Chương 3: Người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt không hoàn toàn hiểu được việc mẹ của bé sau khi bị tai nạn giao thông liền hoàn toàn thay đổi. Vốn chỉ là một đứa bé năm tuổi, dù bày ra bộ dạng thanh thục của người lớn nhưng chung quy lại vẫn là một đứa nhỏ. Trẻ con đều không từ chối việc gần gũi với mẹ. Chỉ là, Thịnh Dục Kiệt được giáo dục một cách quy củ và nguyên tắc, thực sự không có cách nào đáp lại được sự nhiệt tình của cô.



Dương Dung - không - hiện tại phải gọi là Tần Thi Nghi, lúc này, đối với sự kiềm chế có chút lãnh đạm của đứa nhỏ, tuy rằng có chút thất bại nhưng cũng không tốn tâm tư cân nhắc quá nhiều. Cô đang có chút phân tâm: trợ lý Ngô đã phái người đi đón gia đình của cô tới đây, sao đến bây giờ cũng vẫn chưa có chút tin tức nào? Cô đương nhiêt biết rõ ràng là đường đường trên danh hiệu trợ lý của tổng tài thì lúc làm việc một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. Đây đều là việc trong tập đoàn có khả năng làm được, lại đã khẳng định sẽ đưa người nhà cô tới đây một cách ổn thỏa. Việc này chắc sẽ không có sơ xuất gì. Chỉ là, dù gì trong lòng cũng sẽ có chút rối loạn. Hiện tại đã trờ thành cái bộ dạng này, Tần Thi Nghi liền không dám tưởng tượng được khi đối mặt với người nhà sẽ thương tâm đến thế nào.



Lại thêm một ngày nữa trôi qua, lo âu trong Tần Thi Nghi càng lúc càng tăng lên, cô tận lực chuyển sự chú ý lên người cùa Thịnh Dục Kiệt để khiến mình trở lên bình tĩnh. Đừng nói đến việc còn chưa gặp được người nhà thì chính bản chủ mình lại gục ngã trước mất.



Người nhà họ Dương tới bệnh viện vào một buổi chiều nắng chói. Ánh nắng rực rỡ, nhưng lại không chiếu được tới lòng người.



Người nhà họ Dương vừa đến liền đi nhìn Dương Dung lần cuối. Bệnh viện có quy định thi thể người đã mất phải chuyển vào nhà xác, những trợ lý Ngô đã suy xét thấu đấu: thời tiết nắng nóng thế này, nếu chuyển vào nhà xác thì người nhà chưa đến, thi thể Dương Dung đã bắt đầu phân hủy rồi. Đã là người viên mới của công ty, dù thế nào cũng có suy nghĩ muốn để cha mẹ cùng người nhà gặp lại con gái một lần cuối. Trợ lý Ngô sau khi hỏi ý kiến của Tần Thi Nghi, liền lấy danh nghĩa của Thịnh gia đem thi thể Lưu tữ lại trong phòng đông lạnh của bệnh viện.



Tần Thi Nghi vừa nghe người nhà đến, không thể đợi được, lập tức đứng dậy đi xuống giường. Y tá không dám ngăn cô lại, vội vàng đẩy tới một cái xe lăn:



- Tam thiếu phu nhân, cổ chân cô bị thương, không thể đi bộ quá xa, tôi đẩy cô đi qua đó.



Tần Thi Nghi gấp gáp đến độ quên cả con trai, bị y tá đẩy đi, hận dưới chân y tá không gắn phong hỏa luân, luôn mệng thúc giục mau mau đi nhanh, bóng dáng trong chớp mắt liền biến mất khỏi phòng bệnh. Thịnh Dục Kiệt bị bỏ lại, môi nhỏ khẽ mấp máy, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn không lộ ra cảm xúc gì, không hề qua loa cầm lại sách trên tay. Kì nghỉ hè này, Thịnh Dục Kiệt còn tham gia lớp huấn luyện nhưng vì mẹ bị tai nạn nên tạm thời ngừng lại, mấy ngày vừa rồi đều ở trong bệnh viện cùng với Thi Nghi. Nhưng vì Thịnh Dục Kiệt là một đứa trẻ rất tự lập, kì nghỉ cũng không hề lười biếng, ngày hôm nao cũng mang sách vở tới bệnh viện. Cẩn thận đem sách cất lại vào trong cặp, kéo khóa lại, cất cặp về chỗ cũ; Thịnh Dục Kiệt mới trượt từ trên ghế sôpha xuống, bước chân nhỏ đi ra khỏi phòng bệnh, nhón chân kéo nắm cửa xuống, từng bước đi đến chỗ nữ y tá đang làm việc.



Phòng bệnh VIP dù chỉ có một bệnh nhân nhưng lúc nào cũng có ba y tá luân phiên thay nhau làm việc để chắc chắn ngay khi bệnh nhân cần thì có mặt ngay lập tức. Ba nữ y tá, một người thì gấp gáp đưa Tần Thi Nghi xuồng tầng, hai người còn lại đều ở trong phòng làm việc có điều hòa, mệt mỏi muốn ngủ. Thình lình thấy một bé trai xinh đẹp đứng ở cửa, hay nữ y tá liền đứng nagy lên, nở ra tươi cười ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi:



- Bé có cần giúp chuyện gì không?



Đừng nghĩ chỉ là đứa bé năm tuổi. Đây chính là Tiểu thiếu gia Thịnh gia, lại là cháu đầu, nữ y tá không dám xem thường.



- Mẹ ta ở dưới lầu năm, phiền tỷ tỷ đưa ta xuống - Thịnh Dục Kiệt so với sự nhiệt tình của y tá thì có vẻ hờ hững nhiều hơn - Phím ấn của thang máy cao quá, không chạm tới được.



Hai nữ y tá nhìn đứa bé bộ dạng nhàn nhã, có chút mê muội mà cùng nói "Được".



Thịnh Duc Kiệt mấp máy môi, nói "Phiền các tỷ tỷ một chút".



Các y tá đều biết lý do vì sao Tần Thi Nghi nằm viện nên cũng hiểu được cô xuống tầng năm để làm gì, rất nhanh đưa Thịnh Dục Kiệt đến bên cạnh Tần Thi Nghi. Đứa bé luôn hờ hững này đến cuối cùng lại không thể bình tĩnh được.



Người mẹ xinh đẹp tao nhã của bé như thế nào lại cùng một người phụ nữ trung niên cùng nhau khóc to, khóc đến nỗi không còn lại một chút hình tượng nào.



Trợ lý Ngô rất lúng túng. Tam thiếu phu nhân từ khi bước vào phòng bệnh, không nói không rằng nhào vào người mẹ Dương Dung khóc lớn. Người nhà họ Dương vốn thương tâm, nhìn thấy nàng như vậy, liền khóc theo. Trong phòng chỉ có mình hắn là người ngoài cuộc, khóc cũng kì lạ, không khóc lại càng kì quái, phong cách thật quá lạ kì. Bây giờ Thịnh Dục Kiệt đã tới, trợ lý Ngô liền có lí do khuyên nhủ Tần Thi Nghi, vội vàng nói:



- Tam thiếu phu nhân, tiêu thiếu gia đã ở đây, phu nhân có nên kìm nén một chút, không nên để Tiểu thiếu gia bị kinh sợ.



Thịnh Dục Kiệt mấp mấy môi, nghĩ thầm bé còn lâu mới bị tiếng khóc như thế này hù dọa. Chỉ là khi liế mắt nhìn thấy mẹ mình khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy xuống một hàng, không còn chút tao nhã nào nên mới không phản bác lại lời nói của trợ lý Ngô. Thế nhưng người làm Tần Thi Nghi cũng gia đình học Dương ngững tiếng khóc không phải là Thịnh Dục Kiệt, mà là hai vị Thịnh tổng cùng phó tổng đến sau bé: Thịnh Hạo Nhiên và Thịnh Hạo Vũ.



- Xảy ra chuyện gì?



Thịnh Hạo Nhiên nhíu mày, âm thanh của hắn không lớn, nhưng khẩu khí đầy đủ. hai người đang khóc lóc đến không để ý bên ngoài là Tần Thi Nghi và mẹ Dương Dung đều bị chấn động, nhất thời ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tới. Trợ lý Ngô vội vàng giới thiệu:



- Thịnh Tổng, đây là cha mẹ Dương Dung cùng hai người anh. Hai bác, đây là Thịng tổng cùng phó tổng, cũng là anh của Tam thiếu phu nhân.



Cha Dương nắm chặt xoa xao hai tay, khàn giọng c hào hỏi:



- Thịnh tổng à, chúng ta đều là người thành thật, không phải lợi dụng đến đây đòi hỏi. Con gái qua đời, chỉ nghĩ rằng đến nhìn mặt nó một lần cuối nên cả nhà cũng tới ...



Nghe đến âm thanh của cha, Tần Thi Nghi lại cúi đầu lau nước mắt.


Thịnh Hạo Nhiên lườm Tần Thi Nghi một cái rồi nhìn về phía cha Dương, trầm giọng nói:



- Bác đừng khách khí. Là Thịnh gia xin lỗi nhà các người, việc này cũng nên do chúng ta chịu trách nhiệm. Người đã đến đủ rồi, cũng nên nói đến chuyện bồi thường.



Thịnh Hạo Nhiên tuổi còn trẻ đã là tổng giám đốc của tập đoàn, Thịnh Đổng đã sớm ủy quyền lại. Nếu không phải Thinh Hạo Nhiên còn trẻ, ban giám đốc không yên tâm thì Thịnh Đổng đã sớm lui về. Thịnh Hạo Hiên một ngày giải quyết trăm chuyện, còn có thể bớt chút thời gian tự mình đến gặp nhà họ Dương đã là quá nể mặt. Với tính khí của Thịnh Hạo Nhiên, nếu không phải trợ lý Ngô báo cáo rắng Tam thiếu phu nhân vừa nhắc tới nhà họ Dương là lại khóc lóc như trẻ con, không có khả năng giải quyết cài cái chuyện nhỏ.



Hắn làm việc như sấm rền gió cuốn, gặp việc này cũng không dài dòng, trực tiếp hỏi thẳng:



- Nhà các người có yêu cầu gì?



Cha Dương còn chưa kịp lên tiếng, mẹ Dương đã liên tục xua tay, giọng so với cha Dương còn khàn hơn:



- Cảnh sát đã nói tại thời điểm đó, trách nhiệm của phải ở tại các người. Nếu không phải Dương Dung ra cứu đứa nhỏ, cũng sẽ không ... - mẹ Dương đến đây đã nghẹn ngào không nói lên lời.



Thịnh Hạo Nhiên nghe xong liền nhíu mày, liếc mắt sang Thịnh Hạo Vũ, ý chỉ việc này giao cho hắn. Thịnh Hạo Vũ nhún nhún vai, hắn lo ngại nhà họ Dương không biết tốt xấu lợi dụng cơ hội làm công phu sư tử ngoạm nên khi họ vừa tới đã cho người đưa họ qua đồn sảnh sát một lượt. Đối với người dân đơn giản như vậy, bọn họ chắc chắn không biết Thịnh gia là cái gì nhưng nhất định sẽ có sự khiếp sợ với cảnh sát. Đầu tiên đem người nhà họ Dương trấn áp, bọn họ biết điều, hắn cũng đỡ được việc. Chỉ là bọn họ liền thành thật quá mức, bị dọa đến nỗi tiền bồi thường cũng không muốn lấy?



Hai anh em họ đối mắt nhau trong vòng vài giây, Tần Thi Nghi lại không thể kiên nhịn được, cùng mẹ Dương khóc ầm lên, cảm xúc tuôn trào liền buột miệng nói ra:



- Sau này bác hãy thu nhận con làm con gái đi.



Tần Thi Nghi chẳng qua kích động nhất thời, lời vừa nói ra liền hồi hận. Đừng nói bây giờ cô đang ở trong chủ phận người khác, nhận lấy chủ phận của người khác mà an ủi tang gia đau xót mà chính là đại môn hộ như Thịnh gia không đời nào cho cô làm ra chuyện như vậy. Gặp đại nạn không chết nhưng cô cũng không còn là Dương Dung nữa. Một chủ phận mới cũng là tự gánh lên người trách nhiệm khác: Tần Thi nghi có gia đình lại có đứa con trai nhỏ, mà đứa bé thì không thể không có mẹ quan tâm. Trên hết, đây là một sự việc ngoài sức tưởng tượng, cô cũng không có can đảm nói ra chân tướng nếu không muốn bị coi như bệnh nhân thần kinh. Nghĩ đến đây, Tần Thi Nghi yên lặng ngậm miệng lại nhưng đối với câu nói này của nàng đều đã gây nên sự chấn động với mọi người.



Nhà họ Dương chợt có chút lo sợ. Bọn họ không nghĩ tới vị Tiểu thư danh môn lại có tâm địa lương thiện như vậy. Một cô nương tốt nhưng không phải con gái bọn họ, huống chi còn là người nhà giàu, không thể nào cùng bọn họ có quan hệ chủ thích. Cha Dương xoa tay, lộn xôn nói:



- Thịnh ... Tần Tiểu thư à, việc này thật gánh vác không nổi. Tiểu thư có lòng, gọi chúng tôi bác trai bác gái là tốt rồi ...



Mẹ Dương cùng hai anh trai gật đầu dồn dập. Bọn họ chỉ là đến nhìn em gái lần cuối. Nhà bọn họ ở trong núi, không cấch nào mang thi thể của cô về được. Nếu không tới Bắc Kinh thì khẳng định không có hội nhìn mặt.



Nhìn thấy người nhà họ Dương vô cùng biết điều, sắc mặt của Thịnh Họa Nhiên cũng Thịnh Hạo Vũ mới hòa hoẵn đi một ít. Thịnh Hạo Vũ nói:



- Trợ lý Ngô, đưa Tam thiếu phu nhân lên tầng. Ở đây bàn việc, cô ở lại chỉ thêm loạn.



Trợ lý Ngô là người hỗ trợ đắc lực, hiển nhiên biết rằng BOSS của hắn trăm công nghìn việc, lúc này có thể tới bệnh viện là do đã có y lừi lại một hai cuộc họp. Tam thiếu phu nhân hiện tại khóc lóc không ngừng, lại kéo thêm cả người nhà họ Dương thương tâm theo khiến cho không cách nào bàn bạc được vấn đề chính, làm mất thời gian của BOSS nhà hắn. Chỉ là tợ lý Ngô rất hiểu việc, nhưng Tần Thi Nghi lại không muốn: về sau rất khó có cơ hội gặp lại người nhà, sao cô có thể rời đi được? Tần Thi Nghi đẩy tay trợ lý Ngô ra, hít hít mũi, âm thanh còn mang theo giọng khàn khàn nói:



- Ta không đi, ta muốn ở lại đây, tuyệt đối sẽ không quấy rầy mọi người.


Thịnh Hạo Vũ nhíu mày định nói gì, Thịnh Hạo Nhiên đã lườm Thi Nghi một cái, thản nhiên nói:



- Cô ở lại, quan tâm đến Tiểu Kiệt đi.



Vừa dứt lời, Tiểu Kiệt như nghe thấy mệnh lệnh, đi từng bước nhỏ đến bên cạnh Tần Thi Nghi, chủ động kéo tay cô, chỉ vào ghế sôpha bên cạnh:



- Mẹ, con đỡ người qua bên này ngồi một chút.



Thịnh Dục Kiệt sợ rằng mẹ bé sẽ nói thêm cái gì đấy ngu ngốc mà không dùng đến não, quyết tâm để ý đến cô, hiện tại tròng mắt đếu chớp chớp. Tần Tho Nghi vốn định cự tuyệt, cúi đầu xem đứa bé đang chớp chớp mắt to, tay nhỏ mềm mại cũng chen vào trong lòng bàn tay mình, chẳng hiểu vì sao đáy lòng lại có chút xúc động, không tự chủ được mà đi theo.



Lần đấu tiên làm nũng thành công, trong lòng Thịnh Dục Kiệt có chút vui mừng cao hứng. Bỏ đi cái nghiêm túc cực kì mọi ngày, khuôn mặt nhỏ liền tươi cười đến xán lạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net