#68: Trợ lực đến từ sư huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bữa cơm diễn ra hòa thuận vui vẻ, sau khi về đến nhà, Đường Mục Châu có việc phải rời đi nên đã xin cáo lui trước.

Tạ Minh Triết vốn muốn cùng Trần Tiêu trở về, Trần Tiêu lại nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Tiểu Tạ, cậu về trước đi, đêm nay anh ở lại, giúp anh trai thu dọn hành lý, mai giúp anh ấy chuyển nhà."

<từ đây đổi ngôn xưng của Trần Tiêu nha mn, do mình nghĩ là Trần Tiêu đã bỏ gánh nặng anh trai rời đi xuống rồi, nên rất thoải mái vui vẻ yêu đời á :)))>

Tạ Minh Triết biết anh ta cố ý làm thế, liền gật đầu, xoay người đi ra cửa.

Tại cửa, Đường Mục Châu đang đứng chờ cậu, Tạ Minh Triết nghi hoặc nói: "Sư huynh, anh chưa đi sao?"

Đường Mục Châu cười: "Trần Tiêu bảo anh tiện đường đưa cậu về nhà, lên xe đi."

Anh đưa Tạ Minh Triết đến khu đất trống bên cạnh biệt thự, liền thấy nơi đó có một chiếc xe thể thao xa hoa toàn thân hình lửa đỏ.

Trước khi Tạ Minh Triết nghèo, mua không nổi xe, nhưng tình yêu đối với xe của đàn ông tựa như là ngấm vào máu. Tuy rằng mua không nổi, nhưng cậu thường lên mạng xem các loại giới thiệu xe, lúc ở Trái Đất cậu cực kỳ thích xe thể thao màu đỏ, Ferrari, Porsche ..., xem hình ảnh cho đỡ ghiền cũng có thể cảm thấy thực vui vẻ.

Thời đại tinh tế này khắp nơi đều là xe bay đầy không trung, giá loại xe thể thao tư nhân này như cũ vẫn rất đắt. Chiếc xe này của Đường Mục Châu, cậu đã thấy qua trên mạng, là loại vừa ra năm nay, giá ít nhất cũng phải hơn 10 triệu tinh tệ. Thiết kế cực kỳ đẹp, đường cong mượt mà nơi thân xe toát lên vẻ sáng bóng dưới ánh sáng. Toàn bộ thân xe như một thanh bảo kiếm, thể hiện vẻ đẹp của máy móc kim loại một cách sắc nét và sống động, khiến người ta gần như tưởng tượng được tốc độ và vẻ đẹp của nó khi bay với tốc độ cao trên không.

<thế này đi cho dễ tưởng tượng nha mn>

Đường Mục Châu thực thân sĩ mở cửa mời Tạ Minh Triết lên xe.

Sau khi ngồi vào xe, Tạ Minh Triết nhìn đến nội thất xe, tất cả đều được làm thủ công vô cùng cao cấp, da bao ghế là da thật, ngồi còn thoải mái hơn so với ghế mát-xa. Phía trước mặt là màn hình thực tế ảo trong suốt, nhìn qua rất có cảm giác khoa học kỹ thuật cao.

Sau này có tiền rồi, cậu cũng muốn mua một chiếc.

Đang suy nghĩ, Đường Mục Châu đột nhiên quay đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi: "Thích chiếc xe này sao?"

Tạ Minh Triết không che giấu chút nào yêu thích trong mắt: "Rất đẹp."

Đường Mục Châu nói: "Vậy để sư huynh đưa cậu đi dạo nhé."

Tạ Minh Triết sửng sốt: "Không phải anh có việc gấp phải về câu lạc bộ Phong Hoa sao?"

Đường Mục Châu bất đắc dĩ mà xoa xoa huyệt Thái Dương: "Anh chỉ tìm cớ rời đi thôi, để cho hai anh em bọn họ có thêm thời gian tâm sự."

Anh vừa nói vừa khởi động xe, xe thể thao đỏ rực vững vàng lao đi như bay, Đường Mục Châu mới tiếp tục nói: "Vừa rồi trong bữa ăn, biết tại sao anh lại ngăn cậu lại không?"

Lúc thầy mình nói "Sẽ không thi đấu nữa", Tạ Minh Triết vốn muốn tiếp tục khuyên, kết quả lại bị Đường Mục Châu dùng ánh mắt ngăn lại. Cậu có chút hoang mang: "Em không rõ lắm, anh ấy cũng chỉ vừa 30 tuổi thôi mà, không khác biệt lắm với nhóm Nhiếp thần, Nhiếp Viễn Đạo, Trịnh Phong vẫn có thể tiếp tục thi đấu, vì sao anh ấy lại không quay về? Anh ấy thực sự can tâm sao?"

Trong mắt Đường Mục Châu hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Suy nghĩ của cậu quá đơn giản. Thầy quay lại, anh cùng với anh ấy sẽ phải đối đầu trên sân đấu, không cần biết ai thắng ai thua, các phóng viên nhất định sẽ phóng đại chuyện này. Nếu người thắng là anh, mọi người sẽ nói Lâm thần già rồi, trò giỏi hơn thầy, Lâm thần không đánh lại đồ đệ. Nếu người thắng là thầy, người không quen anh chắc chắn sẽ nói Đường Mục Châu không có thực lực, phải dựa vào danh tiếng của thầy mới có thể ngồi vào vị trí tuyển thủ chủ lực."

Đường Mục Châu dừng một chút, nói: "Còn có cậu. Cậu đã quyết định mùa giải sau xuất đạo, nếu thầy cũng trở về, nếu thi đấu cá nhân cậu và anh ấy cùng tranh quán quân, đây sẽ phạm vào ý nguyên ban đầu khi anh ấy bồi dưỡng cậu."

Tạ Minh Triết: "......"

Trần Thiên Lâm không trở lại, cũng không trốn tránh, mà là vì hai người học trò Đường Mục Châu, Tạ Minh Triết. Nếu thi đấu cá nhân phải tranh quán quân, hai người học trò phải làm sao? Đánh bại thầy mình thì trong lòng không dễ chịu. Nhưng bị thầy đánh bại thì lại bị nói ra nói vào...

Trần Thiên Lâm chỉ có không quay về, mới là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Tạ Minh Triết không khỏi chấn động: "Anh ấy quả thật suy xét chu toàn, nếu anh ấy trở về đoạt cúp với học trò, chắc chắn sẽ bị người ta đàm tiếu, lỡ như bị học trò đánh bại, sẽ biến thành trò cười của antifan, lui về sau lại là quyết định sáng suốt."

Đường Mục Châu nói: "Những thẻ bài mà anh ấy làm ra lúc trước không thể thu hồi bản quyền, nhưng liên minh mấy năm nay liên tục đổi mới, những thẻ bài đó đã sớm không phù hợp với sàn đấu bây giờ. Hệ mộc còn có Trần Tiêu, thầy chắc chắn sẽ chỉ đạo Trần Tiêu làm những thẻ bài mà khi trước chưa kịp hoàn thành, anh và Trần Tiêu cũng đã có lời hứa sẽ có một trận chiến thẻ hệ mộc. Nhưng so với thầy trò nội chiến, thì sức ảnh hưởng của Trần Tiêu ít hơn nhiều."

Tạ Minh Triết thực tò mò: "Trần ca cùng anh đối đầu, anh cảm thấy ai sẽ có khả năng thắng cao hơn?"

Đường Mục Châu nói: "Ưu thế của anh là kinh nghiệm phong phú hơn, nhưng Trần Tiêu rất thông minh, tốc độ tiến bộ rất nhanh, tới thời điểm đối đầu, thắng bại khó nói."

Tạ Minh Triết không thể tin được, thanh niên trước đó luôn suy sút như Trần ca có thể lợi hại như vậy, Đường Mục Châu cũng không có cách đảm bảo sẽ thắng anh ta.

Đường Mục Châu nhìn thiếu niên đang chấn động, khẽ cười, nói sang chuyện khác: "Nói về cậu đi."

Tạ Minh Triết gãi đầu cười: "Nói về ID Chú Béo à? Thật ra là em tùy tiện đặt thôi, vừa mới chơi game, cái gì cũng không biết, nên không nghĩ nhiều như vậy."

Đường Mục Châu nhướng mày: "Cái tên Chú Béo này hoàn toàn không hợp với hình tượng của cậu. Nói đến kế hoạch tiếp theo của cậu ấy..."

"À!" Tạ Minh Triết nói: "Thầy bảo em tiếp theo nên mài giũa ở cấp Chuyên gia Thẻ sao một thời gian, làm quen với các loại set thẻ trong game, mà em nghĩ chưa đủ, em định làm thêm vài thẻ bài, để qua năm tham gia thi đấu toàn quốc."

Đường Mục Châu hỏi: "Ngoài thẻ tử vong tức thì, hiện tại trong tay cậu có bao nhiêu thẻ đánh đấu trường?"

Tạ Minh Triết nói: "Tám thẻ."

"Quá ít." Đường Mục Trâu trực tiếp nói: "Hình thức Ám bài cần ít nhất hai đội hình, chính là 14 thẻ. Trừ khi cậu là cao thủ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú trong liên minh mới có thể dựa vào một đội hình đánh lên cấp Đại sư, dựa vào ý thức nghiền áp đối thủ."

"Em biết." Vẻ mặt Tạ Minh Triết đau khổ, nói, "Nhưng hiện tại em chưa có thêm ý tưởng để làm thẻ bài mới, vẫn nên đi đánh đấu trường tích lũy kinh nghiệm vậy."

"Mỗi ngày ở cấp Chuyên gia Thẻ sao, gặp được hầu như chỉ là một vài người chơi có trình độ bình thường, không giúp cậu tôi luyện được kỹ thuật cao cấp nào đâu, không bằng đối đầu với tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính, mới có thể trưởng thành nhanh được." Đường Mục Châu kiến nghị.

"Đối đầu với tuyển thủ chuyên nghiệp, em chắc sẽ bị đè ra đánh mất!" Tạ Minh Triết biết trình độ của mình, trong nhóm chat của họ tùy tiện thảo luận set thẻ của cậu đã có nhiều cách phá giải như vậy, cậu gặp tuyển thủ chuyên nghiệp chắc chắn không có phần thắng.

"Không bị cao thủ đè ra đánh, làm sao cậu biết được mình chênh lệch với người ta thế nào?" Đường Mục Châu hỏi ngược lại.

"Ầy... cũng có đạo lý." Tạ Minh Triết gãi đầu, "Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp làm gì có thời gian rảnh rỗi tới chơi với người mới như em?"

"Có chứ, vì cậu có sư huynh là anh." Đường Mục Châu mỉm cười nhìn cậu, "Câu lạc bộ Phong Hoa của anh có một nhóm người mới, anh có thể đưa bọn họ đến luyện tập với cậu, thế nào?"

"..." Tạ Minh Triết đột nhiên có cảm giác bị đỉnh núi đè nặng. Bị nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp thay nhau đè đánh, có khi nào mình lập kỷ lục thua 100 trận liên tiếp không?

"Đội thi đấu thứ hai của bọn anh có mấy tuyển thủ trẻ tuổi, gần đây đi thi đấu cá nhân, thua khá thảm, vừa lúc để bọn họ đánh cậu mấy phen, từ cậu tìm lại chút niềm tin đã mất." Đường Mục Châu nghiêm túc nói.

"..." Tạ Minh Triết cũng cạn lời, "Ý anh xem em như bao cát, đưa cho họ đánh sao thì đánh đó hả?"

Đường Mục Châu cười tủm tỉm hỏi: "Vậy cậu có đồng ý làm bao cát không đã?"

Tạ Minh Triết nắm chặt tay: "Được! Bao cát thì bao cát, dù sao game cũng không chết người, không đau đớn, cứ việc để bọn họ đánh em đi!"

Cơ hội đối đầu cùng tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính, chỉ xuất hiện khi cậu tham dự thi đấu toàn quốc, rồi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì may ra.

Nhưng giờ đây, cậu có thể dựa vào quan hệ với Đường Mục Châu để được đối chiến với cao thủ, tương đương với việc đi đường tắt để nắm rõ các set thẻ cao cấp nhất liên minh cùng kịch bản chiến đấu.

Phong Hoa là câu lạc bộ đứng đầu liên minh, tuyển thủ cho dù nằm ở đội thứ hai cũng đều có năng lực cực tốt. Chỉ có tiếp xúc với những cao thủ thế này, cậu mới có thể ý thức thêm rõ ràng mình chênh lệch lớn thế nào với các cao thủ hàng đầu.

Từ đó mới có thể biết set thẻ của người khác phối hợp như thế nào, set thẻ của mình khiếm khuyết ra sao, phải bổ sung loại thẻ gì.

Xem ra còn hữu dụng hơn việc cậu đi mài giũa ở đấu trường Chuyên gia Thẻ sao.

Ngoài miệng sư huynh đùa rằng để cậu đi làm bao cát, thực tế lại là giúp cậu mau chóng tiến bộ.

Đường Mục Châu sẽ không bao giờ bày ra tư thế cao cao tại thượng "Tôi ở đây để giúp cậu, cậu nên cảm kích tôi", không cần biết anh trong game thay đổi thẻ tử vong tức thì của cậu một cách vô tri vô giác, hiện giờ anh còn vì cậu điều động toàn bộ tuyển thủ đội hai của câu lạc bộ Phong Hoa.

Mỗi lần hỗ trợ, Đường Mục Châu đều dùng cách nói khiến người khác dễ dàng tiếp thu, người thanh niên thật sự có phong độ.

Có những người, sự phong độ của họ chính là xuất phát từ trong xương tủy, không cần cố ý, lại khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

Trong lòng Tạ Minh Triết thực cảm kích vị sư huynh này, nhìn anh nghiêm túc nói: "Sư huynh, anh cứ việc tìm người tới đánh em, một ngày nào đó, em sẽ đem những gì đã chịu đánh trả ngược trở về!"

Đường Mục Châu nhìn hai mắt của thiếu niên sáng lên, bộ dáng sục sôi ý chí chiến đấu, hơi giương khóe môi: "Có chí khí, hi vọng cậu nói được thì làm được."

Chú Béo trong game nhìn hòa ái thân thiết, ở hiện thực lại thú vị như vậy. Mà thiếu niên thú vị này vậy mà lại là sư đệ của mình... Vậy càng hay.

Đường Mục Châu tưởng chừng mình đang tự mình tạo một khối ngọc.

Lúc trước trong game bị Chú Béo uyển chuyển từ chối yêu cầu nhận thầy, nhưng hôm nay nhìn thấy Tạ Minh Triết, Đường Mục Châu càng thêm kiên định với ý tưởng "Tự tay nhào nặn cậu" của mình.

Đường Mục Châu có thể nhìn thấy sự tự tin giống như đúc mình năm đó trong mắt thiếu niên, với thiên phú cùng sức sống tràn trề, người thiếu niên như vậy làm đáy lòng anh thực yêu thích.

Về sau mình là sư huynh em ấy, lấy thân phận sư huynh chỉ đạo em ấy, chắc chắn em ấy không thể cự tuyệt.

Nghĩ đến đây, tâm tình Đường Mục Châu vui sướng mà cười khẽ.

Tự mình nuôi lớn một sư đệ lợi hại như vậy, cảm giác này có vẻ không tệ lắm? Thầy còn phải chỉ đạo Trần Tiêu, mình đây cũng coi như là chia sẻ áp lực với thầy nha!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net