thấp thỏm, thế nào làm tổng cảm giác lão công danh nghĩa của nàng từ nam thần của quần chúng biến thành quỷ súc (yêu nghiệt chăng?)?
Tự nhiên nghĩ đến lúc sắp cùng yêu nghiệt nam thần gặp mặt, thậm chí sinh hoạt hơn nửa tháng khiến nàng tự thắp một ngọn nến(*) cho bản thân.
(*) Cái này chắc giống như là thắp nhang tự cầu phúc cho bản thân ^^.
Tần Thi Nghi đang đắm chìm trong suy nghĩ không thể vãn hồi, thẳng đến  khi hai má bị con trai nàng dùng tay nhỏ vỗ vỗ, mới phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt khó mà tiếp nhận nhìn con trai nàng.
Chụp hai má? Con trai nàng nhân thiết cũng muốn băng sao? (thực ra cái đoạn này mình ko hiểu rõ lắm thông cảm cho T.T)
"Mẹ?" Tiểu gia hỏa bị nàng nhìn như vậy không hiểu ra sao.
"Không có việc gì." Tần Thi Nghi vội thu hồi tâm tư, ôn nhu vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, "Kêu mẹ làm cái gì?"
"Lâm Thúc vừa mới hỏi mẹ muốn đi nơi nào, mẹ không hồi đáp."
"Xin lỗi, mẹ vừa mới có chút thất thần ." Tần Thi Nghi nói, liền ngẩng đầu, đối Lâm Thúc đang lái xe cười nói, "Ngại ngùng a Lâm Thúc, chúng tôi nghĩ trước nên đi xem phim, xem xong phim thì ăn cơm dạo phố, thúc xem thử nơi nào tương đối dễ dàng?"
Lâm Thúc cũng biết thói quen của Tam thái thái, ở viện lâu như vậy, chỉ sợ nín hỏng , dạo phố phía sau mới là điểm nổi bật đâu, bởi vậy liền cười nói: "Không bằng đi trung tâm thương mại Quốc Kim?"
Tần Thi Nghi trong tiềm thức nuốt nước miếng, Quốc Kim nàng biết, đây là nơi phụ cận công ty, nghe nói bên trong này mới là chân chính thiên đường mua sắm, Tần Thi Nghi vốn mỗi ngày đều nghe đồng nghiệp nhắc tới, còn rất cảm thấy hứng thú , rục rịch ngóc đầu dậy cũng nghĩ theo đi một phen để mở rộng kiến thức, nhưng từ khi đi cùng một đám thực tập sinh, nhịn không được khỏi dụ hoặc, sau khi tan việc cùng nhân viên trong công ty dạo qua một lần, một chuyến này, tiền lương vừa tới tay liền tiêu hết hai phần ba, làm gần một tháng, đều không dám đi ra bên ngoài cùng đồng nghiệp ăn cơm , mỗi ngày chỉ cùng Tần Thi Nghi đi ăn phòng ăn, bởi vì nghèo.
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của đồng nghiệp, Tần Thi Nghi đối với nơi mua sắm tâm tư triệt để bị dọa sợ , trọng yếu nhất là cô ấy tiêu nhiều như vậy, liền chỉ mua một cái váy mùa hè, cùng một đôi giày cao gót, quá không đáng !
Thấy như vậy, Tần Thi Nghi cũng xem như là có thêm một ít kiến thức, chí ít biết được nơi mua sắm thiên đường này không phải dành cho nàng.
Kia cô nương còn mỗi ngày cùng tường Lâm tẩu dường như, tại bên tai nàng không ngừng nhắc tới, niệm xong hối hận, lại niệm ở trong thương trường kinh nghiệm(*), Tần Thi Nghi không nhận thấy một cách rõ nàng tới cùng là hối hận nhiều một ít, vẫn là hưng phấn nhiều một ít, chẳng qua nhờ phúc của nàng, Tần Thi Nghi về sau lại biết , ở bên trong này toàn là hàng xa xỉ, thiên đường của nữ nhân.
(*) thật xin lỗi đoạn này quá khó hiểu không dám edit, nhưng mình có thể hiểu là Lâm Thúc (?) luôn nhắc tới bên tai TTN, rồi gì gì đó, ai biết chỉ hộ với tks ^^)
Khó trách lại quý như vậy.
Tần Thi Nghi cảm thấy chính mình không thể bại gia (tiêu pha phóng túng) như vậy, vội vàng cự tuyệt kiến nghị của Lâm Thúc, lắc đầu nói: "Ta chủ yếu là nghĩ giúp Tiểu Kiệt mua mấy bộ quần áo, nghe nói San Francisco bên đó độ ấm tương đối thấp, tốt nhất mang mấy trang phục mùa đông đem qua."
Lý do này, cũng không phải để lừa Lâm Thúc , Tần Thi Nghi nói nhịn không được cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa một cái, vừa lúc nhìn thấy tiểu gia hỏa dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, trong lòng một trận buồn cười, quả nhiên là trẻ con, nghe đến mua quần áo mới, là thập phần cao hứng.
Nàng hồi nhỏ trừ bỏ đến trường, cao hứng nhất sự chính là có quần áo mới mặc , bất quá nhà điều kiện không tốt, chẳng qua là mỗi năm mới có một bộ quần áo mới. Không thể không nói là một tiếc nuối lớn.
Chẳng qua Tần Thi Nghi cảm thấy, chính mình cảm thấy tiếc nuối, hiện tại hoàn toàn có thể bù đắp bằng con trai nàng, chỉ cần con trai nàng thích, đừng nói hàng năm mua quần áo mới, mỗi ngày mua cho bé đều có thể. Dù sao hiện tại thành người có tiền, sử dụng cho bản thân, nàng cũng cảm thấy chột dạ, thực xin lỗi nguyên chủ, thực xin lỗi Thịnh gia, nhưng tiêu trên Tiểu Kiệt lại không chút áp lực, dù sao tiền nguyên chủ, cũng đều chạy vào Thịnh gia.
Tần Thi Nghi người quyết định chủ ý lại không biết, Thịnh Dục Kiệt cao hứng không phải muốn mua quần áo mới, mà là vì mẹ hắn lần đầu tiên mang hắn đi mua quần áo.
Lần đầu tiên làm cái gì đó cũng làm cho người ta hưng phấn, bình tĩnh như Thịnh Dục Kiệt, cũng không có cách nào khắc chế chính mình hưng phấn.
"Nguyên lai là như vậy." Lâm Thúc cười gật đầu, trong lòng cao hứng vì Tam thái thái bắt đầu quan tâm tiểu thiếu gia, xem bộ dáng là tính toán làm một người mẹ tốt , lại một trận bừng tỉnh, hắn vừa còn kỳ quái, Tam thái thái chính là không có việc gì liền đi dạo phố mua sắm, trung tâm thương mại nào tốt còn phải yêu cầu hỏi hắn?
Muốn mua quần áo cho tiểu thiếu gia liền có thể lý giải , dù sao Tam thái thái trước đây không mua cho tiểu thiếu gia bất cứ cái gì.
Ngẫm nghĩ, Lâm Thúc liền kiến nghị nói: "Không bằng đi bách hóa Tây Môn? Trong đó có một lầu chuyên bán thời trang trẻ em, ăn cơm xem phim cũng có thể."
"Được a, liền đi nơi đó đi." Tần Thi Nghi quay đầu, nhìn Thịnh Dục Kiệt, "Bảo bối cảm thấy như thế nào?"
Thịnh Dục Kiệt cũng nháy mắt mắt to gật đầu, bộ dáng thần thái sáng láng, phá lệ đáng yêu.
Bây giờ cũng đã qua lúc cao điểm, chính là thời điểm xe không nhiều lắm, Lâm Thúc rất nhanh chạy tới nơi, Tần Thi Nghi xuống xe trước nói: "Không cần  chờ chúng tôi , Lâm Thúc đi về trước đi, không chừng mẹ tôi bên đó còn có phân phó."
Lâm Thúc cười hỏi: "Tam thái thái khi nào trở về?"
"Đại khái dạo đến buổi chiều hai ba giờ đi, cũng sẽ không dạo đến quá muộn, Tiểu Kiệt có thói quen ngủ trưa, dạo quá muộn ăn không tiêu." Tần Thi Nghi nói xong, lại bổ sung, "Lâm Thúc nếu không rảnh, liền không cần tới , chúng tôi trực tiếp bắt xe trở về, còn muốn trở về căn nhà kia, thu thập một ít y quần áo, Tiểu Kiệt nếu thật sự buồn ngủ , dứt khoát ở chỗ ấy ngủ một lát lại trở về, thời gian tôi cũng nói không chắc."
Tam thái thái suy xét được chu đáo như vậy, tất cả đều vì tiểu thiếu gia, Lâm Thúc đương nhiên cũng không ý kiến, vội vàng cười nói: "Không việc gì, Tam thái thái, đợi lát nữa dạo mệt mỏi , ngài trước nửa giờ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lái xe đến chỗ này chờ."
"Cũng đi thôi."
Liền quyết định như thế , Lâm Thúc xuống xe thay Tần Thi Nghi kéo cửa xe, vốn lúc lên xe, Tần Thi Nghi đang là ngồi ôm Thịnh Dục Kiệt, dứt khoát cũng ôm hắn xuống xe, mới thả người trên mặt đất, cười híp mắt nói: "Bảo bối, cùng Lâm Thúc nói tạm biệt, chúng ta liền đi xem phim ."
Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn đối với Lâm Thúc vẫy tay.
Lâm Thúc lên xe trước, lại nhắc nhở: "Tam thái thái, xem phim ở lầu năm, bên cạnh có thang máy, trực tiếp đi lên trên đó."
Tần Thi Nghi khẽ gật đầu, nhìn Lâm Thúc lên xe, liền đưa tay với Thịnh Dục Kiệt, dặn dò: "Bảo bối nhất định phải nắm tay mẹ, ở đây người quá nhiều, liền ôm chân mẹ, ngàn vạn đừng buông ra nga."
Thịnh Dục Kiệt mềm nhũn tay nhỏ liền kéo lấy Tần Thi Nghi.
Tuy rằng trên miệng cũng không có nói gì, nhưng lực đạo nắm thật chặt, Tần Thi Nghi cũng biết tiểu gia hỏa hiểu lời nàng nói , trên mặt liền lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, đùa nói: "Bảo bối, đi xem phim thôi!"
Thịnh Dục Kiệt chớp chớp mắt, cùng mặt của Tần Thi Nghi giống nhau lộ ra tươi cười, càng lộ ra tinh xảo thanh tú , đi vào trung tâm, cả hai đều có ngũ quan xuất sắc, thu được ánh mắt tới từ bốn phương tám hướng.
Chẳng qua hai người đều không có để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net