Chương 4: Nham hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tìm thấy Hứa Yến Tình trong phòng hóa trang, Tiểu Nhu vỗ vai nghệ sĩ nhà mình.

"Tiểu Nhu, chị thấy em nên tìm một con đường khác để đi!"

"Vì cái gì?" Tiểu Nhu vẻ mặt nghi hoặc nhìn.

"Chị cảm thấy chị không còn khả năng tiếp tục ở trong cái giới giải trí hỗn loạn này nổi nữa?" Lần đầu tiên gặp Lục Phách lại tự xấu hổ mà chạy mất, lần thứ hai đang ảo tưởng về thân hình của anh thì lại bị đương sự chính tai nghe thấy, hơn thế nữa còn không biết lễ phép mà đẩy Lục Phách rồi trừng mắt với anh. Cái ngày cô biến mất khỏi cái vòng này hẳn là không xa đi?

Tiểu Nhu: ".........."

Nghĩ đến biểu tình mới vừa rồi của Lục Phách, không khỏi phải mở miệng nói: "Vừa rồi em thấy biểu tình của Lục Phách có vẻ cao hứng, Hứa tỷ, chị hẳn là nghĩ nhiều rồi."

"Chắc hẳn là nghĩ đến lúc sau khi chị lui khỏi giới giải trí, cuộc sống sinh hoạt thập phần thê thảm, vậy mới cao hứng đi?"

".........." Sau một ngày ở chung, Tiểu Nhu đã biết phong cách nói chuyện Hứa Yến Tình.

---------------------------------------------------------

Buổi chiều, Hứa Yến Tình quay thêm vài cảnh với những người khác, đạo diễn nói các cảnh của nam nữ chính ngày mai lại quay tiếp, trước cứ tăng cường quay các cảnh khác trước.

Hứa Yến Tình quay cảnh cuối cùng hết một hồi, xong nghĩ đến trở về cũng không có việc gì liền cùng đạo diễn nói chuyện phiếm vài câu.

"Tiểu Hứa hôm nay quay phim một ngày cảm thấy thế nào?"

"Khá tốt ạ."

"Các phương diện khác cũng đều tốt sao?" Đạo diễn hơi mang ý đùa giỡn nhìn Hứa Yến Tình.

"Đều khá tốt. Đạo diễn, ánh mắt của ngài đây là có ý gì?" Hứa Yến Tình nghi hoặc nhìn chằm chằm đạo diễn.

"Hôm nay Lục Phách tới tìm bác nói chiều nay không cần quay những cảnh của cậu ấy, bác có hỏi cậu ấy làm sao vậy? Ảnh đế lại nói muốn ổn định cảm xúc của người nào đó. Bác nghĩ có khi người này là nói cháu?"

"Ha hả a......" Hứa Yến Tình bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Cô cảm thấy Lục ảnh đế là chính một người nham hiểm, tuy vậy người này có một khuôn mặt khiến cô hoa si a.

Buổi tối trở lại khách sạn, Hứa Yến Tình nằm vắt hai chân. Nằm trên sofa xem Weibo. Từ khi [Cứu rỗi] công bố nam chính, cô chưa lên Weibo lần nào.

"Tình Tình nhà ta thật đẹp. Chờ mong biểu hiện trong bộ phim mới."

"Tình Tình cố lên. Cùng ảnh đế diễn chung không cần thẹn thùng, lớn mật tiến đến."

"Đẹp cái gì? Một tiểu minh tinh tuyến mười tám không biết dùng cái lối tắt gì để thông đồng với đạo diễn, thật ghê tởm."

"Chỉ là cảm thấy khí chất của Hứa Yến Tình không hợp với nhân vật Dương Tiếu."

"Người qua đường đi ngang qua. Đồng dạng cảm thấy khí chất Hứa Yến Tình không hợp."

"Cũng không nhìn xem chính mình có cái thân phận gì liền diễn chung với ảnh đế, đừng dùng thủ đoạn ghê tởm với ảnh đế của chúng ta."

---------------------------------------------------------

Một lát sau cảm thấy không còn thú vị, Hứa Yến Tình gọi điện thoại cho Tiểu Nhu, làm cho cô ấy phải chạy xuống phòng cô một chuyến.

" Hứa tỷ, chị muốn đi ra ngoài?" Nhìn trong tay Hứa Yến Tình cầm theo kính râm và mũ lưỡi trai, Tiểu Nhu hỏi.

"Ân ân, đi càn quét siêu thị."

"Không được!" Tiểu Nhu kiên quyết đứng ở cửa ra vào. Dáng người hoàn mỹ cao lớn đem cửa phòng chặn lại.

"Vì cái gì! Chị đến cơm chiều cũng chưa ăn đó~"

"Cơm chiều có thể ăn ở khách sạn, bên ngoài thì không thể. Sẽ có paparazzi chụp lén."

"Chị chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám nho nhỏ, nào có một phóng viên nào chụp lén chứ~"

"Chính là, Hứa tỷ, chị quên chị đang diễn chung cùng ai sao?" Tiẻu Nhu nhỏ giọng nói.

".........."

Là vì Lục Phách mà cô liền không còn hứng thú đi siêu thị nữa.

Vậy cuộc sống còn có gì lạc thú!

Bị buộc bất đắc dĩ, Hứa Yến Tình không thể không kêu cơm khách sạn lên ăn.

Ngày hôm sau, Hứa Yến Tình dậy sớm bởi hôm qua Tiểu Nhu đã cố ý nhắc nhở. Hôm nay... Không, về sau mỗi ngày cùng diễn chung với Lục Phách, Hứa Yến Tình cần thiết phải dậy sớm.

Bởi vì Lục Phách có thói quen dậy sớm, và cực ghét người tới trễ.

Sâu ngủ như cũ vẫn thống trị trong đầu Hứa Yến Tình. Cho dù đã ngồi dậy, nhưng mí mắt vẫn cứ ăn vạ mà nhắm lại. Hứa Yến Tình chuẩn bị ngã xuống ổ chăn ấm áp thì bỗng nhiên có một giọng nói lớn vọng vào, dọa con sâu ngủ chạy mất.

"Hứa tỷ, Hứa tỷ!" "Mau rời giường, ảnh đế đã đi xuống."

"Đã biết, chị ra ngay đây~"

Hứa Yến Tình vừa chuẩn bị vừa hỏi:
"Em làm thế nào mà biết ảnh đế đã đi xuống?"

"Bởi vì thời điểm em gõ cửa, Lục ảnh đế có nhìn thấy em."

Hứa Yến Tình đối với lời này của Tiểu Nhu vẻ mặt như đưa đám. Cái này ở trong lòng ảnh đế là cô lại có thêm một hình ảnh nữ nhân vừa lười lại thích ngủ nướng.

— —

Lúc Hứa Yến Tình đến đoàn phim, cơ bản mọi người đã đến đông đủ. Muốn nói vì cái gì lại như vậy, bởi vì mọi người đều biết thói quen của Lục Phách a!

Phỏng chừng cũng chỉ có cô biết mà vẫn cố tình phạm phải.

Hứa Yến Tình chạy nhanh đi trang điểm, Triệu Lệ cũng không nói lời nào, động tác thực nhanh, hoàn thành trang điểm cho cô.

Thời điểm đi ra ngoài, Lục Phách đang ngồi một bên cầm đọc kịch bản, ở bên cạnh là vị mỹ nhân Ôn Ưu Ưu.

Dáng người và khí chất của Ôn Ưu Ưu quả thật tốt. Mặc trên người bộ đồng phục cao trung mà cũng mang cho người khác cảm giác rất thời thượng.

Lúc này, Ôn mỹ nhân trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, nhẹ giọng nói chuyện cùng Lục ảnh đế. Bất quá nhìn thái độ của anh, hẳn là sẽ cự tuyệt Ôn Ưu Ưu.

Hứa Yến Tình lập tức đi đến chỗ không có nhiều người đứng. Chưa được lúc lâu thì đạo diễn thông báo bắt đầu quay.

Đem đồ ném cho Tiểu Nhu, Hứa Yến Tình đi ra sân. Hôm nay, cốt truyện có điểm đáng mong chờ, bởi vì cô muốn diễn cùng Ôn Ưu Ưu.

Ngẫm lại còn có điểm kích động.

Dù sao kịch bản ngọt nữ chính, ngược nữ phụ.

Sau khi Dương Tiếu biết Kỷ Chiếu học lớp nào, tên là gì thì ngày nào tan học cũng đến tìm anh để đi cùng nhau. Kỷ Chiếu cũng không ngại dây dưa cùng cô. Mỗi lần cô tới, cô nói lời cô, anh làm sách luyện tập của anh.

Hướng Thư nhìn Kỷ Chiếu không bài xích Dương Tiếu, trong lòng ghen ghét muốn chết. Rõ ràng là cô thích anh trước vì cái gì nữ sinh kia lại nhanh chân đến trước. Kỷ Chiếu từ trước tới nay không bao giờ để cô đến gần anh như vậy.

Rốt cuộc có một ngày, sự ghen ghét của Hướng Thư bạo phát. Thời điểm tan học Dương Tiếu vào nhà vệ sinh, đem cây lau nhà chặn lại cửa WC , hơn nữa còn ác độc dựng biển đang sửa chữa trước cửa.

Sau khi diễn viên từng người vào chỗ, thư kí trường quay hô lớn: "Action."

Dương Tiếu vừa mới xuất hiện ở của lớp Kỷ Chiếu, các bạn của anh liền ồn ào.

"Kỷ Chiếu, bạn gái nhỏ của cậu lại tới nữa!"

"Ô ô ô, Dương tiểu mỹ nữ lại đến tìm Kỷ Chiếu làm bài tập nữa a!"

"Kỷ Chiếu, đến tiếp cô vợ nhỏ của cậu a!"

........

Ở trong một màn ồn ào như thế, Dương Tiếu mang theo khuôn mặt đỏ bừng đi đến trên bục giảng, tầm mắt phóng tới chỗ Kỷ Chiếu đang ngồi bên cửa sổ. Lớn tiếng nói: "Các người đừng làm ồn, ảnh hưởng đến người khác làm bài tập."

Tức khắc trong lớp một mảng yên tĩnh bao phủ.

Dương Tiếu vui sướng chạy đến bên bàn Kỷ Chiếu. Vì anh ngồi bên trong nên bên cạnh còn một bạn nam học bá khác chuyên chú làm bài thi toán học , không hề bị ảnh hưởng bởi không khí trong lớp.

Dương Tiếu trộm liếc mắt về phía Kỷ Chiếu, phát hiện anh không có nhìn về bên này, dùng tay vỗ vai vị học bá kia, ý bảo hắn ngồi qua một bên.

Vị học bá ( diễn viên quần chúng) đeo đôi kính mắt dày cộp, vẻ mặt mê mang nhìn Dương Tiếu.

Dương Tiếu thấy vị này vẫn không có động tĩnh, hơi giơ tay quơ quơ trước mặt cậu. Còn chưa có tiếp tục động tác tiếp theo thì đạo diễn hô:

"Ngừng, ngừng."

"Tiểu Hứa, ánh mắt vừa rồi chưa đạt được cảm xúc. Dương Tiếu uy hiếp bạn học sinh nam kia, ánh mắt lóe lên tia hung ác nhưng lại để ý đến Kỷ Chiếu còn ở bên cạnh, hơi thu liễm lại. Điều chỉnh cảm xúc. Quay lại một lần nữa..."

Hứa Yến Tình đứng bên cạnh bàn học, điều chỉnh cảm xúc. Đột nhiên ở bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo rất nhẹ.

"Thiết." Âm thanh phát ra ở chỗ ngồi đằng sau Kỷ Chiếu, là cái vị đóng vai Hướng Thư_ Ôn Ưu Ưu.

"........."

Hứa Yến Tình cúi đầu tiếp tục ấp ủ cảm xúc. Lục Phách vẫn luôn ngồi trên bàn học làm bộ học bài buông bút xuống, từ dưới nhìn lên, đánh giá đôi mắt đang cụp xuống của Hứa Yến Tình.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi lên chóp mũi đĩnh kiều của Hứa Yến Tình, đầu mũi đỏ ửng như viên phỉ thúy, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn tiến lên cắn một ngụm.

"Chuẩn bị tốt rồi sao?"

Hứa Yến Tình gật gật đầu.

Nhân viên công tác lại hô một lần nữa: "Action!"

Dương Tiếu híp mắt, hướng học bá ngồi bên cạnh Kỷ Chiếu vẫy vẫy tay, lại hướng một bên gật đầu, làm cho vị này cuống quít thu thập bài lui về một bên.

Cậu học bá đi rồi, Dương Tiếu đá đá ghế ngồi về phía bên cạnh Kỷ Chiếu.

Kỷ Chiếu đang tập trung giải đề, bút máy trong tay rõ ràng có dừng lại một chút rồi lại bình tĩnh viết tiếp.

Dương Tiếu thấy đối phương không có phản ứng liền đem ghế lên phía trước ngồi

Khoảng cách giữa hai người rất. Gần đến mức chỉ cần một động tác nhỏ, cánh tay hai người cũng có thể chạm vào nhau.

Hứa Yến Tình mỉm cười ngọt ngào, ghé mặt vào trên bàn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn lên sườn mặt soái khí của Kỷ Chiếu.

Có lẽ ánh mặt trời quá ấm áp, Dương Tiếu nằm bò ra ngủ.

Thời điểm người bình thường giả vờ ngủ, lông mi không tự chủ mà run nhẹ. Có lẽ sẽ có người kiên trì nhưng chỉ được một khoảng thời gian, Hứa Yến Tình lại không giống vậy, giả ngủ, cô đặc biệt có thể kiên trì.

Thấy tầm mắt nóng rực nhìn mình biến mất, bút máy trong tay Kỷ Chiếu vô thức viết lên mặt giấy một cái tên, quay đầu nhìn về phía nữ sinh đang ngủ.

Bề ngoài bình tĩnh nhưng ẩn sâu bên trong đôi mắt là ngọn lửa rực cháy khiến tâm người ta phải run lên.

Máy quay đổi hướng về phía Hướng Thư. Ánh mắt nhìn ra cửa sổ, một tay trong ngăn bàn nắm thành nắm đấm, một tay cầm bút chì đâm tờ giấy trắng thành hai nửa.

Rõ ràng là cô thích trước, vì cái gì một đứa học sinh như Dương Tiếu lại nhanh chân đến trước.

Một hồi ống kính lại quay về phía Kỷ Chiếu, anh đẩy đẩy Dương Tiếu rồi như không có gì thu hồi lại. Độ ấm còn xót lại trong lòng bàn tay đốt thẳng như đến lòng hắn.

"Ân~ làm sao vậy?" Hai mắt Dương Tiếu mang theo hơi nước, bề mặt quần áo có vài nếp gấp.

"Cậu mau trở về đi học đi."

"Tan học, tôi đợi cậu ở chỗ bảng thông báo dưới lầu, được không?"

Đợi lúc lâu sau, Kỷ Chiếu mới hướng cô mà gật đầu.

"Kỷ Chiếu cậu thật tốt quá!"

Sau đó, Dương Tiếu vui sướng chạy ra khỏi phòng học.

"Ok!" Đạo diễn hô kết thúc, Hứa Yến Tình vừa định đi qua xem tình hình cảnh quay vừa rồi liền thấy Lục Phách đang đi về phía mình.

Lướt qua ảnh đế, Hứa Yến Tình thấy vẻ mặt ai oán của Ôn Ưu Ưu nhìn chằm chằm thân ảnh anh.

Hứa Yến Tình không rõ, Ôn Ưu Ưu là một mỹ nhân gợi cảm tiêu chuẩn, như thế nào lại không lọt được vào mắt Lục Phách.

Quả nhiên tầm mắt và thân phận của ảnh đế đều giống nhau, cao lên tận trời.

Lục Phách đi đến bên cạnh Hứa Yến Tình, hai người song song đi về phía trước. Tuy rằng trên mặt Lục Phách không có biểu tình gì nhưng Hứa Yến Tình cảm thấy tâm tình anh hôm nay rất tốt.

Đạo diễn đang cùng nhà làm phim nói chuyện nên chỗ này chỉ có cô và Lục Phách.

Đôi mắt Hứa Yến Tình vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong màn hình. Đang xem đến thời điểm có một cái nháy mắt, nhíu nhíu mày. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net