Chương 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Có gì đó không đúng

"Ba Tôn, mẹ Tôn." Đỗ Mạn Ninh nhỏ giọng gọi một câu chọc hai ông bà cười to, Tôn Nặc An buông tay Đỗ Mạn Ninh ra đi tới ôm ba mẹ cười nói: "Ba, mẹ, con trai nhớ hai người muốn chết."

"Con còn biết trở về, còn tưởng quên ba mẹ luôn đấy." Tôn phu nhân ngoài miệng nói như vậy nhưng lại đưa tay lên lau nước mắt, Đỗ Mạn Ninh đến bên cạnh nhẹ nhàng an ủi bà: "Mẹ Tôn, không phải An ca ca vì việc học hay sao, hiện tại cũng đã về rồi."

"Đúng thế, về rồi thì sẽ không đi nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận công ty của Tôn thị, để hai người an hưởng thanh nhàn." Tôn Nặc An cũng vội lấy lòng, lúc này Tôn phu nhân mới nín khóc mỉm cười: "Là con nói đó, con mà còn không trở lại Tôn gia thì chúng ta thật sự không trụ nổi nữa, sức khỏe ba con không tốt, công ty cũng không thể như trước, lần trước đã đóng cửa một tiệm vàng rồi."

"Được rồi, bà già rồi, con trai vừa về đã nói không ngừng, không sợ làm nó sợ quá mà chạy sao? Vào thôi đứng ngoài cửa làm gì, vào nhà đã."

"Không được, ba Tôn, hay là con về trước báo cho mẹ anh An đã về, chờ lát nữa cùng mẹ qua." Đỗ Mạn Ninh hơi lùi ra sau, vốn dĩ cô định về nhà, sau này chắc sẽ khó có thể bước vào đây một cách thoải mái.

"Mạn Mạn, em không khỏe sao? Nhìn em có chút mệt mỏi." Tôn Nặc An nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Đỗ Mạn Ninh liền nhíu mày, Đỗ Mạn Ninh vội lắc đầu: "Không có, em đã hẹn với mẹ rồi, khi nào anh về thì báo cho mẹ, cũng chỉ cách một con đường, em về nhà lát nữa lại tới!"

Giống như bỏ trốn chạy vội về xe mình, mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe, chẳng dám nhìn lại bọn họ mà lái xe đi mất, mẹ Tôn thấy kỳ lạ liền hỏi: "Mạn Mạn hôm nay làm sao vậy? Cứ cảm thấy có gì đó không đúng."

"Có gì mà không đúng, nghĩ ba năm nhớ ba năm, vừa nhìn thấy trong lòng kích động muốn chết rồi, lát nữa con bé và mẹ nó tới là được, không phải buổi tối còn có tiệc rượu chuẩn bị cho Nặc An sao? Lát nữa là hai mẹ con Mạn Mạn tới rồi, mấy người mang hành lý của thiếu gia vào phòng đi." Tôn lão gia chỉ người hầu ngoài cửa sau đó nói với Tôn Nặc An: "Nặc An à, con cũng nghỉ ngơi một lát đi, tiệc rượu buổi tối ba phải giới thiệu con với mọi người."

"Vâng ạ." Tôn Nặc An đáp một câu, lúc này cả nhà mới đi vào biệt thự.

Đỗ Mạn Ninh dừng xe ngoài cửa nhà mình, từ xa nhìn mẹ đang cắt tỉa hoa ngoài vườn, cô xuống xe đi vào vườn hoa, cũng cấm lấy kéo lại gần giúp mẹ: "Mẹ, An ca ca đã về."

"Hôm qua con đi đón nó, sao bây giờ mới về?" Đỗ Ngọc Phân chẳng đáp lại, Đỗ Mạn Ninh dừng tay lại một chút nhỏ giọng nói một câu, lúc này Đỗ Ngọc Phân mới dừng việc trong tay quay đầu nhìn con gái: "Mẹ nói gì con đã quên sao? Tuy rằng hai đứa có hôn ước nhưng còn chưa kết hôn, con phải giữ mình."

"Mẹ, con... Con và An ca ca không xảy ra chuyện gì cả." Chột dạ sửa lại vườn hoa, Đỗ Ngọc Phân nghe một câu như vậy, sắc mặt mới hòa hoãn nói: "Ừ, từ lúc ông con qua đời, mẹ chỉ có thể giữ được mấy trăm mẫu hoa, Tôn gia nghiệp lớn, chúng ta dù sao cũng kém họ rất nhiều, ngàn vạn lần đừng để bị nói gì, làm cho người Tôn gia bị mất mặt lại khiến Tôn gia xem thường chúng ta."

Chương 8: Nhất định phải gả sao?

“Mẹ… Con, nhất định phải gả cho An ca ca sao?” Rốt cuộc không nhịn được do dự mở miệng hỏi, cô cầm hoa hồng trong tay nhưng không cẩn thận dùng nhiều sức, gai hoa trực tiếp đâm vào tay chảy máu.
Đỗ Ngọc Phân cúi người cắt hoa, chỉ liếc cô một cái rồi nói: “Hôn sự này là lúc ông con còn sống định ra cho con, sao vậy, không phải con vẫn luôn thích tên tiểu tử Nặc An kia sao? Khi còn bé cứ đi theo mông người ta không ít đâu.”

“Mẹ... chuyện khi còn nhỏ đến giờ mẹ còn nhắc, con, con chỉ cảm thấy mình vừa tốt nghiệp đại học, phải đi làm chừng hai năm hoặc là giúp mẹ quản lý vườn hoa Đỗ gia chúng ta, còn chưa muốn rời khỏi mẹ sớm như vậy.”

Đỗ Ngọc Phân buông hoa trong tay xuống thở dài kéo cô đi đến đầu vườn, vừa đi vừa nói: “Nặc An là đứa bé tốt, quan trọng nhất là nó thích con, tuy rằng con gái lấy chống mẹ sẽ không nỡ nhưng cũng may con ở gần mẹ không phải sao? Cách có mấy trăm mét, giống như ở nhà mình vậy.”

“Nhưng mà con... con...” Đỗ Mạn Ninh cắn chặt môi, bất an nhìn Đỗ Ngọc Phân, Đỗ Ngọc Phân nhìn bộ dạng của cô như vậy, cho rằng cô luyến tiếc mình không nhịn được ôm cô vào lòng, được mẹ cưng chiều ôm mình, lỗ mũi cô chua xót, kìm nén nước mắt muốn rơi xuống.
“Đứa ngốc này, con gái lớn cũng phải lập gia đình, chỉ cần con hạnh phúc thì mẹ cũng hạnh phúc.”

“Mẹ, thật xin lỗi... Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” Đỗ Mạn Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, Đỗ Ngọc Phân thấy cô như vậy, tuy thấy hơi lạ nhưng chỉ cảm thấy cô có chứng sợ hãi trước hôn nhân, cũng không đặt nặng trong lòng, nhẹ nhàng đẩy cô ra, trêu chọc cô là quỷ thích khóc: “Sắp lập gia đình rồi sao còn giống trẻ con như vậy, buổi tối còn phải tham gia tiệc rượu ở Tôn gia, đi về mẹ trang điểm cho con.”

Đỗ Mạn Ninh túy ý để mẹ nắm tay mình vào nhà, bắt cô thay quần áo, rửa mặt trang điểm, cô vẫn luôn do dự, trong lòng sợ hãi và hối hận không ngừng, mãi đến khi Đỗ Ngọc Phân kêu cô mấy tiếng cô mới lấy lại tinh thần, mà lúc cô lấy lại tinh thần thì đã ngồi trước gương.
“Nhìn xem, Mạn Mạn nhà chúng ta trưởng thành rồi, thật đẹp.” Đỗ Ngọc Phân nhanh tay cắt một đóa hoa hồng phấn, cắm lên mái tóc Đỗ Mạn Ninh, mùi hoa thơm nhạt tỏa ra làm tâm tình cô thư thái hơn, gương mặt Đỗ Mạn Ninh cũng thoáng hơn nhiều, nhìn dịu dàng tràn đầy sức sống.
Trời vừa tối, người hầu cuống quýt chạy lên lầu, cao giọng nói: “Phu nhân, tiểu thư, Tôn thiếu gia tự mình qua đón tiểu thư, xe đang ở dưới lầu.”

Đỗ Mạn Ninh hoảng hốt, hai tay nắm chặt vào nhau, lòng bàn tay ứa mồ hôi, cô vẫn luôn chờ mong thời khắc này, ở tiệc rượu của Tôn gia, Tôn Nặc An tiếp nhận gia nghiệp của Tôn thị, ở tiệc rượu tuyên bố tin họ đính hôn, ba tháng sau sẽ cử hành hôn lễ!

“Mạn Mạn, còn chần chừ cái gì, đi đi chứ.” Đỗ Ngọc Phân duỗi tay kéo Đỗ Mạn Ninh, kéo cô từ trên lầu xuống cửa. Tôn Nặc An thay một bộ quần áo mới, mặc một thân tây trang màu trắng, dựa vào xe thể thao màu đen, ưu nhã mà mê người.

Nhìn Đỗ Mạn Ninh đang tới gần, anh mỉm cười chạy lại đón cô, duỗi tay ôm eo cô, kinh ngạc nhìn cô, cô nhóc ngây ngô năm đó cứ thích quấn lấy anh, hiện tại trưởng thành biến thành cô gái nhỏ quyến rũ. Đỗ Mạn Ninh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, không khỏi đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé đặt trước người anh hơi đẩy một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shinbo89