006: Nỗ lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Raining🍀🍀🍀
________

"Tiểu Miên Miên, vì sao không ăn vậy." Tra Dịch Quan tan làm sớm, mang về bánh ngọt của cửa hàng nổi tiếng cho Trình Tư Miên. Lúc trước cũng mang về cho cô một lần rồi, lần đó Trình Tư Miên ăn rất vui vẻ, nhưng hôm nay không ăn miếng nào hết.

Suy nghĩ của Trình Tư Miên còn dừng lại ở chỗ của Tô Hiển Ngôn chưa có trở về nên tất nhiên không có thời gian ăn bánh ngọt. Hôm nay trở về từ trường học, những lời mà Tô Hiển Ngôn nói vẫn luôn xoay quanh trong đầu cô.

Lần đầu tiên Trình Tư Miên bắt đầu tỉnh lại. Cô có phải thật sự như Tô Hiển Ngôn nói, rất buông thả hay không.

Cô đã từng không học, muốn làm gì thì làm là vì trong lòng cô có oán hận, oán hận ba mẹ mặc kệ cô. Nhưng mà lúc đó cô có điều kiện để hoang phí.

[1]不学无术: Thành ngữ chỉ không có kiến ​​thức, có nghĩa là không học, không có kỹ năng.

Bây giờ có lẽ cô vẫn còn oán hận ba mẹ, nhưng mà, cô đã mất đi điều kiện kia. Cô có muốn oán hận thì cũng phảo sống tốt cuộc sống của mình. Cô không thể càng ngày càng tệ được, nếu cô như vậy những người ghét cô sẽ chế giễu, những người đã từng bỏ rơi cô cảm thấy bọn họ làm như vậy là quyết định sáng suốt...

"Tiểu Miên Miên, cô không ăn thì tôi sẽ ăn hết đó."

"Tra Dịch Quan, thật ra Tô Hiển Ngôn là loại người nào."

"Là Zha [2], âm thứ nhất." Tra Dịch Quan không trả lời sửa lại.

[2]
渣: Cặn bã

查: Họ Tra

"Tôi biết anh rất cặn bã... Việc này không quan trọng." Trình Tư Miên thực sự nghiêm túc nhìn Tra Dịch Quan: "Anh chỉ cần nói cho tôi biết Tô Hiển Ngôn là người như thế nào là được rồi."

Tra Dịch Quan rất nghiêm túc suy nghĩ: "Lịch sự khiêm tốn, dịu dàng, nhìn bề ngoài thì khá vô hại, đặc biệt thu hút nữ giới, đương nhiên, vẫn kém hơn tôi một chút."

"Cái trước tôi đồng ý, cái sau... Có thể thành thật chút hay không."

Tra Dịch Quan: "Con nhóc như cô thì biết cái gì."

"Còn có gì nữa."

"Còn có... Lấy kinh nghiệm vài năm nay ở chung với cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối không phải dạng người lương thiện gì. Nếu quả thật nhìn dễ nói chuyện như bên ngoài, công ty chúng tôi cũng sẽ không thể thuận lợi phát triển như bây giờ. Trên thương trường cạnh tranh kịch liệt như vậy, đã sớm bị cắn đến xương cốt cũng không còn."

"Ừ..." Cái này thì cô đồng ý, từ trong ra ngoài cô đều cảm thấy Tô Hiển Ngôn không đơn giản.

"Ôi cô hỏi cái này làm gì."

"Không có gì..." Chỉ là hôm nay nghe anh nói những lời này, cảm thấy ánh mắt anh hơi khác thường, không chỉ có giáo dục cô, mà càng giống như là... Tự mình đã trải qua?

"Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ." Trình Tư Miên cũng không đoán ra, chỉ có thể lên tầng trở về phòng.

"Ôi, thật sự không ăn bánh ngọt à."

"Bỏ vào tủ lạnh đi, ngày mai tôi ăn, cám ơn anh."

"Con nhóc kia, qua đêm thì không thể ăn được nữa!"

"Không sao cả." Trình Tư Miên không có nghe Tra Dịch Quan nói gì nữa, đẩy thẳng cửa vào phòng. Tra Dịch Quan lắc đầu, đứng dậy để bánh ngọt vào phòng bếp.

Hơn 11 giờ đêm, Trình Tư Miên đi xuống tầng, vào phòng bếp lấy nước uống.

Vừa uống xong xoay người, đột nhiên phát hiện một bóng trắng đứng phía sau, cô sợ tới mức suýt chút nữa làm rớt cái ly không trên tay đập xuống đất: "Anh, anh vì sao đi không phát ra tiếng vậy!"

Tô Hiển Ngôn nhìn cô: "Có thể là do lỗ tai cô không tốt lắm."

"... Muộn như vậy anh đến phòng bếp làm gì."

Tô Hiển Ngôn lấy một cái ly thủy tinh trong ngăn tủ ra: " Giống cô thôi."

"A..."

Trình Tư Miên đứng bên cạnh anh, nhìn anh khẽ ngửa đầu uống nước.

Đều là người, đều là uống nước, mọi hành động của Tô Hiển Ngôn làm cho người ta cảm thấy vô cùng tao nhã, cổ họng hơi phập phồng bởi vì nuốt nước, đường cong kia... Không hiểu vì sao rất dụ hoặc lòng người.

Trình Tư Miên cũng không biết vì sao mặt đỏ bừng, trái tim đột nhiên giống như bị chèn ép, có chút hô hấp không thông. Cô hít sâu một hơi, kích động dời ánh mắt, sau đó đặt cái cốc xuống bước nhanh khỏi phòng bếp.

"Trình Tư Miên." Phía sau truyền đến giọng nói giàu cảm xúc của anh, ngăn cản cô bước tiếp.

"Hả?"

Tô Hiển Ngôn nói: "Chăm chỉ lên lớp, kì thi tiếp theo, đừng trở thành người thứ nhất đếm ngược."

Trình Tư Miên quay đầu nhìn anh: "Tôi sẽ cố hết sức."

Khóe miệng Tô Hiển Ngôn khẽ cong, lười nhác tựa vào bàn kính: "Không phải sẽ cố hết sức, mà là chắc chắn."

"..."

"Sao nào, làm không được?" Tô Hiển Ngôn khẽ nhíu mày: "Là ai nói, sẽ nghe lời tôi?"

Con ngươi Trình Tư Miên trừng lớn.

"Sao nào, vừa nói đến học tập giữa đường đã muốn bỏ chạy." Tô Hiển Ngôn đặt cái ly xuống đi đến gần cô, cúi người để tầm mắt hai người ngang nhau: "Lần sau nếu kiểm tra thành tích tốt, có thể nhận thưởng từ chú của cô đó."

"Vậy anh cũng sẽ khen thưởng tôi sao." Trình Tư Miên chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra.

Trong mắt Tô Hiển Ngôn hiện lên ý cười, rốt cuộc vẫn là trẻ con: "Được, có tiến bộ sẽ có khen thưởng."

"Tốt lắm, tôi nghe lời anh, chăm chỉ học tập, anh đừng quên đã đồng ý với tôi là được rồi."

"Ừ." Tô Hiển Ngôn đứng thẳng, rất tùy ý vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi, ngày mai còn phải đi học, về phòng đi ngủ đi."

"Được." Trình Tư Miên cong cong khóe môi, vừa chạy vừa nhảy lên tầng.

Tô Hiển Ngôn thu lại ánh mắt nhìn bóng lưng cô, nhìn về phía ánh trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ.

Trình Tư Miên... Đứa nhỏ này làm anh nhìn thấy bản thân lúc nhỏ. Khóe miệng Tô Hiển Ngôn cười cay đắng, bởi vì quá rõ ràng cảm giác bị vứt bỏ, cho nên mới động lòng trắc ẩn, mới cảm thấy đứa trẻ như vậy làm cho người khác đau lòng đi.

Ngày hôm sau ở trường học.

"Muỗi, hôm nay nếu thấy tớ buồn ngủ, cậu nhất định phải hung hăng tát tớ." Vẻ mặt Trình Tư Miên có chút xơ xác nói.

Phó Tử Văn: "Hả? Vì sao vậy."

"Đương nhiên là phải chăm chỉ học tập!" Trình Tư Miên lấy sách toán học từ trong túi xách ra: "Tiết này là tiết toán phải không."

"... Ừ." Phó Tử Văn hoài nghi nhìn cô: "Tư Miên, cậu uống lộn thuốc à?"

"Sao có thể nói như vậy, đây gọi là cải tà quy chính!"

"A ~ Cậu chịu chăm chỉ nghe giảng bài vậy thật sự là quá tốt rồi." Phó Tử Văn nói: "Ngày hôm qua họp phụ huynh xong suy nghĩ lại sao?"

"Ừ, có người buộc tớ phải suy nghĩ lại." Nét mặt Trình Tư Miên biểu lộ ra chút tươi cười: "Còn nữa, lần sau nếu tớ kiểm tra đạt thành tích tốt, còn có khen thưởng lớn nữa."

"Thật sự, ai a ai a, có phải là anh trai kia của cậu không?"

"Ừ ừ."

"Tư Miên, sáng sớm hôm nay còn có người lôi kéo tớ hỏi anh cậu tên gì đó, bọn họ không dám hỏi cậu. Tớ bị hỏi, nhưng mà tớ nào có biết đâu." Phó Tử Văn lắc đầu: "Ôi, anh cậu tên gì vậy."

"Mấy đứa nhóc xấu xa đó muốn làm gì, Tô Hiển Ngôn là người mà bọn nó có thể đụng đến sao." Trình Tư Miên hừ lạnh.

"Tô Hiển Ngôn?" Phó Tử Văn ngẩn người: "Không phải là anh cậu sao, các cậu, không cùng họ à."

Trình Tư Miên liếc nhìn cô ấy: "Thật ra anh ấy là bạn của chú tớ."

Phó Tử Văn chớp chớp mắt, hơi phản ứng không kịp: "Bạn của chú, vậy không phải cậu phải gọi là chú sao..."

"..."

"Hơn nữa, vì sao anh ấy lại đến họp phụ huynh giúp cậu."

"Hừ, đừng nói cho người khác, nếu không bị chủ nhiệm lớp biết, về sau anh ấy không thể đi họp phụ huynh cho tớ nữa, trước mặt chủ nhiệm lớp, anh ấy, chính là anh họ của tớ."

"Ồ." Phó Tử Văn chống cằm: "Vậy Tô Hiển Ngôn kia cũng là người tốt, ngay cả chuyện của cháu gái bạn thân cũng giúp."

Trình Tư Miên im lặng, trong mắt lóe lên chút mềm mại: "Ừ, anh ấy thật sự rất tốt."

Trình Tư Miên chưa từng nghe một bài nào trong chương trình học, cho nên bỗng chốc muốn hiểu rõ nội dung bài giảng của giáo viên thật sự rất khó khăn.

Kết quả là, Trình Tư Miên không làm được bài toán nào hôm nay. Sau hơn nửa giờ lãng phí, cuối cùng cô hạ quyết tâm, cầm lấy sách bài tập đi tới phòng của Tô Hiển Ngôn.

Nhưng vừa đến cửa phòng cô lại không dám lên tiếng. Cô cầm sách bài tập toán học trầm tư, do dự không biết có nên gõ cửa hay không. Công việc của Tô Hiển Ngôn bận rộn như vậy sẽ có thời gian giảng bài tập cho cô sao. Hơn nữa, cô chẳng biết chút nào cả, nhỡ may anh giảng lại còn nghe không hiểu, không phải sẽ rất ngốc sao?

Do dự một lúc lâu, Trình Tư Miên vẫn là từ bỏ. Quên đi, vẫn nên để ngày mai đến hỏi hỏi Phó Tử Văn...

"Làm sao vậy." Giọng nói trong vắt đột nhiên truyền đến từ phía sau, Trình Tư Miên ngẩn người, cầm sách bài tập quay đầu lại.

Ngọn đèn u ám trên hành lang, anh đứng ngược sáng, một vài tia sáng dừng ở đầu vai anh, dịu dàng lại ấm áp. Anh đi lên phía trước, cầm một tách cà phê thơm nức trên tay: "Có việc tìm tôi sao?"

"A, không có việc gì... Có, có việc."

Tô Hiển Ngôn nhếch môi cười: "Rốt cuộc là có việc hay không có việc."

"Có..." Trình Tư Miên cầm sách của cô đưa về phía trước, do dự mãi cuối cùng vẫn nói: "Anh không phải nói phải chăm chỉ học tập sao, tôi học, nhưng mà, hiệu quả cũng không được tốt lắm."

"Hửm?"

"Tôi làm không được." Trình Tư Miên nhìn thẳng anh: "Tôi nghiêm túc nghe giảng, nhưng nghe xong lại không hiểu gì."

Tô Hiển Ngôn bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó đi ngang qua người cô mở cửa phòng: "Vào đi."

Trình Tư Miên nghĩ, anh đây là nguyện ý dạy cho cô. Vì thế cô vui vui vẻ vẻ đi theo sau Tô Hiển Ngôn vào phòng. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của Tô Hiển Ngôn sau một thời gian dài sống ở đây.

Bước vào mới phát hiện, phòng của Tô Hiển Ngôn lớn hơn phòng của cô,phòng của Tra Dịch Quan hay Trình Tần rất nhiều...

Phòng toàn bộ đều được trang trí bằng những màu sắc đơn giản: trắng, xám, đen... Rất phù hợp với Tô Hiển Ngôn. Nhưng mà điều đặc biệt làm Trình Tư Miên chú ý đến chính là khu vực máy tính dựa vào ban công của anh. 3 máy tính lớn được bố trí xung quanh ghế xoay, bàn rất lớn và có rất nhiều tài liệu chất đống trên bàn.

"Phòng anh vì sao để nhiều máy tính như vậy." Cô tò mò hỏi.

"Công việc cần."

"A, thật là đồ sộ, giống như quán net vậy."

Tô Hiển Ngôn: "..."

Tô Hiển Ngôn đi qua thu dọn hết tài liệu trên bàn, vừa dọn vừa nói: "Ngồi ở đây làm đi, chỗ nào không biết thì hỏi tôi."

"Đợi chút!" Trình Tư Miên mắt sắc, rút ra vài bức tranh từ đống giấy trong tay anh: "Đây là gì vậy, vẽ thật là đẹp."

"Thiết kế nhân vật trong trò chơi."

"Trò chơi?" Ồ, cô nhớ đến trước kia khi còn ở với ba, hình như có một lầm ông nói hình như Trình Tần làm việc liên quan đến trò chơi, chỉ là cô không để ý, sau này cũng không bao giờ hỏi.

"Cái này anh vẽ sao?"

"Không phải." Tô Hiển Ngôn kéo ghế dựa để cô ngồi xuống: "Họa sĩ vẽ, thành phẩm hoàn thành để ở nơi này của tôi mà thôi."

"Ồ." Trình Tư Miên nhìn bản vẽ không rời mắt: "Thật sự nhìn rất đẹp mắt."

"Vui như vậy? Lần sau có áp phích thì để Trình Tần mang một bức về cho cô." Tô Hiển Ngôn nói.

"Được, được." Trình Tư Miên ngẩng đầu nhìn anh: "Nhân vật nhìn bắt mắt như vậy, trò chơi nhất định cũng rất thú vị, chờ trò chơi của anh hoàn thiện tôi cũng muốn chơi."

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn khẽ cười, gõ gõ cái trán của cô: "Trước hết giải quyết việc học của cô rồi mới nói đến trò chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net