Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ An điện vẫn an tĩnh như trước, Tôn ma ma bên cạnh Thái hậu nghe nói Chử Thiệu Lăng đến đây đã sớm ra đón, vừa giúp Chử Thiệu Lăng xuống kiệu vừa cười nói: "Hôm nay trời rất lạnh, Đại hoàng tử lại tới sớm như vậy...."

Xem ra ngày thường chính mình cũng thường xuyên tới, Chử Thiệu Lăng thoáng an tâm, Tôn ma ma nhỏ giọng: "Tối hôm qua Thái hậu ngủ không ngon, lại nhớ Hoàng hậu.... Chốc nữa Đại hoàng tử khuyên nhủ một chút, sức khoẻ Thái hậu vốn không tốt, còn như vậy...."

Chử Thiệu Lăng gật đầu: "Ma ma cứ yên tâm."

Tôn ma ma đưa Chử Thiệu Lăng vào nội điện, bên trong, Thái hậu mặc xiêm y ở nhà, nghiêng người dựa trên tháp quý phi, thấy Chử Thiệu Lăng đến vội vẫy tay gọi hắn đến gần. Chử Thiệu Lăng dập đầu theo lễ, Thái hậu cười khẽ: "Mau đứng lên, đến ngồi cạnh ai gia."

Thái hậu ngồi dậy, để Chử Thiệu Lăng ngồi bên cạnh mình, nhìn kỹ sắc mặt Chử Thiệu Lăng, gật đầu: "Không tồi, mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, trong Bích Đào uyển có ấm áp không? Không có địa long sẽ lạnh, bằng không... ngươi và Dương nhi dọn đến chỗ ai gia, chờ tháng ba lại trở về...."

Chử Thiệu Lăng vội vàng gật đầu từ chối: "Không dám đến quấy rầy thanh tĩnh của Hoàng tổ mẫu, tuy Bích Đào uyển không ấm áp bằng Từ An điện, nhưng cũng không lạnh, than sưởi cũng đủ."

Thái hậu đương nhiên không phải vì sợ tôn nhi đông lạnh mà muốn đưa người đến Từ An điện. Tuy tẩm điện của hoàng tử không có địa long nhưng lư hương vẫn đốt, chậu than cũng dùng, có thể nói là ấm áp như xuân. Chỉ là gần đây người trong cung càng ngày càng không kính trọng hai người con trai của Lăng Hoàng hậu, lại gặp ngày giỗ Lăng Hoàng hậu, Thái hậu muốn giúp hắn lập uy trong cung. Chử Thiệu Lăng đương nhiên hiểu ý Thái hậu.

Nhìn gương mặt hiền từ của Thái hậu, trong lòng Chử Thiệu Lăng ấm áp. Đời trước Thái hậu rất thương hắn, chỉ tiếc Thái hậu đi sớm, hiện giờ trở lại một lần nữa, sự yêu thương của Thái hậu chắc chắn sẽ trở thành một trợ lực lớn.

Hai bà cháu đang nói chuyện thì Tôn ma ma vào truyền lời: "Thái hậu, Lệ quý phi, Thục phi và nương nương các cung đến thỉnh an."

Chử Thiệu Lăng nghe vậy đứng dậy, chưa kịp quỳ xuống đã nghe Thái hậu nói: "Lăng nhi không cần đi. Các nàng chỉ đến nói mấy câu. Bữa trưa có món vịt bát trân ngươi thích ăn, hôm nay ngươi ở lại dùng bữa với ai gia đi."

Chử Thiệu Lăng gật đầu, nghi hoặc, từ khi nào Lệ phi thành Quý phi? Đời trước nàng vẫn luôn bị mình chèn ép, cuối cùng vì giữ lấy mạng Chử Thiệu Dương mà không thể không giúp Lệ phi lên ngôi hậu. Suốt thời gian đó Lệ phi chưa từng làm Quý phi?!

Thái hậu nhìn Tôn ma ma, Tôn ma ma hiểu ý, xoay người đón phi tần tiến vào. Mọi người không biết Chử Thiệu Lăng cũng ở bên trong, nhìn thấy đều giật mình, Chử Thiệu Lăng vẫn bị Thái hậu giữ lại bên cạnh.

"Cung Thái hậu nương nương thật ấm áp, thuỷ tiên cũng nở đẹp hơn trong cung thần thiếp." Lệ quý phi ngồi ghế đầu tiên bên trái Thái hậu, khẽ vuốt trâm cài san hô bên mái, cười, "Phong thủy của Từ An điện tốt nhất."

Thái hậu nghe vậy cười khẽ: "Chỗ của ai gia còn ấm áp chút, mới vừa rồi còn nói với Lăng nhi, kêu hắn dọn lại đây với ai gia. Tháng chạp lạnh, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không khoẻ mạnh, vẫn luôn bệnh vặt, dọn đến cho ai gia tự mình trông chừng mới có thể yên tâm một chút."

Các phi tần phía dưới nghe thấy vậy đều sửng sốt, Thái hậu có ý gì?

Chử Thiệu Lăng và Thái hậu nhìn sắc mặt bọn họ, sắc mặt Lệ quý phi kém chút, Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh. Lúc Lăng hoàng hậu còn sống, Lệ quý phi là phi tử được sủng ái nhất, ỷ vào thánh ân mà chèn ép Lăng Hoàng hậu, chuyện gì cũng muốn hơn Hoàng hậu một đầu, nếu không phải Hoàng hậu đoan trang cẩn thận, không biết đã chịu bao nhiêu chê cười. Thái hậu là dì ruột của Lăng Hoàng hậu, vốn đã chán ghét nàng, nhưng nể tình Lệ phi sinh Hoàng tử Chử Thiệu Nguyễn, lại rất được Hoàng thượng yêu thích mới có thể nhẫn nhịn nàng. Bây giờ Lăng Hoàng hậu mất đã một năm, các phi tần càng lúc càng không biết điều.

Lúc này căn cơ Lệ phi chưa ổn, chính mình lại có Thái hậu duy trì, lần này tuyệt đối không thể lại nhân nhượng nữ nhân này đi lên Hậu vị. Chử Thiệu Lăng cười lạnh, vị trí của mẫu thân hắn, Lệ phi không xứng đáng.

Hiện giờ phi tần có thân phận cao, ngoại trừ Lệ phi còn có Thục phi. Thục phi nhi nữ song toàn, năm kia Đại công chúa đã gả chồng, Ngũ hoàng tử mới bảy tuổi, nhà mẹ đẻ của Thục phi không có thân phận gì, bởi vậy rất an phận thủ thường, cũng không mơ tưởng thứ không thuộc về mình. Chử Thiệu Lăng không để ý nàng.

Nhìn phía sau, Ninh Quý nhân ngồi ở phía cuối nâng mi lặng lẽ gật đầu Chử Thiệu Lăng. Ninh quý nhân đã từng là một cung nữ vẩy nước quét nhà ở Thừa Càn cung, một lần thừa hạnh được phong làm Quý nhân, nhưng Hoàng đế chán nàng rất nhanh. Không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, còn thất sủng, một Quý nhân nho nhỏ rất khó sống nổi trong cung. Khi Ninh quý nhân ở trong cung chịu các phi tần khác khinh thường nhục nhã, nhờ có Lăng Hoàng hậu quan tâm mới giữ được một mạng. Sau lại sinh cho Hoàng đế một người công chúa, lúc này mới ở trong cung có một vị trí nhỏ.

Ninh quý nhân vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Lăng Hoàng hậu, phụng dưỡng Hoàng hậu rất tận tâm, Lăng Hoàng hậu đi rồi vẫn đối với Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Dương tôn kính như trước, Chử Thiệu Lăng rất yên tâm nàng.

Chử Thiệu Lăng suy nghĩ lung tung, Thái hậu đảo mắt nhìn biểu hiện của mọi người, chậm rãi nói: "Nhưng mà đứa nhỏ này rất giữ phép tắc, sợ quấy rầy ta nên không chịu đến..." Thái hậu khẽ vuốt lưng Chử Thiệu Lăng, giọng nói tràn đầy yêu thương: "Không hổ là con trai trưởng của Hoàng hậu, biết đúng mực nhất."

Thục phi ở trong cung đã nhiều năm, đương nhiên hiểu ý Thái Hậu, nghe vậy cười phụ họa: "Quả thật, không phải thần thiếp ra vẻ, Điện hạ là con trưởng trong số các hoàng tử, càng có phong phạm Hoàng gia. Thần thiếp hay nói với Tùy nhi, ngày thường phải lấy Đại ca làm gương học tập."

Chử Thiệu Tùy, là Ngũ hoàng tử do Thục phi sinh. Đứa nhỏ này ngày thường cũng rất được Thái hậu thích, Thái hậu cười cười: "Tùy nhi còn nhỏ, làm sao hắn hiểu được mấy thứ này."

Lệ quý phi có chút không được tự nhiên, đầu ngón tay màu ngọc trai nắm chặt khăn tay, Nhị hoàng tử Chử Thiệu Nguyễn của nàng thua ở hai chữ "dòng trưởng" này. Nhưng từ sau khi hoàng đế đăng cơ nhà mẹ đẻ của nàng cũng từng bước vào triều, sau khi Lăng Hoàng hậu mất nàng được nâng làm Quý phi, được giao Phượng ấn, nắm quyền lớn nhất trong hậu cung.

Trên mặt Lệ quý phi bình thản, trong lòng cười lạnh, chỉ cần nàng trở thành Hoàng hậu, Chử Thiệu Nguyễn cũng sẽ trở thành con trưởng, cho dù không có địa vị tôn quý như con trai trưởng của Nguyên hậu, nhưng so với Chử Thiệu Lăng không có mẫu thân nâng đỡ thì có khả năng lên làm Thái tử hơn.

Lệ quý phi cười khẽ: "Nói điều này làm thần thiếp nhớ tới một chuyện, hôm qua người của phủ Nội vụ hỏi thần thiếp, hương trầm thủy tiến cống năm nay nên chia như thế nào."

"Bởi vì Thái hậu không dùng huân hương, hương này năm rồi chỉ đưa đến Phượng Hoa cung của Hoàng hậu nương nương, nhưng hiện giờ, ai..." Lệ quý phi cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, lắc đầu, "Hương trầm thủy của năm trước phủ Nội vụ không dám chia, năm nay thần thiếp quản lý việc này, không dám tự tiện quyết định, cố ý đến hỏi Thái hậu, để phủ Nội vụ giữ lại cho Hoàng hậu tương lai dùng, hay là... chia trước cho người khác?"

Thục phi đóng nắp chén trà, cười khẽ: "Muội muội lời này có ý gì? Chia cho người khác? Trước nay hương trầm thủy hương chỉ có Hoàng hậu có thể dùng, bây giờ chia được cho ai? Cho muội muội sao?"

"Tỷ tỷ nói đùa, muội muội chỉ nghe lời Thái hậu." Lệ quý phi bị Thục phi nói trúng ý nghĩ cũng không tức giận. Hiện giờ nàng có vô số đặc quyền trong cung, chỉ kém một chức vị, dùng hương trầm thủy trước thì thế nào? Nàng muốn để cho toàn bộ người trong cung biết, hiện giờ ai mới là người giữ Phượng ấn. Lệ phi cười khẽ, "Muội muội chỉ cảm thấy hiện giờ ngôi Hậu không người, nếu để hương liệu quý giá này trong kho thì thật lãng phí."

Thái hậu lạnh mắt nhìn Lệ quý phi và Thục phi nói chuyện, chậm rãi nói: "Hương trầm thủy hương, không chỉ có khí vị trang trọng cao nhã, còn là dược liệu quý hiếm, thường dùng sẽ tốt cho sức khoẻ..."

Thái hậu nhắm mắt hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Chử Thiệu Lăng cười:"Hôm nay trên người ngươi huân hương liệu này, lấy từ đâu?"

Chử Thiệu Lăng cúi đầu: "Tôn nhi làm sao có thể lấy ở đâu được. Đây là mẫu hậu để lại cho ta từ trước, không còn bao nhiêu, mỗi khi tưởng niệm mẫu thân mới đốt một ít, tối hôm qua... có dùng một chút, nên trên người còn mang mùi hương."

Thái hậu thở dài: "Hôm qua là ngày giỗ mẫu thân ngươi, ngươi đương nhiên nhớ nàng. Ngươi là đứa nhỏ có hiếu, đó cũng là tấm lòng của nàng, một khi đã như vậy... Lệ quý phi, nói cho phủ Nội vụ, sau này hương trầm thủy tiến cống đưa hết đến Bích Đào uyển đi, một là thành toàn tâm nguyện muốn nhớ mong Hoàng hậu của hắn, hai là huân hương này rất tốt cho sức khỏe của Lăng nhi. Chờ Hoàng thượng lập Hậu mới ai gia sẽ phân chia lại."

Lệ quý phi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới kết quả này, sửng sốt một lúc mới miễn cưỡng cười: "Này... hương liệu này vốn chỉ dùng cho Hoàng hậu, hiện giờ cấp Đại hoàng tử chỉ sợ không hợp quy củ..."

"Không phải là ngươi nói sao...." Thái hậu chậm rãi vuốt lò sưởi tay có khắc hoa bạc, "Cất thứ này trong kho sẽ lãng phí, nếu ngôi Hậu không người, Đại hoàng tử lại dùng quen, cho hắn thì làm sao?"

Lệ quý phi không dám tranh chấp với Thái hậu, vội vàng cúi đầu cười: "Quả thật như vậy, Thái hậu suy nghĩ chu toàn, thần thiếp trở về lập tức nói cho bọn họ."

Chử Thiệu Lăng quỳ xuống tạ ơn, Thái hậu cười cười kéo hắn ngồi xuống, khuôn mặt hiền hòa như trước.

Một hồi sóng gió không nhỏ không lớn trong Từ An điện bị Thái hậu thoải mái hóa giải. Lão Thái hậu lớn tuổi, nhưng lòng vẫn sáng như gương, được hoàng đế sủng ái làm cho một số người bắt đầu không biết điều. Thái hậu nhìn bộ dạng kính cẩn nghe lời của Lệ quý phi, cười lạnh, si tâm vọng tưởng.

Chử Thiệu Lăng có Thái hậu cố ý vô tình nâng đỡ, càng tự tin, giữa trưa cùng Thái hậu dùng bữa, lại hàn huyên với lão nhân gia một lúc lâu mới ra Từ An điện. Người hầu hỏi Chử Thiệu Lăng có muốn đi Thừa Càn cung thỉnh an Hoàng thượng hay không, Chử Thiệu Lăng không trả lời, sai người quay về, hắn còn có một người quan trọng phải gặp.

Trở lại Bích Đào uyển mới giờ Mùi, trời đầy sương mù bắt đầu đổ tuyết. Vãn Thúy khuyên Chử Thiệu Lăng đi nghỉ trưa, Chử Thiệu Lăng lắc đầu, chính mình cầm ô đi đến cửa chính Bích Đào uyển, trầm mặc nhìn đường lớn bên ngoài.

Chử Thiệu Lăng chỉ nói là ngắm tuyết, lại đứng suốt hai canh giờ. Cho đến giờ Dậu, một người đạp tuyết mà đến, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, vóc người còn chưa trưởng thành, mới mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, thấy Chử Thiệu Lăng ở cửa chính vội vàng đến gần quỳ xuống, trong một chớp mắt, tay cầm ô của Chử Thiệu Lăng có chút phát run, nghẹn giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu thị vệ không nghĩ tới Đại hoàng tử sẽ nói chuyện với hắn, tim đập như nổi trống, cố gắng bình tĩnh, cúi đầu: "Vệ Kích, thủ vệ Vệ, đao kích Kích."

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt: "Vệ Kích, tên rất hay."

Tiểu Vệ Kích có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng, khuôn mặt Chử Thiệu Lăng trầm tĩnh, chậm rãi nói: "Thăng chức Vệ Kích làm tam đẳng thị vệ, hầu hạ bên người."

Vệ Kích không nghĩ tới sẽ như vậy, dù sao tuổi còn nhỏ tâm tư đơn thuần, quỳ trên mặt đất lại không biết tạ ơn, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng. Chử Thiệu Lăng nhìn đôi mắt Vệ Kích đen tuyền, tâm tình xao động một ngày, nháy mắt trở nên bình lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC