Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng rất muốn nhào lên xin phương thức liên hệ của bác sĩ đẹp trai, nhưng lý trí vẫn còn xót lại ngăn chặn tâm tư đang sôi trào của cô. Vì thế Giản Mộc Vi nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng, chào tạm biệt bác sĩ đẹp trai rồi yên lặng nhìn theo anh trở lại lầu.

Một tính toán nhỏ bé leng keng vang lên trong đầu cô: Ở tại núi xanh không lo không có củi đốt, vội vã đi đốn củi là không được, nước ấm nấu ếch xanh [1] mới là chiến lược hoàn hảo nhất.

[1] Nước ấm nấu ếch xanh: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ.

Đã biết bác sĩ đẹp trai sống ở đây, về sau nếu có đơn đặt hàng đến từ tòa nhà này, cô sẽ đích thân đi giao!

Trong khi đó, Đài Đàm xoay người lên lầu làm gì còn nghĩ đến chuyện đi vứt rác lại ngẫu nhiên gặp Giản Mộc Vi chứ, trong đầu anh bây giờ toàn là làm thế nào để giáo huấn tên nhóc Đài Sanh. Thằng nhãi ranh, không nghe lời, không hiểu chuyện, tự ý kêu đồ ngọt, đã thế ăn xong không chịu vứt, còn muốn người khác dọn cho nó!

Phải tẩn cho một trận!

Đài Đàm vội vàng muốn đi đánh Đài Sanh.

Giản Mộc Vi còn đang chìm đắm trong dư âm của cuộc gặp gỡ vi diệu lúc nãy: Bác sĩ đẹp trai thích ăn điểm tâm của tiệm mình, bác sĩ đẹp trai thích điểm tâm của tiệm mình, bác sĩ đẹp trai....

Về tới cửa nhà mình, một ý nghĩ hoang đường đột nhiên hiện ra trong đầu cô: Hay là sa thải Tiểu Đặng nhỉ, để sau này điểm tâm trong tiệm đều là cô làm....

Như vậy, về sau bác sĩ đẹp trai có thể ăn điểm tâm do chính tay cô làm rồi: Tình yêu điểm tâm ~

Bếp phó Tiểu Đặng nằm không cũng trúng đạn: "....."

--------------

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, sáng sớm Đài Đàm đã đến bệnh viện để nhận ca, Giản Mộc Vi ngủ đến bảy, tám giờ mới thức. Ăn mặc đẹp rồi lộc cộc xuống lầu mua bữa sáng, mua nhiều thêm một phần, sau đó chạy đến dưới lầu nhà bác sĩ đẹp trai thăm dò.

Ăn mặc xinh đẹp đến lạ thường, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, đứng quanh quẩn ở dưới lầu đúng là dễ gây chú ý.

Đứng được một lát liền bị Đài Sanh xuống lầu mua bữa sáng nhận ra.

Hôm nay Đài Sanh không phải đi học, trong nhà không ai ở, Đài Đàm lại không chuẩn bị bữa sáng cho cậu, đành phải yên lặng cô độc xuống lầu mua bữa sáng. Ngoài ý muốn lại gặp bà chủ xinh đẹp mà cậu tâm tâm niệm niệm muốn gặp gỡ: "Bà chủ!"

Kêu lần thứ nhất không thấy Giản Mộc Vi phản ứng, so với "bà chủ", "ông chủ" mới khiến cô để ý hơn.

Đài Đàm không chút do dự, người đẹp tóc dài nãy giờ quanh quẩn dưới lầu nhà mình không phải bà chủ tiệm điểm tâm thì là ai. Sải bước đi tới, chỉnh đốn lại kiểu tóc, đi tới trước mặt Giản Mộc Vi, khóe miệng giương lên: "Bà chủ."

Thấy một thằng nhóc đẹp trai lại có nét trẻ con như từ trên trời rơi xuống, Giản Mộc Vi ngẩn ra hai giây, cảnh giác lùi về sau: "Anh là ai?"

Khóe miệng Đài Sanh giật giật, thấy dáng vẻ cảnh giác lui về sau của Giản Mộc Vi, cười như không cười: "Cô là bà chủ tiệm điểm tâm Mộc Mộc Tử đúng không?"

"Tôi không phải là bà chủ, tôi là ông chủ..." Giản Mộc Vi bảo vệ bữa sáng, nhíu mày, bất mãn sửa cách xưng hộ.

Đài Sanh không để ý, xua tay: "À, bà chủ."

Giản Mộc Vi: "....Chúng ta có quen nhau sao?" Đây mới là vấn đề mấu chốt.

"Lúc trước tôi thường xuyên chạy tới tiệm của cô mua bánh kem dâu tây nha." Đài Sanh dậm chân, vội vàng khua tay múa chân miêu tả quần áo: "Đồng phục trường nhị trung."

Giản Mộc Vi chớp mắt: "A....thì ra là anh." Nói đến đặc điểm người mặc đồ đồng phục nhị trung thường xuyên đến mua bánh kem dâu tây, Giản Mộc Vi có chút ấn tượng.

Hình như là học sinh cao trung, thường xuyên sau khi tan học đều đi xe buýt tới tiệm cô mua bánh kem vị dâu tây. Từng bị A Noãn bình luận như thế này: Có mùi gay nha, tay cầm tiền mang chỉ tay hoa lan, còn thích ăn đồ ngọt, là đồ ngọt vị dâu tây.

Lúc này không mặc đồng phục đúng là không nhận ra.

Đài Sanh dĩ nhiên không biết Giản Mộc Vi vừa hồi tưởng cái gì, chỉ nghe thấy Giản Mộc Vi nói nhận ra cậu, cả người đều phiêu phiêu cao hứng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hẳn: "Thật tốt quá cô còn nhớ tôi."

Cậu không hề che dấu bộ dáng cao hứng mừng thầm của mình.

Giản Mộc Vi thiếu chút nữa cho rằng thằng nhóc này không nói lời nào sẽ nhảy múa cho cô xem.

Yên lặng tính toán nên rời đi như thế nào.

"Đúng rồi, tại sao tối hôm qua cô không tự đưa điểm tâm lại đây?" Đài Sanh bước lên phía trước hai bước, tới gần Giản Mộc Vi, cậu cao 1m7, so với Giản Mộc Vi cao hơn một cái đầu, lần nữa đưa ra câu hỏi.

Thấy Đài Sanh tiến lên, Giản Mộc Vi nhanh chân lui về phía sau, trí nhớ mơ hồ: "Thứ gì?"

"Tối hôm qua tôi có đặt bánh kem dâu tây đó, tôi còn đặc biệt ghi chú là hy vọng bà chủ có thể đích thân giao đồ." Đài Sanh kể lể không chút nghĩ ngợi, hất cằm lên.

Cậu cảm thấy Giản Mộc Vi so với trước càng đáng yêu hơn, dáng người nhỏ nhắn, sau này có cơ hội nhất định phải ôm cô.

Giản Mộc Vi dừng vài giây mới bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra đơn hàng hôm qua muốn bà chủ đích thân đi giao chính là cậu ta!

Điều cô không thích nhất chính là việc người khác gọi cô là bà chủ....

Giản Mộc Vi cau mày, giọng cứng rắn hơn, ngẩng đầu nhìn đối phương: "Xin lỗi, tôi không phải nhân viên giao hàng."

"Tôi có thể trả thêm tiền phí vận chuyển."

Giản Mộc Vi: ".....Tôi không thiếu tiền."

Đài Sanh cứng họng, quay đầu nhìn quanh bốn phía, khu vực nhà chỗ này tuy không phải khu tân tiến nhất, nhưng bởi vì ở gần trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi nên giá tiền rất đắt.

"Cũng phải, có thể sống ở khu vực này đương nhiên không thiếu tiền." Đài Sanh sờ mũi, sửa cách nói: "Cô ở lầu mấy vậy?"

Không hỏi thì không sao, vừa hỏi....

Giản Mộc Vi trừng lớn hai mắt, vừa lúc nhìn thấy một góc hình xăm bị lộ ra bên dưới tay áo của cậu.

Hình xăm! Bắt chuyện! Học sinh hư! Người xấu!

Mới gặp lần đầu đã hỏi phụ nữ độc thân địa chỉ nhà!

Giản Mộc Vi lại lui về phía sau mấy bước, hoàn toàn kéo khoảng cách hai người xa hơn, nói chuyện có chút lắp bắp: "À ừm....Trong tiệm còn có việc, tôi đi trước, gặp lại sau."

Nói xong, không thèm nhìn một cái, trực tiếp quay đầu chạy.

Đài Sanh sao có thể không nhìn ra cô đang cẩn thận phòng bị, cũng không dọa cô nữa, tưởng cô còn là trẻ vị thành niên mới ra xã hội làm việc, đáng thương đến mức làm người khác đau lòng. Vội vàng hướng theo bóng lưng đang bỏ chạy của cô hô lớn: "Làm việc cho tốt nhé, tôi sẽ thường xuyên đến tiệm chiếu cố cô."

Giản Mộc Vi thiếu chút nữa vấp chân té ngã, nội tâm kêu gào: Tôi cũng không thiếu khách quen.

Đài Sanh vui tươi hớn hở, xoay người lên lầu, đến cửa nhà mới ai uy một tiếng: Cậu cao hứng quá nên quên mất mục đích ban đầu xuống lầu mua bữa sáng!

Giản Mộc Vi cảnh giác, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn một lần. Vẫn là không biết chính xác cậu học sinh hư kia có đi theo mình không.

Thẳng đến khi vào tiệm, thấy A Noãn đang bận bịu bày sản phẩm mới của ngày hôm nay, vội chạy tới ôm A Noãn, hoảng sợ cảm thán: "Làm sao bây giờ, em bị người xấu theo dõi."

A Noãn: "......"

------------

Giản Mộc Vi sinh động như thật đem chuyện lúc sáng kể lại một lần, đương nhiên lược bỏ chuyện mình ngây ngốc đứng dưới lầu nhà bác sĩ đẹp trai thám thính.

Cuối cùng, A Noãn hỏi: "Bác sĩ đẹp trai không khám được bệnh của em sao?"

Giản Mộc Vi: "Hả?"

A Noãn: "Bà cô của tôi ơi, em có sức nói như vậy không bằng lo chuyện trong tiệm trước ok? Đầu tuần Lục tiên sinh có đặt bánh sinh nhật, em thiết kế xong chưa?"

Giản Mộc Vi: "A...." Các nhân viên trong tiệm đều đồng loạt nhìn cô, da đầu tê rần, cúi đầu chạy nhanh: "Ha ha..."

A Noãn ngửa mặt lên trời thở dài: Không hiểu tại sao cửa hàng có thể kinh doanh đến tận bây giờ!

Lục tiên sinh trong miệng A Noãn là người đầu tuần đến đặt bánh sinh nhật cho bạn gái, anh ta là khách hàng vip, tháng sau là tiệc sinh nhật. Nhưng với tính trì hoãn của ông chủ Giản, quả thật còn chưa bắt đầu việc thiết kế bánh.

Hiện tại tâm tư của cô đều dồn lên người bác sĩ đẹp trai rồi.

Dù vậy cũng không thể để công việc bị chậm trễ.

Giản Mộc Vi ưu thương.

---------

Thiết kế bánh kem chính là công việc yêu cầu cần phải có thời gian và linh cảm.

Giản Mộc Vi ngâm mình một ngày ở trong tiệm, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ nhân viên làm việc, cuối tuần khách hàng rất nhiều, vô cùng náo nhiệt. Đám người A Noãn chiếu cố người bệnh là Giản Mộc Vi, để cho ông chủ tan làm trước trở về nghỉ ngơi.

Giản Mộc Vi cũng không từ chối, tâm tư của cô vẫn còn ở chỗ bác sĩ đẹp trai, buổi sáng chờ nhưng không thấy anh ấy, không chừng buổi tối đi về có thể gặp được.

Tâm tư nhỏ này của cô không thể qua mắt được A Noãn, đưa cô ra tới cửa, A Noãn cười gian: "Ông chủ, chị rất bội phục dũng khí theo đuổi đàn ông của em."

Giản Mộc Vi dở khóc dở cười: "Cũng không hẳn là theo đuổi mà..."

Chỉ là cảm thấy đối phương đẹp nên muốn tiếp xúc nhiều, giống như tâm tư ngây ngô của các thiếu nam thiếu nữ thời thanh xuân.

Ông chủ Giản thật đơn thuần....

Giản Mộc Vi trở về tiểu khu, nói đúng hơn là đi về hướng khu lầu của người nào đó.

Màn đêm buông xuống, quảng trường tiểu khu người đến người đi, người thì dẫn trẻ con dẫn đi tản bộ, người già tản bộ, còn có một số người muốn thử khiêu vũ tại quảng trường.

Giản Mộc Vi xuyên qua đám đông, liền thấy được bóng dáng của Đài Đàm.

Không phải vì quen thuộc bóng dáng anh, mà anh thật sự rất chói mắt.

Trong đám người đông đúc ấy, anh chỉ mặc áo thun đơn giản, chân dài thẳng tắp, tay cầm bao nilon cũng không mất phong độ, lớn lên lại cao, chỉ cần nhìn vào bóng lưng cũng sẽ khiến người khác chú ý.

Giản Mộc Vi cầm lòng không được muốn tiến đến bắt chuyện, nhưng chân lại cứ chậm chạp bước lên.

Gặp anh thì nói gì bây giờ?

Chào, bác sĩ, thật có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi?

Sau đó thì sao nữa?

Wechat của anh là gì, add tôi nhé?

Lý do muốn thêm Wechat?

Ừm...sợ bệnh lại tái phát, có gì có thể tiện hỏi bác sĩ, như vậy sẽ được đảm bảo hơn?

Không được, nghe cứ như đi mua bán bảo hiểm.

......

Giản Mộc Vi đứng tại chỗ rối rắm, mọi người qua lại ồn ào cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.

Thẳng đến khi một bóng người xuất hiện đánh gãy suy nghĩ của Giản Mộc Vi.

Là tên học sinh hư hồi sáng.

Vẫn là bộ quần áo hồi sáng, trong miệng đang ngậm một cây kẹo mút.

Giản Mộc Vi dừng bước.

Sau đó....

Cô nhìn thấy tên học sinh hư đó đi tới khoác lấy cánh tay bác sĩ, rút kẹo mút trong miệng ra, nhảy lên hôn một cái trên mặt bác sĩ đẹp trai, hai người lôi lôi kéo kéo vào khu nhà....

Giản Mộc Vi há hốc mồm, đứng hình tại  chỗ.

Ôi mẹ ơi!!!

Hai người đó quen nhau?

Họ quen nhau!

Vậy mà quen nhau!

Bác sĩ đẹp trai thế mà lại quen thằng nhóc nhìn như tên cô đồ kia!

Những anh chàng đẹp trai đều là gay!

Sét đánh giữa trời quang.......Không, là sét đánh trong đêm tối.....

-------

Giản Mộc Vi xuất thần, lết thân về nhà, sau đó rưng rưng đăng Weibo:

Mộc Mộc Tử: Tạm biệt, tình yêu của tôi. [Bái bai.]

A Noãn đọc đến Weibo của cô, trước tiên bình luận quan tâm thăm hỏi: "Ông chủ, em sao vậy? Bác sĩ đẹp trai kia có bạn gái hả?"

Không biết còn tưởng cười trên nỗi đau của người khác đấy.

Giản Mộc Vi lắp bắp: "So với cái đó còn thảm hơn...."

A Noãn cắn hạt dưa buồn cười: "Hai cô bạn gái?"

Giản Mộc Vi: "Là bạn trai...." Gõ từng câu từng chữ trên bàn phím: "Em tận mắt nhìn thấy, bọn họ ôm hôn, còn cùng nhau về nhà!"

A Noãn cười, không tin lời cô nói, ý tưởng này thật độc đáo, sao cô không làm biên kịch thay vì mở chương trình dạy nấu ăn. Sợ lửa cháy chưa lớn còn thêm dầu vào lửa, trả lời: "Hai người bạn trai!"

Giản Mộc Vi: "....."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net