Nhớ Một Lần Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: *Tôi viết
*OOC

-------------------------

Mọi người đều biết tửu lượng của Tiêu Chiến không tốt, thực ra nói không tốt là vẫn còn đề cao anh, phải nói là rất nát. Nhưng ở giới giải trí, có một số cảnh gây khó khăn.

Ví dụ như hiện tại, tiệc đóng máy cứ từ chối lời xã giao mãi không hết, Tiêu Chiến cố gắng trốn lặng lẽ vào một góc khuất và báo cáo tiến trình bữa tiệc với vị trong nhà kia, nhưng với tư cách là nam một vẫn bị kéo đi hàn thuyên giao lưu một chút.

Từ chối vẫn bị rót vài ly rượu, ánh mắt Tiêu Chiến cũng bắt đầu lờ mờ, hai má đỏ bừng, cả người tỏa ra hơi thở ngọt ngào.

"Vương Nhất Bác, sao em còn chưa tới đón tiểu khả ái của em về hả!" Khi Vương Nhất Bác ấn mở phiên âm Tiêu Chiến gửi tới, cả người đều không ổn, đây là uống say? Trước khi ra ngoài, người nào còn đảm bảo tuyệt đối không uống nhiều, chớp mắt thì uống say không biết phương hướng?

Vương Nhất Bác ném đồng đội còn đang chiến đấu hăng say, treo máy ở giữa sông sau đó lấy áo khoác đi ra cửa.

Ấn vào địa chỉ Tiêu Chiến gửi rồi đi tới, địa chỉ quán này rất kín, xem ra là đoàn phim cố ý chọn vì muốn giữ bí mật.

Bên ngoài ngay cả chó săn cũng không có, lại giảm đi không ít chuyện. Vương Nhất Bác vừa vào thì thấy Tiêu Chiến chống đầu tựa vào bàn, cả người buồn ngủ, các đại lão của đoàn phim còn đang ăn uống vui vẻ ở bên kia, đương nhiên không quan tâm đến Tiêu Chiến.

Vì Vương Nhất Bác thường xuyên ghé thăm quan hệ với người trong đoàn cũng đã quen biết, sau khi lên tiếng chào thì đỡ Tiêu Chiến ra ngoài.

Tiêu Chiến sau khi nhìn rõ người tới là Vương Nhất Bác, cơ thể cũng treo lên người Vương Nhất Bác, miệng thì lẩm bẩm gì đó, Vương Nhất Bác kê sát vào nghe Tiêu Chiến lại im lặng.

Ra khỏi quán ăn, Tiêu Chiến sống chết không chịu lên xe, Vương Nhất Bác cũng hết cách, không thể làm gì khác là để tài xế đi theo sau, giúp Tiêu Chiến tỉnh rượu.

Mới đi được hai bước thì Tiêu Chiến ngừng lại, đá một cước vào chiếc xe motor ven đường, lại còn đá hụt, nếu Vương Nhất Bác không đỡ cam đoan là té chổng vó.

"Anh làm gì thế!" Vương Nhất Bác nhỏ giọng quát kẻ say rượu định nhấc chân lên đạp thêm một cước.

"Anh thấy chiếc motor này không vừa mắt!" Giọng nói Tiêu Chiến lại rất rõ ràng, cho dù lời nói ra khiến người ta dở khóc dở cười.

"Em nói xem! Vương Nhất Bác! Nó có chỗ nào tốt hơn anh! Em yêu nó nhiều hơn anh!" Tiêu Chiến kéo mặt Vương Nhất Bác, tủi thân chất vấn.

"..." Dường như say không nhẹ.

"Em yêu motor nhiều hơn anh chỗ nào!"

"Em chỗ nào cũng thương nó nhiều hơn anh!"

Được, còn chơi trò đọc líu lưỡi.

"Ngoan đi, đây là xe người ta, đá hư phải thường"

"Anh biết ngay mà, em không nỡ cho anh đá nó! Em buông tay ra!" Tiêu Chiến vùng ra khỏi Vương Nhất Bác, lảo đảo đi về phía trước hết mấy bước sau đó lại bị Vương Nhất Bác kéo về bên người.

"Anh! Motor trong nhà anh muốn đá sao thì đá, em mua giúp anh một đôi giày sắt mang vào đá được không?"

"Thật à?" Tiêu Chiến hoài nghi, nghiêng đầu xác nhận tính chân thật trong lời nói của Vương Nhất Bác.

"Thật! Chúng ta không cãi nhau về nhà được không?" Vương Nhất Bác dụ dỗ.

"Vậy thì bây giờ em đi mua đi!" Tiêu Chiến lấy điện thoại trong túi áo Vương Nhất Bác, mở khóa sau đó mở taobao đưa cho Vương Nhất Bác.

"..." Thế này thật sự không phải giả say đó chứ? Suy nghĩ rất tỉnh táo đó.

Cậu biết đi đâu mua giày sắt hả.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bất động, quay đầu bước đi.

"Này, anh đi đâu vậy" Vương Nhất Bác cất điện thoại, vừa đuổi kịp thì Tiêu Chiến quay đầu lại, hai tay nâng mặt tạo vẻ đáng yêu.

"Vương lão sư, anh không đáng yêu sao?" Tiêu Chiến chớp đôi mắt đào hoa.

Fuck.

"Sao em không nói gì thế?" Tiêu Chiến ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, mang theo hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt Vương Nhất Bác.

"Tiêu lão sư, anh đang thử thách sức chịu đựng của em sao?" Vương Nhất Bác đỡ lấy hông Tiêu Chiến chưa đến mức khiến chân anh đứng không vững.

"Em không quan tâm anh! Em thực sự không yêu anh nhất!" Môi Tiêu Chiến vô thức cọ lên đôi môi trước mặt, nghe thấy mùi thơm sau đó cắn lên.

Vương Nhất Bác cảm thấy nếu bọn họ lại làm tiếp giữa ban ngày chắc chắn ngày mai tiêu đề sẽ là bọn họ được chứ, trước khi sự việc xảy ra ngăn lại hành động không an phận của người nào đó, nửa ôm nửa đỡ kéo người say lên xe.

Vốn tưởng Tiêu Chiến còn muốn quậy, nhưng thật ra sau khi lên xe lại khá đàng hoàng, im lặng nhắm mắt rút vào lòng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến đến chính là để giày vò cậu, đốt lửa xong rồi đi ngủ mất.

Vương Nhất Bác vừa dìu người vào phòng, còn chưa kịp đổi giày đã bị người vốn ngủ mê man kia áp lên cửa.

???

"Vương Nhất Bác!"

"Hửm?"

"Vương Nhất Bác, tên khốn kiếp em!"

"???" Thì thế nào!

"Sao em lại đẹp vậy hả?" Một tay Tiêu Chiến chống cửa, tay kia sờ lên mặt Vương Nhất Bác.

"Không có, Tiêu lão sư mới đẹp" Có lúc Vương Nhất Bác rất bội phục mình, lúc này mà vẫn có thể đối thoại bình thường chứ không phải hung hăng đè người trước mặt xuống người cho anh biết hậu quả của việc say rượu.

"Em là đẹp nhất rồi" Tiêu Chiến không để ý tới lời biện giải của Vương Nhất Bác, hôn một cái lên mắt cậu.

"Vậy anh thích không?"

"Không thích!!!"

"Tại sao?"

"Vương Nhất Bác vì lego hung dữ với anh! Cậu ấy vì lego mà hung dữ với anh! Hung dữ với anh! Hung dữ với anh!"

"..." Tới màn lật lại nợ cũ.

"Cậu ấy không có hung dữ với anh..."

" Cậu ấy hung dữ!" Tiêu Chiến như để chứng minh tính chân thật của lời nói, bắt đầu cosplay hiện trường.

"Tiểu Tán! Ai cho anh đụng vào lego của em!"

"Anh em sai rồi, anh đừng lật lại nợ cũ có được không" Vương Nhất Bác bị oan, lần đó Tiêu Chiến chợt có ý nghĩ, gỡ hết đống lego của cậu sau đó đặt lại vào trong hộp, cậu cảm thấy trời sập ngay tại chỗ, hỏi một câu thì bị Tiêu Chiến ghi thù đến giờ.

"Anh là đồ thừa! Anh thua motor, thua lego, thua ván trượt, thua..." Tiêu Chiến giơ ngón tay đếm hạng của mình, càng đếm càng tủi thân, xoay người đi hướng về phòng.

Vương Nhất Bác chặn ngang người nào đó bắt đầu làm việc, suy nghĩ làm sao mới lừa được người.

"Sao anh lại không nói đạo lý chứ! Anh đều đứng nhất mà!"

"Cái gì gọi là anh đều đứng nhất! Em không tình nguyện có đúng không! Anh biết ngay em không tình nguyện."

"..." Vương Nhất Bác thấy cậu điên rồi mới nói đạo lý với người say.

"Em còn im lặng! Em có phải muốn nói không nên lời! Em! Ưm!" Vương Nhất Bác trực tiếp chặn cái miệng luôn mồm không ngớt kia, không quan tâm một chút xíu giãy dụa của Tiêu Chiến, thuận thế đem người lên salon.

"Tiêu lão sư, ngày mai chúng ta hãy thảo luận vấn đề anh đứng hạng mấy, hôm nay giải quyết chính sự trước đã"

Ngày hôm sau.

"Vương Nhất Bác em có còn là người không!"

________________

P/s (tác giả): Vợ tôi nói rằng Thiên Bình đang làm việc chăm chỉ chính cô ấy cũng sợ, vì vậy tôi đã viết một tác phẩm Tiểu Tán say rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net