Chương 1: Sự giác ngộ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hứa Yến Tình có phải em muốn chị tức chết hay không!" Hứa Yến Tình vừa ấn nút nhận cuộc gọi, phía microphone liền truyền đến tiếng quát của Trịnh Huệ.

Đem điện thoại ra xa tai, cô đã sớm đoán được Trịnh Huệ sẽ phát hỏa, chờ phía bên kia bình tĩnh lại, Hứa Yến Tình trên mặt nở nụ cười, thật cẩn thận hỏi: " Chị Huệ, có chuyện gì mà phải nổi giận vậy?"

Nghĩ đến buổi sáng hôm nay đoàn phim [Cứu rỗi] gọi cho cô (Trịnh Huệ) một cuộc điện thoại, Trịnh Huệ trong lòng càng nổi giận: "Chị nhớ rõ lúc ấy đưa em kịch bản, để em suy xét thật kĩ bộ [Bậc thầy],làm thế nào mà lại tham gia tuyển chọn vào bộ [Cứu rỗi], thể loại không được thịnh hành trên thị trường, em nói có phải hay không muốn cùng chị đối nghịch?"

Hứa Yến Tình bẹp bẹp miệng, tự tin "Hừ" một tiếng.

"Nói một chút, vì cái gì lại tham gia bộ phim truyền hình này?" đầu kia Trịnh Huệ vẫn nổi nóng.

"Có thể nói thật sao?" Hứa Yến Tình dè dặt hỏi.

"Có thể! "

"Em không có tiền, [Cứu rỗi] tiền thù lao cao hơn rất nhiều bộ [Bậc thầy]." Hứa Yến Tình ủy khuất nói.

"........"

Trịnh Huệ thật muốn tiến lên đem Hứa Yến Tình mắng đến tỉnh.

Hiện tại thứ Hứa Yến Tình cần là một nhân vật xuất sắc, khiến khán giả nhớ đến khuôn mặt cô ấy, sau đó liền có thể phát triển hơn, nhưng tựa hồ Hứa Yến Tình không có giác ngộ* điều này.

* Hiểu ra hoặc làm cho hiểu ra lẽ phải trái

Trịnh Huệ làm người đại diện của Hứa Yến Tình, tự nhiên biết ưu thế của cô.

Hứa Yến Tình có kĩ thuật diễn tốt, diện mạo thì không cần phải nói, rất hoàn hảo, đôi mắt to tròn có hồn, quyến rũ cùng đáng yêu, trong khi giới giải trí tồn tại hàng loạt những người nhan sắc đã qua chỉnh sửa, thì vẻ đẹp của Hứa Yến Tình là vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, nhưng không thể cho cô từ tiểu minh tinh tuyến mười tám đi sang một con đường khác.

Muốn Hứa Yến Tình nổi tiếng thực ra dễ dàng, công ty chỉ cần bỏ ra chút vốn kiếm chỗ cô một bộ kịch bản tốt liền có thể bạo hồng*.

* đồng nghĩa với nổi tiếng, là ngôn ngữ mạng

Nhưng Hứa Yến Tình là kí hợp đồng với một công ty nhỏ thiếu quyết đoán, cũng không  chịu dùng nhiều vốn liếng cho những diễn viên dưới trướng.

Bởi vậy làm cho Hứa Yến Tình ngây ngốc ở tuyến mười tám hai năm qua.

"Chị Huệ lần này tha thứ cho em, được không? Lần này là lửa xém lông mày*."

* Câu này mình không biết giải thích sao, bạn nào biết cmt để mình thêm nhé! 😋😋

Nghe vậy, Trịnh Huệ trầm mặc một hồi: "Bệnh viện gọi điện thoại cho em?"

"Ân." ngữ khí tuyệt nhiên như không xuất hiện bộ dáng làm nũng vừa rồi.

"Tháng trước không phải mới vừa cho, chị nói em chính là quá......"

Hứa Yến Tình không để Trịnh Huệ nói xong, liền đánh gãy lời cô: "Em đều biết, em đã đem tiền qua."

Hoãn một hồi, Hứa Yến Tình lại nói: "Chị Huệ liền tha thứ cho em lần này đi, lần sau em tuyệt đối không tự mình quyết định."

"Có lần sau sao? Có lần sau, chị đến nhà ngươi đánh gẫy chân ngươi!"

"Chị Huệ uy vũ~"

Chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Trịnh Huệ lại hỏi: "Nam chính [Cứu rỗi] là ai diễn?" Trước kia Trịnh Huệ cũng không tìm hiểu nhiều về bộ phim này, bởi vậy cũng không biết chi tiết ra sao.

Hứa Yến Tình dừng một chút nói: "Còn chưa có định ra."

"Đô đô đô....." Trịnh Huệ trực tiếp ngắt máy.

"Không biết cũng không thể trách tui nha!"

Hứa Yến Tình bĩu môi, một tay không ngừng cho khoái tây lát vào miệng.

Buổi chiều không có việc gì, Hứa Yến Tình nằm ăn vạ trên sofa lướt Weibo*

* Trang  xã hội của Trung Quốc giống Facebook, Twitter, Instagram......

Trong lòng cảm thấy tò mò, sau khi [Cứu rỗi] công bố diễn viên nữ chính thì dưới phần bình luận sẽ xảy ra một màn gió tanh mưa máu như thế nào.

"Hóng bộ phim này (mỉm cười) (mỉm cười)"

"Chờ mong nam chính #doge#doge#"

"Đạo diễn Cao Thành sử dụng một diễn viên mới......."

"Cao Thành!!!!"

"Ta chỉ có thể chờ đợi nam chính xuất hiện # mặt cười #"

"Truy cập WeChat, có nhiều bản sao trên con dấu. Sử dụng WeChat giới thiệu phương pháp, con dấu đã sớm biến mất ..." ***

*** Mình không hiểu chỗ này lắm. Đọc có chút khó hiểu nên mình edit nguyên văn 😅😅

Ân, bất kể đang ở nơi nào, tất cả bình luận chỉ có 99 cái hiển thị ở góc trên bên phải.

Hứa Yến Tình nhìn từ đầu tới cuối phần bình luận, không có cái nào là mắng cô cả.

Bởi vì mọi người đều tự giác mà xem nhẹ bỏ qua nhân vật tiêu minh tinh tuyến mười tám là cô đây.

Nhân chi thường tình* sao, thông thường người ta chỉ nhìn thấy những người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

* chỉ tình cảm, cảm xúc, cách đối nhân xử thế thông thường của con người.

Hứa Yến Tình hít hít cái mũi, chân đá đá đôi dép, tính toán đi rửa mặt rồi đắp cái mặt nạ, sau đó đi ngủ. Một giấc ngủ trưa sẽ thỏa mãn cơn buồn ngủ của cô.

--

Đến ngày khởi quay, trời sáng, không khí trong lành, Hứa Yến Tình xuống máy bay liền đến thẳng đoàn phim, an bài phòng khách sạn để nghỉ ngơi. Phỏng chừng, Trịnh Huệ vẫn còn tức giận nên chưa cấp cho cô trợ lý mới. Một mình Hứa Yến Tình bộ dạng đáng thương vô cùng kéo theo cái vali to lên tầng sáu của khách sạn.

Tuy nói là có thang máy, nhưng thang máy cũng có quá nhiều người đi~

Khi thang máy dừng lại ở tầng hai, một đám người áo đen thân hình vạm vỡ vây quanh một người chen vào tới, xét thấy toàn nam nhân cao to, Hứa Yến Tình cố ý kéo theo vali to đứng vào trong góc.

Người đàn ông được vây quanh kia, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ đè tới thấp thấp, mặt cũng đồng dạng đeo chiếc khẩu trang đen, đem cả người che đi kín mít.

Hứa Yến Tình nghĩ thầm, không chừng là tiền bối có địa vị cao trong giới.

Dùng chân nhẹ nhàng đá đá cái vali, Hứa Yến Tình không tính toán, tiến lên lên tiếng chào hỏi, không phải bởi vì mắt cô cao hơn đầu, khinh thường lời nghị luận của người khác, chỉ là xung quanh người đàn ông kia là mấy người vệ sĩ, mỗi người một bộ dạng người sống chớ đến gần, khiến Hứa Yến Tình có điểm sợ hãi.

Nếu có Trịnh Huệ ở đây, khẳng định lại muốn nói cô, không hiểu nhân tế kết giao, có cây đại thụ bên cạnh mà không biết bám vào*, blah blah.

* Ý chỉ dựa vào người khác mà trèo cao

Bất quá, so với lời đàm tếu về mình, cô càng sợ rước họa vào thân hơn, càng để ý đến sự an toàn của bản thân.

Hứa Yến Tình đứng thẳng người nhìn về phía trước một chút, muốn biết đã tới tầng mấy, ánh mắt thuận tiện dừng trên mặt người nọ vài cái.

"Ân, lông mi rất dài."

"Ân, đuôi mắt nhếch lên rất đẹp."

"Ân, phỏng chừng đôi mắt rất đẹp."

"Ân, chỗ đuôi mắt trái còn có vết sẹo không lớn không nhỏ."

"Vết sẹo!"

Hứa Yến Tình bỗng nhiên mở to mắt, tầm mắt không chút cố kị đặt trên gương mặt kia mà nhìn.

Cô biết người đàn ông kia là ai.

Là Lục Phách.

Người bước một bước, làm cả giới giải trí phải run sợ.

Lục Phách là người đứng đầu công ty giải trí Huy Tinh, dưới trướng công ty bất quá toàn những minh tinh có máu mặt trong giới, mỗi năm có hàng loạt tiểu minh tinh đầu quân cho công ty này.

Bởi vì công ty giải trí Huy Tinh có thế lực lớn, có năng lực tài chính cao, về tài nguyên lại đứng đầu.

Đối xử với người mới cũng không kéo kiệt.

Tạm thời không nói chuyện đó, Hứa Yến Tình nhận ra Lục Phách nguyên nhân chủ yếu là:

Trong giới giải trí, bản thân Lục Phách là ảnh đế.

Nghe nói, trong quá trình đóng phim anh không bao giờ sử dụng diễn viên đóng thế, cũng khinh thường việc ấy, cũng bởi vậy trong một lần đóng phim bị đạo cụ làm cho bị thương, chỗ miệng vết thương cách đuôi mắt mấy centimet, cho dù khỏi hẳn vẫn để lại trên mặt vị ảnh đế này một vết sẹo nho nhỏ.

Lại nghe nói, Lục Phách ghét việc khuôn mặt động dao kéo, vì thế vết sẹo vẫn ở trên mặt anh.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hứa Yến Tình, Lục Phách quay đầu đặt ánh mắt như có như không vô tình dừng lại trên người Hứa Yến Tình rồi quay đầu nhìn nơi khác.

Hứa Yến Tình được ảnh đế cho một ánh mắt, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm, trong lòng bất an, do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không.

Nếu, cô tiến lên có bị ảnh đế cho rằng cô muốn ôm đùi anh hay không ha?

Chỉ là, nếu không chào hỏi thì có bị ảnh đế cho rằng cô thực không lễ phép nha!

Hứa Yến Tình còn đang rối rắm trong lòng có nên chào hỏi hay không thì thằng máy "Đing" một cái, đến tầng sáu rồi.

"Xin nhường một chút, cảm ơn."

"Xin nhường một chút, cảm ơn."

.......

Vất vả lắm mới khiến vài vị cao to kia chừa lại một lối nhỏ, Hứa Yến Tình dùng sức lôi kéo vali, thành công đi ra khỏi tháng máy, đứng yên ở phía ngoài cửa thang máy, Hứa Yến Tình hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người, nở ra một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng, cách vài người đối với Lục Phách mà cười cười, thừa dịp cửa thang máy còn chưa đóng, cô thấy vẫn là lễ phép một chút lên tiếng chào.

Vừa muốn nói ra, liền thấy Lục Phách cong cong khóe mắt, cũng đối với cô mà cười cười.

Đôi mắt phượng của đối phương nheo lại mang theo điểm bỡn cợt rơi xuống người Hứa Yến Tình, trong đầu đã tổ chức lại ngôn ngữ ngay lập tức chỉ còn một mảng trống rỗng.

Sau đó, Hứa Yến Tình không có cốt khí mà đỏ mặt, chạy~bỏ lại vali trước cửa thang máy, yên lặng không nói tiếng nào.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại. Bóng dáng mảnh khảnh trong tầm mắt Lục Phách đã không thấy đâu, ánh mắt đặt ở cái vali bị chủ nhân vứt lại, "Xì" một tiếng, Lục Phách cười lên.

Vệ sĩ đứng bên cạnh Lục Phách như cũ vẫn không nhúc nhích, chỉ là không nhịn được run rẩy khóe miệng bán đứng nội tâm họ.

Hứa Yến Tình ở chỗ góc tường trộm nhìn, thấy chỗ đó đã không còn người, đi đến phía thang máy, xách vali hành lý vừa rồi bị chính mình vứt bỏ, vừa đi, vừa đấu tranh tâm lí.

"Thế nhưng bởi vì một nụ cười của nam nhân, mà trốn đi, Hứa Yến Tình mày thật mất mặt a~"

"Nhưng chính là ảnh Đế cười rộ lên, trong thật rất đẹp mắt a!"

"Lại đẹp, đó cũng là một nam nhân, giống như những nam nhân khác, mày hoa si* cái gì nha!"

* yêu thích, mê luyến sắc đẹp

"Mặc kệ mặc kệ, hoa si là chuyện mỗi thiếu nữ sẽ làm khi đối diện với Lục Phách!"

.......

Vào phòng, Hứa Yến Tình ném hành lý sang một bên, trực tiếp nhà hướng tới chiếc sofa, đem khuôn mặt vẫn đỏ như trái cà chua vùi vào chiếc gối mềm mại.

Trên bàn điện thoại đang không ngừng rung lên. Hứa Yến Tình duỗi tay lấy điện thoại di động lại đây, mở màn hình, còn chưa có nhìn tới, màn hình liền tối thui, tự động tắt máy.

Hứa Yến Tình nhận mệnh đứng lên, từ trong vali hành lý lấy ra sạc điện thoại,cắm vào ổ điện.

Khởi động lại nguồn điện thoại.

Vừa mới hoạt động bình thường lại, điện thoại liền rung liên tục rất bất thường.

Hứa Yến Tình nhập mã mở khóa, thấy Weibo có cái thông báo màu đỏ hình tròn nhỏ ở phía trên vô cùng bắt mắt.

Nhẹ nhàng click mở, Hứa Yến Tình mở to mắt, fan Weibo lúc đầu chỉ vỏn vẹn có 300 vạn giờ lại biến thành một ngàn vạn.

Cô không có vừa phát sóng trực tiếp nhảy lâu đi?

Fan Weibo còn có chiều hướng tăng thêm, âm thanh hệ thống nhắc nhở không ngừng vang lên, Hứa Yến Tình không thể không tắt điện thoại đi.

Trong lòng vẫn còn nghi hoặc, chuông điện thoại lại bắt đầu kêu lên. Là Trịnh Huệ gọi điện tới.

"Uy, chị Huệ, em có phải đang nằm mơ hay không a?" nay fan liền có cùng khái niệm giống nhau, số lượng fan cứ nhắm thẳng phía trước mà tiến lên!

Phía đầu bên kia im lặng một hồi, bên trong microphone đột nhiên truyền đến tiếng Trịnh Huệ có vẻ như bất ngờ: "Yến Tình, em thật sự có mắt, thế nhưng Lục Phách đóng vai nam chính, lần này a, em không nổi tiếng là trái với đạo lí nha."

"Chị Huệ, hôm nay không phải ngày cá tháng tư! Cảm ơn!"

"...... Là thật sự!"

"!!!"

Tin tức này đối với cô mà nói, quả thực là một đòn cảnh cáo.

Lục Phách thế mà lại là nam chính [Cứu rỗi]!

Cô là vì tiền mới tham gia vào bộ phim này, Lục Phách không có thiếu chút tiền này, vì cái gì mà nhận lời a?

Không, vì có Lục Phách, có lẽ đây không phải một bộ phim!

---------------------------------------------------------

🥭🥭🥭Lời của editor🍑🍑🍑: "Mình mới làm edit, nên có gì thiếu sót các bạn cmt góp ý để mình sửa lại nhé. Mình cảm ơn nhiều!"😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net