Chương 9: Hai mẹ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Việt Lưu Ca

Edit: Lloyd

-------------------------------------------------------

Tần Thi Nghi nghe lời Thịnh phu nhân nói, trong lòng nhất thời vừa mong đợi lại vừa thấp thỏm, mong đợi sự đổi mới , đi qua một cuộc sống hoàn toàn khác trước đây.

Bởi vì khác biệt, bởi vì không biết, cho nên cũng khó tránh khỏi thấp thỏm.

Nhưng Tần Thi Nghi không biết, chờ đợi nàng đi xem xét cuộc đời ở phía trước, tới cùng là thế nào .

Thịnh phu nhân cũng đã định chủ ý, nàng vừa về tới Thịnh gia, liền gọi tới Lưu thẩm, nói: "Gọi điện thoại kêu Tiểu Trương tới đây, từ hôm nay trở đi nàng ăn ở tại nơi này của chúng ta, ngươi mấy ngày nay phải dạy nàng nấu cơm, trọng điểm là tìm hiểu rõ ràng khẩu vị Hạo Hàm."

Lưu thẩm vừa nghe là biết Thịnh phu nhân chủ ý đã định, không khuyên nhủ nữa, trực tiếp gật đầu, lại nhắc nhở: "Phu người, ngài muốn hay không cho Tiểu Trương ký một phần hiệp nghị?"

Một Thịnh gia hào môn như vậy, nhất cử nhất động đều bị người nhìn chòng chọc, làm việc tự nhiên cũng cẩn thận, vì để tránh cho phiền phức không đáng có, Thịnh gia thỉnh người hầu đều là muốn ký một hiệp nghị bảo mật, tại Thịnh gia làm việc lĩnh tiền lương cao, không thể so với bên ngoài, nhưng một khi vi phạm hiệp ước, yêu cầu phải trả giá cũng lớn, cơ hồ là bọn họ làm cả đời cũng đảm đương không nổi cái giá phải trả.

Vì để tránh phiền toái, Thịnh gia không thường xuyên đổi người hầu, mà bởi vì người Thịnh gia cũng không khó hầu hạ, phúc lợi đãi ngộ lại tốt, người hầu Thịnh gia cũng rất ít khi bỏ sang nơi khác, như Lưu thẩm này cũng đã ở đây hơn nửa đời người.

Người đều là động vật có cảm tình, chung sống lâu , ít nhiều cũng có chút cảm tình, Lưu thẩm đối Thịnh gia cảm tình rất sâu, cho nên nàng mới suy xét bất kể việc to việc nhỏ thay chủ nhà, nàng cân nhắc Tiểu Trương cũng không biết thân phận của Tam thiếu gia, chỉ sợ cũng không thể có được sự tín nhiệm của Tam thái thái, cho nên để tránh rủi ro, cái hiệp nghị này tốt nhất nên ký, để tránh Tiểu Trương đến thời điểm gặp Tam thiếu gia của họ lại nảy sinh tâm tư khác.

Đối với gia đình có lợi, Thịnh phu nhân đương nhiên sẽ không phản đối, lập tức gật đầu nói: "Cho quản gia chuẩn bị một phần hiệp nghị, chờ Tiểu Trương tới đây liền kêu nàng ký đi."

Tần Thi Nghi còn không biết tính toán của Thịnh phu nhân, buổi trưa nàng bị Thịnh Hạo Hàm kia gọi một cú điện thoại làm tâm tình hết sức phức tạp, liền không có ngủ trưa, chờ ôm Thịnh Dục Kiệt nói vài ba câu, liền bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ .

Chẳng qua Tần Thi Nghi không có ngủ, bởi vì nhất dòng tin nhắn ngắn không hề báo trước xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, rơi vào trong mắt nàng.

" Tam thái thái, ta là Ngô trợ lý, người Dương gia đã mang tro cốt của Dương tiểu thư trở về , ngài không cần lo lắng, ta cũng đem phương thức liên lạc của ngài cho họ. Người Dương gia lát nữa sẽ gọi điện thoại cho ngài, tôi hiện tại công ty có chút việc, không qua thăm ngài được."

Ngô trợ lý viết dòng tin ngắn này thập phần chân tâm thật ý, nhưng Tần Thi Nghi biết hắn bình thường là trợ lí đặc biệt của một tập đoàn tinh anh toàn người tài năng, trình độ bận rộn cũng không thấp hơn lão bản của anh ta. Thịnh Hạo Nhiên phái người tài như vậy tới xử lý giúp nàng chút chuyện nhỏ này, hoàn toàn là đại tài tiểu dụng (người tài dùng vào việc nhỏ, không đáng kể), hiện tại xem như công thành lui thân (làm xong thì trở về), tự nhiên không cần thiết tới bệnh viện.

Nghĩ như vậy, Tần Thi Nghi lại nhìn chòng chọc dòng tin ngắn, trước mắt không khỏi một trận mơ hồ.

Trở về , thật tốt, tro cốt đều mang về , cũng xem như là lá rụng về cội.

Chỉ là nàng cũng trở về không được nữa .

Nói tốt cáo biệt quá khứ, nhưng Tần Thi Nghi vẫn có một ít không cầm lòng nổi, mũi cảm thấy chua xót.

Tần Thi Nghi rơi vào suy sụp cảm xúc, một đôi bàn tay ôn nhu không hề có báo trước chạm lên hai má của nàng, theo cùng là thanh âm tiểu hài tử đặc biệt mềm dẻo ở bên tai vang lên: "Mẹ, đừng buồn."

"Ân." Tần Thi Nghi nặng nề gật đầu, kỳ thật chua xót càng lợi hại , vùi mặt vào trong cổ cậu bé, nỗ lực làm cho khóe miệng cong lên, "Bảo bối ngoan như vậy, mẹ thế nào lại buồn."

Thịnh Dục Kiệt khinh bạc nhấc môi lên, rõ ràng giọng nghẹn ngào như vậy, hắn thế nào lại nghe không hiểu, mẹ hắn chính là ỷ vào hắn tuổi còn nhỏ lừa gạt hắn.

Bởi vì bình thường bị Thịnh Hạo Nhiên dạy bảo nhiều nhất, Thịnh Dục Kiệt tính cách cũng càng giống hắn, trong mắt không chấp nhận được hạt cát, vốn mẹ hắn lừa gạt hắn như vậy, hắn là không vui lòng . Nhưng này cũng là hắn mẹ lần đầu tiên ôm hắn khẩn thiết như vậy, còn gọi hắn bảo bối, thanh âm tuy rằng mang theo tiếng khóc nức nở, nghe lên lại rất ngọt.

Nghĩ như vậy, lỗ tai nhỏ trắng ngần của Thịnh Dục Kiệt cũng nhiễm lên một tầng đỏ ửng, phía trên có lông tơ tinh tế rung động nhè nhẹ, Thịnh Dục Kiệt cúi đầu nhìn xem tay chính mình, cuối cùng vẫn là chậm rãi nâng lên, vòng lấy cổ Tần Thi Nghi.

Một ngày liền như vậy bình đạm không có gì lạ đi qua .

Sáng ngày thứ hai, con trai nàng còn không đến, nhưng Tần Thi Nghi thói quen dậy sớm đến trường, thời điểm vì học bổng nàng cũng muốn đi sớm về tối đọc sách, nguyên do vì ngoài giờ học thời gian còn lại nàng muốn đi làm việc ngoài giờ.

Mà về sau đi tập đoàn Thịnh thị để thực tập, Tần Thi Nghi tuy không dậy sớm đọc sách , nhưng vừa đi công ty ngày thứ nhất, nàng liền nghe đồng nghiệp nói , tuy rằng nghiệp vụ giống nhau, nhưng bộ hải ngoại tiền lương đồng đều, muốn cao hơn bọn họ gần gấp đôi. Phúc lợi cao, đãi ngộ cao, làm cho các đồng nghiệp đánh vỡ đầu đều nghĩ đi bộ hải ngoại.

Chẳng qua bộ hải ngoại yêu cầu cũng cao, cần phải thông qua thi cử BEC cao cấp.

Tần Thi Nghi lúc đó chỉ mục tiêu chính là kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, bởi vậy đối tiền lương cao của bộ hải ngoại thập phần về phía tới. Chỉ là Tần Thi Nghi tại trường Anh ngữ thành tích không sai, nhưng BEC lại không đơn thuần chỉ có thi viết, còn bao quát cả thi nói, mà Tần Thi Nghi lại là điển hình người câm Anh ngữ.

Đừng nói Anh ngữ, Tần Thi Nghi từ trong miền núi đi ra, vừa tới thành phố, nói cực không đúng tiêu chuẩn tiếng phổ thông, liền bị bạn bè chê cười. Lúc đó Tần Thi Nghi ngộp một hơi, mỗi ngày đều sáng sớm dậy, đi trong sân trường tìm góc, đi theo vườn trường quảng bá bắt đầu luyện tiếng phổ thông, vườn trường quảng bá tiếng phổ thông tiêu chuẩn, do đó mấy năm đi qua, Tần Thi Nghi cũng nói chuẩn tiếng phổ thông, thời điểm vừa vào công ty, rất nhiều đồng nghiệp đều cho rằng nàng là người gốc thành phố.

Tần Thi Nghi là người rất có nghị lực, nàng nghĩ vào bộ hải ngoại, đi làm sau đó dư thời gian, đều khổ luyện Anh ngữ , mỗi ngày sáng sớm liền cầm lấy điện thoại di động mới mua tìm văn chương Anh ngữ tự đọc, khi nào đọc xong mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.

Mà hiện tại, không cần kiếm tiền nuôi gia đình, thậm chí mọi chuyện đều không cần đến Tần Thi Nghi, sớm tỉnh lại nhưng có chút không biết theo ai .

Nàng thân thể khôi phục được không sai biệt lắm, đã có thể tự do hoạt động , Tần Thi Nghi liền đứng tại cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu ngẩn người.

Mùa hạ trời sáng khá sớm, thời điểm này đã có ánh bình minh, dưới lầu trên bãi cỏ, có khá nhiều bệnh nhận đang tản bộ, bọn họ được người đẩy hoặc dìu đỡ bọn họ, cũng có một số người dứt khoát liền ngồi ở trên thảm cỏ phơi nắng, trở thành cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, cùng hành lang bên trong bệnh viện lạnh băng cùng phòng bệnh, hình thành sự so sánh rõ rệt.

Y tá tiểu thư theo thông lệ kiểm tra phòng, gặp Tần Thi Nghi đứng tại cửa sổ nhìn xuống phía dưới xuất thần, ánh nắng từ cửa sổ thủy tinh chiếu rọi vào, chiếu vào hai má nàng, nửa bên mặt như mang vầng sáng, đẹp không thể tưởng tượng nổi. Y tá tiểu thư như cảm thấy người bệnh này hôm nay xem ra không giống nhau, trước vài ngày khả năng là vừa tỉnh lại, người bệnh tuy rằng luôn luôn tại phòng bệnh trầm mặc, nhưng nhìn qua có chút nóng nảy, hoặc như là cái xác không hồn.

Hiện tại lại hoàn toàn không giống như vậy , nàng yên tĩnh đứng ở nơi đó, không nói một tiếng, an tĩnh tựa như một bức tranh thủy mặc, nhởn nhơ, thanh dương, làm cho người ta thanh tĩnh theo.

Cũng may mắn người bệnh vết thương ở hai má không sâu lắm, kết vảy liền tốt trở lại, không đến mức lưu lại vết sẹo, bằng không một người xinh đẹp tinh xảo như vậy, trên mặt lại có một vết sẹo, khí chất lại tốt khiến người thổn thức.

Rất nhanh y tá tiểu thư lại ý thức đến chính mình đang bận tâm vô ích, người bệnh này thân phận cao quý, đừng nói trên mặt có sẹo, thậm chí hủy hoại dung nhan, như thường vẫn là người cao quý, không tới phiên các nàng đi bận tâm vô ích.

Nghĩ như vậy, y tá tiểu thư trở lại tâm tư trống rỗng, đối với Tần Thi Nghi nhẹ giọng nói: "Tần nữ sĩ, ngài cảm thấy hứng thú, cũng có thể đi xuống tản bộ, có lợi cho thân thể ngài mau chóng khôi phục."

Tần Thi Nghi rảnh rỗi nhàm chán, liền đồng ý , y tá tiểu thư cũng liền phục vụ nàng bệnh nhân này, cũng không tìm người khác, cùng đồng nghiệp chào hỏi, trực tiếp bồi Tần Thi Nghi đi xuống tản bộ .

Dưới lầu khoảng nửa giờ, Tần Thi Nghi hơi mệt chút , nàng mấy ngày này nằm tại trên giường cơ hồ là không nhúc nhích chút nào, cộng thêm nguyên chủ bản thân chính là đồ bỏ, đương nhiên thua kém nữ hán tử kia một chút, Tần Thi Nghi cũng không cậy mạnh, biết mình mỏi chân , liền đối bên cạnh y tá tiểu thư nói: "Trở về đi."

"Hảo." Y tá tiểu thư lại cười vui vẻ đưa Tần Thi Nghi trở về phòng bệnh.

Tần Thi Nghi vừa nằm xuống, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, nàng cho người đi vào, lại thấy một tiểu hộ sĩ, đi cùng là một vị nữ bác sĩ trung niên chưa từng gặp qua đi vào .

Tiểu hộ sĩ giới thiệu nói: "Tần nữ sĩ, đây là bác sĩ trưởng khoa chúng ta, nàng tới nhìn xem ngài khôi phục như thế nào."

Tần Thi Nghi kiến quái bất quái, từ khi nàng tỉnh lại về sau, nàng gặp qua bao nhiêu bác sĩ đếm không hết, mỗi ngày đều có đến hai ba đợt, bởi vậy thập phần hờ hững đối với bác sĩ trưởng khoa cười, lên tiếng chào hỏi.

Bác sĩ trưởng cùng các bác sĩ khác vội vàng không giống nhau, nàng cười vui vẻ , xem ra rất ôn hòa, đi vào sau cũng không vội làm kiểm tra với Tần Thi Nghi, ngược lại là kéo cái ghế dựa tại chỗ đối diện Tần Thi Nghi ngồi xuống, câu được câu chăng cùng nàng trò chuyện giết thì giờ .

Tần Thi Nghi cũng nhàm chán. Tại nguyên chủ nhận thức người trước mặt, Tần Thi Nghi trước giờ không dám càn rỡ, nàng tuy rằng biết loại sự việc không thể tưởng tượng này nói ra không người nào tin tưởng, nhưng trong lòng vẫn là rất chột dạ , sợ bị người phát hiện manh mối, đến thời điểm nàng không thể trở lại chính mình, lại càng không thể không làm Tần Thi Nghi, cảm giác rất tiến thoái lưỡng nan.

Hiện tại không nhận thức được vị nữ bác sĩ đang muốn cùng mình nói chuyện, Tần Thi Nghi cũng đành thả lỏng, cùng tán gẫu một hồi lâu.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, vị bác sĩ trưởng khoa lại cười a , chỉ là trước khi đi nói với Tần Thi Nghi một câu khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái, "Xem xét thấy cô không có vấn đề gì, không cần làm kiểm tra ."

Tần Thi Nghi nhìn cánh cửa đã đóng lại một lần nữa, nhịn không được nghĩ ngợi lung tung, chẳng lẽ này vị bác sĩ này y thuật xuất thần nhập hóa (ý nói giỏi giang), chỉ xem qua liền biết được bệnh tình của nàng?

Buổi sáng chín giờ, Thịnh phu nhân đúng giờ mang Thịnh Dục Kiệt đến phòng bệnh, tài xế cũng đi theo lên , bởi vì muốn đưa cho Tần Thi Nghi bữa sáng.

Trong ký ức của Tần Thi Nghi thì Thịnh phu nhân cũng là rất vội vã , bởi vì địa vị của nàng trong Thịnh gia này, chắc chắn Thịnh phu nhân không thể không xã giao, hiện tại Thịnh Hạo Nhiên còn chưa kết hôn, nàng lại không có năng lực, không có cách nào giúp Thịnh phu nhân phân ưu (chia sẻ lo lắng), kết quả hiện tại Thịnh phu nhân vì sự việc của nàng, mỗi ngày đều đến bệnh viện, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt, Tần Thi Nghi liền có chút không yên tâm, nói với Thịnh phu nhân : "Mẹ, con biết người bình thường cũng vội, đừng vì con chậm trễ chính sự, lần tới để cho Lưu thẩm bọn họ đưa Tiểu Kiệt tới là được ."

"Mẹ cũng chỉ tới một hai lần, thời gian vẫn sắp xếp được ,con cứ an tâm dưỡng thương mới được."

"Thân thể của con không có vấn đề gì , trước khi người tới, có một vị bác sĩ trưởng khoa, nàng cùng con nói vài lời, thì nói con rất ổn, đều không làm kiểm tra liền đi ."

Tần Thi Nghi nói chuyện là vì thuyết phục Thịnh phu nhân, không nghĩ tới Thịnh phu nhân trên mặt vui mừng, truy vấn nàng: "Vị bác sĩ đó thật nói như vậy?"

Không đợi Tần Thi Nghi gật đầu, Thịnh phu nhân lại cười nói: "Mẹ đã nói rồi, chính là có chút chịu kích thích mà thôi, chờ dưỡng tốt thân thể, ra ngoài giải buồn, một lúc sau khẳng định liền khôi phục". Vậy mà lão đại(*) nghĩ không thoáng, phải muốn tìm bác sĩ tâm lý cho con, nói là để cho con giải tỏa căng thẳng."

(*) Lão đại ở đây là Thịnh Hạo Nhiên.

"Tí nữa mẹ gọi điện thoại cho nó, không cần phải tiếp tục mời bác sĩ tâm lý." Thịnh phu nhân thật cao hứng, Tần Thi Nghi không cần bác sĩ tâm lý, cũng sẽ không lo lắng nhưng lời đồn đãi bất lợi truyền ra, phương diện khác, cũng biểu thị con dâu nàng không chịu đả kích quá lớn, rất nhanh liền có thể phục hồi lại, đương nhiên là việc tốt .

Mà Tần Thi Nghi lại không nghĩ rằng vị bác sĩ kia thế nhưng là bác sĩ tâm lý, trong lòng cả kinh, suýt chút nữa mồ hôi lạnh đều ra , may mắn nàng vẫn có cái tâm nhãn, vẫn dùng thói quen nói chuyện của nguyên chủ trong kí ức, không bị đối phương phát hiện manh mối, bằng không thật muốn bị coi như bệnh thần kinh .

Bởi vì chuyện này, Tần Thi Nghi có chút không cao hứng, nàng biết không thể trách Thịnh phu nhân cùng Thịnh Hạo Nhiên, bọn họ đều là vì nàng suy xét, chính là như vậy, nàng càng không thể buông lỏng cảnh giác , vạn nhất lúc nào đó nàng lại có biểu hiện không thích hợp, đưa tới bác sĩ tâm lý, nàng cũng không bảo đảm chính mình nhiều lần đều có thể lừa dối cho qua một cách bình yên.

Thịnh phu nhân không chú ý Tần Thi Nghi không có hứng thú, nàng dặn dò Thịnh Dục Kiệt mấy câu, lại thúc giục Tần Thi Nghi ăn điểm tâm, gọi điện thoại cho Thịnh Hạo Nhiên, đương nhiên nói chính là loại bỏ ý muốn mời bác sĩ tâm lí của anh ta.

Thịnh Hạo Nhiên bên đó cũng biết được sau khi vị bác sĩ kia trở về, đối với yêu cầu của Thịnh phu nhân tự nhiên không có dị nghị.

Tần Thi Nghi vừa ăn cơm, một bên dựng thẳng lỗ tai nghe , thấy Thịnh phu nhân vừa lòng cúp điện thoại, trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, động tác ăn cơm cũng nhanh hơn.

Chờ Tần Thi Nghi cơm nước xong, Thịnh phu nhân liền đi , tài xế Lâm thúc thu thập chén đũa, xách hộp đựng cơm đi theo Thịnh phu nhân ra ngoài.

Trong phòng bệnh liền chỉ còn lại mẫu tử hai người, Tần Thi Nghi hồi tưởng thói quen của nguyên chủ, trước tử tế rửa tay, lại súc miệng, mới từ buồng vệ sinh của phòng bệnh đi ra, xem tiểu bằng hữu chững chạc đàng hoàng ngồi trên ghế sofa, mắt nháy cũng không nháy nhìn nàng.

Nhịn tiểu gia hỏa bộ dáng khả ái này, Tần Thi Nghi cũng nhịn không được lộ ra tươi cười, đưa tay về phía Thịnh Dục Kiệt.

Thịnh Dục Kiệt mấp máy môi, tựa hồ có hơi khó xử, chần chờ một giây đồng hồ, mới cúi đầu từ trên ghế sofa trượt xuống, đôi chân ngắn ngủn bước đát đát (tiếng bước chân) chạy về phía Tần Thi Nghi, khi bị Tần Thi Nghi ôm lấy, tiểu gia hỏa dúi đầu vào trong bờ vai nàng, chỉ thấy lỗ tai nhỏ trắng nõn nà.

Tiểu gia hỏa vẫn còn thẹn thùng sao.

Tần Thi Nghi mấy ngày nay cũng không phải cái gì cũng không làm, nàng đại khái cũng nhìn thấu tính khí con trai nàng, tiểu băng sơn so với đại BOSS Thịnh Hạo Nhiên, hiển nhiên còn không có tu vi cao bằng, trên mặt xem ra chững chạc đàng hoàng, một kiểu người lớn, kỳ thật chạm một cái liền vỡ, đặc biệt chơi vui.

Nghĩ như vậy, Tần Thi Nghi một bên chờ tiểu gia hỏa đứng lên, một bên ấm giọng hỏi: "Cho mẹ nhìn xem bảo bối hôm nay mang vật gì, chúng ta hôm nay đọc cái gì nào."

Tần Thi Nghi nói, đã ôm Thịnh Dục Kiệt đến trên ghế sofa ngồi , cũng không buông Thịnh Dục Kiệt ra, lập tức ôm hắn, hai tay vòng qua thân thể bé nhỏ của hắn xách lên hắn túi sách nhỏ.

Chờ mở ra khóa kéo, Tần Thi Nghi mới phát hiện tiểu gia hỏa hôm nay đổi cặp sách, so bình thường còn lớn hơn, hơn nữa cũng nhét đầy , Tần Thi Nghi từ bên trong xách ra một bộ áo ngủ trẻ con, hiếu kỳ nhìn Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối mang áo ngủ tới đây làm cái gì?"

Thịnh Dục Kiệt từ trên vai Tần Thi Nghi ngửa mặt lên , nghe nàng hỏi lỗ tai nhỏ lại đỏ hồng, lại tiếp tục nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, từng chữ từng câu trả lời: "Ta cùng nãi nãi nói , hôm nay bồi mẹ cùng một chỗ ngủ trưa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net