Chương 1: Điều táo bạo nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Điều táo bạo nhất

Đỗ Mạn Ninh đứng trước gương tự nhìn ngắm chính mình, dù chỉ mới hai mươi mốt tuổi nhưng nàng đi đến đâu đều tạo nên một bức tranh đẹp, mái tóc đen nhánh ngang eo buông ở vai, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, da thịt trắng hồng, lông mày lá liễu phối hợp với một đôi mắt như làn gió mùa thu, giọt nước từ sợi tóc chảy dọc theo cái trán trơn bóng đến cái miệng nhỏ nhắn đầy khiêu gợi, cuối cùng biến mất ở nơi đầy đặn của nàng.
Nàng dứt khoát tháo khăn tắm ra, nhìn thân thể mềm mại nhẵn mịn của chính mình, hai mắt của nàng càng lộ ra vẻ u oán vô tận.
Ba năm rồi, rốt cuộc hắn cũng học xong và trở về, bọn họ cuối cùng cũng có thể gặp nhau rồi, ở nơi thành phố hiện đại như thế này thì tình yêu như đồ ăn nhanh vậy, chắc sẽ không có ai tin nàng yêu đương năm năm mà thân thể vẫn còn trong trắng, hắn thương yêu nàng, tôn trọng nàng .
Hắn cũng từng có yêu cầu đối với nàng, nói chung nam nhân đều dễ dàng bị kích động, nhưng mà nữ nhân cũng là trời sinh dễ xấu hổ, các nàng chỉ dám cầm tay, ngây thơ sờ sờ thân thể bên cạnh một chút mà thôi. Cứ như vậy, họ vừa giống bạn bè vừa giống người yêu, hôm nay là sinh nhật của hắn, nàng lấy hết dũng khí đặt một căn phòng, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, chuẩn bị đem chính mình làm lễ vật tặng cho hắn, thế nhưng hắn lại... Bỏ lỡ chuyến bay.
Phần bất ngờ này hắn không biết, thế nhưng nàng biết, thời điểm mặt trời lên cao một lần nữa, nàng nghĩ mình chắc sẽ không có dũng khí để chuẩn bị bất ngờ như vậy cho hắn nữa, có trời mới biết, đây là do nàng bỏ đi sự rụt rè của bản thân để làm chuyện to gan thế này.
“Aizz!” Đỗ Mạn Ninh thở dài một tiếng, cầm lấy áo ngủ bên giường tùy tiện mặc lên người, chắc sẽ không có nữ nhân nào như nàng, cả đời lần đầu tiên mặc áo ngủ khiêu gợi như thế này mà ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, đi đến trước cái tủ, nàng đưa tay cầm lấy một bình rượu màu đỏ, lúc đầu nàng chọn rượu này là vì muốn vui vẻ hơn, bây giờ nàng uống rượu này là vì giải sầu.
“Ồ?” Rượu chảy vào cổ họng, sau đó Đỗ Mạn Ninh tò mò liếm liếm bờ môi, không phải nói uống rượu này nồng độ rất cao, rất mãnh liệt sao? Làm sao lại có mùi vị ngọt ngào như vậy? Trong lúc giật mình nàng lại muốn làm rõ ràng, đây nhất định là do người phục vụ khách sạn làm hàng giả rồi.
Tạm thời uống vậy đã! Đỗ Mạn Ninh lầm bầm một câu, sau đó ngước cổ lên uống hết nửa bình, say rồi mới có thể tiêu tan nỗi buồn, lẩm bẩm ý nghĩ này, trong nháy mắt hai bình rượu nàng mua đã trông thấy đáy, bị vứt ở bên chân bàn lạnh lẽo, ngửa mặt vào cái chăn cực lớn trên giường ở trong khách sạn.
“Thật mềm a...” Thỏa mãn cọ xát trên cái chăn mềm mại, thở dài một hơi thật dài, cơn say kéo đến, Đỗ Mạn Ninh nhắm mắt lại nặng nề chìm vào mộng đẹp...
Khách sạn năm sao Anh Hoàng!
Cửa lớn tự động chậm rãi mở ra hai bên, một người đàn ông cao ráo, anh tuấn bước vào, đi theo phía sau cũng là hai người đàn ông rất tuấn tú, người đàn ông đi đầu kia một thân tây trang màu đen vừa vặn, kính râm che hết hơn nửa khuôn mặt của hắn, thế nhưng vẫn có thể thấy được những đường nét lãnh tuấn trên khuôn mặt hắn.
“Phòng 8018, cảm ơn”  Âm thanh trầm thấp vừa cất lên, trong nháy mắt đã làm cho cô tiếp tân hóa đá, kinh ngạc dán mắt nhìn theo hắn, trên mặt hiện lên dáng vẻ mê trai, người đàn ông nhíu mày không vui, nhẫn mại nói lại câu: “Tiểu thư, phòng 8018.”
“Ách, ách ách được! Phòng 8018... Tiên sinh, chìa khóa phòng của ngài.” Cô tiểu thư tiếp tân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mang chìa khóa hai tay đưa cho hắn, người đàn ông đó cũng không liếc nhìn nàng một cái, cầm chìa khóa trực tiếp hướng cửa thanh máy đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shinbo89