Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ quý phi những ngày gần đây quả thật không tốt.

Về cơ bản khi Lăng Hoàng hậu mất, Lệ Quý phi dĩ nhiên đứng đầu dàn phi tần, lại được Phượng ấn coi quản mọi việc trong lục cung, Lệ quý phi cho rằng mình cuối cùng cũng hết cực khổ, mắt thấy chỉ cách vị trí Hoàng hậu còn có một bước, nhưng thế nào cũng không đi qua được.

Sau khi tan học ở Hối Tín viện Chử Thiệu Nguyễn trực tiếp đến Lân Chỉ cung của Lệ quý phi, Nhị hoàng tử Chử Thiệu Nguyễn năm nay mười bảy tuổi, cũng là đang lúc thiếu niên phong nhã hào hoa, Chử Thiệu Nguyễn vừa vào liền thỉnh an mẫu thân, Lệ quý phi vội vàng lôi kéo nhi tử ngồi xuống, thân thiết hỏi hôm nay việc học như thế nào.

Chử Thiệu Nguyễn cười cười: "Cũng tốt, thái phó đều nói trừ Đại ca ra, văn của nhi tử tốt nhất."

"Đại hoàng tử..." Nhắc tới Chử Thiệu Lăng tim Lệ quý phi lại đau, "Hắn viết văn, nhóm thái phó tất nhiên không dám nói không tốt."

Chử Thiệu Nguyễn nghe lời này cũng không có ý cười, hắn tự nhiên biết, bất quá hắn nhỏ hơn Chử Thiệu Lăng hai tháng, vì không phải là do Hoàng hậu sinh ra nên hai người khác biệt rất lớn.

"Mẫu phi không cần như thế...." Chử Thiệu Nguyễn cười lạnh, "Hiện giờ Hoàng hậu đã mất, đợi cho mẫu phi lên làm Hoàng hậu, ta cũng sẽ không kém đại ca."

Lệ quý phi vuốt trán thở dài: "Nào có dễ dàng như vậy, Hoàng hậu đi rồi, còn có Thái hậu, Hoàng tổ mẫu của ngươi.... Đại hoàng tử là cháu đích tôn, lúc nói chuyện, trong chốc lát nói hắn đáng thương không có mẫu thân chăm sóc, muốn ta đem các phần thưởng cho Bích Đào uyển gấp đôi lên, lúc thì nói Đại hoàng tử từ nhỏ thân thể không tốt, nào là thuốc bổ, nào là dược thiện..."

Lệ quý phi càng nói càng xúc động, thanh âm cũng càng lúc càng chua ngoa: "Thân thể hắn suy nhược?! Bất quá chỉ là khi còn bé Hoàng hậu quá mức nuông chiều mà mấy lần sinh bệnh vặt! Kia cũng đều là Hoàng hậu cùng Thái hậu làm ra, hiện giờ hắn so với hoàng tử nào còn không tốt? Không muốn ngàn kiều vạn sủng, cũng không sợ hắn giống như mẫu thân hắn một chút cũng chịu không nổi...."

"Mẫu phi!" Chử Thiệu Nguyễn tức thời ngắt lời nàng, "Ngôn nhiều tất thất, những lời này mẫu phi đừng nên nói thì hơn, miễn cho ngày nào đó lỡ miệng trước mặt người khác."

Lệ quý phi hít một hơi thật sâu, gật đầu, châu ngọc trên tóc theo đó leng keng rung động, Lệ quý phi khẽ vuốt trán: "Yên tâm, mẫu phi dù có hận cũng sẽ không để người khác nhìn ra, mỗi khi Hoàng tổ mẫu ngươi nói cái gì mẫu phi đều cười nói theo."

Chử Thiệu Nguyễn khuyên Lệ quý phi: "Mẫu phi, chúng ta không vội....Lăng Hoàng hậu là cháu gái Thái hậu, Thái hậu đương nhiên nghiêng về phía bọn họ, nhưng hiện giờ trong hậu cung, vị trí của mẫu phi là tôn quý nhất, trên triều ngoại tổ phụ cũng đạt được nhiều thánh tâm, địa vị của người không dễ dao động, mẫu phi tấn chức Hoàng hậu, bất quá là chuyện sớm hay muộn."

Chử Thiệu Nguyễn lạnh nhạt mỉm cười: "Dù sao, Thái hậu đã lớn tuổi."

Nghe xong lời của con, tâm trạng Lệ quý phi tốt không ít, gật gật đầu: "Vẫn là con ta nhìn sâu xa, hảo hài tử, mẫu phi chịu đựng những điều này là vì ngươi, Thái hậu nương nương... chúng ta xem xem ai sống lâu hơn ai đi."

Lệ quý phi thở dài, ngoài điện một nội thị chẫm rãi đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Lệ quý phi mấy câu, sắc mặt Lệ quý phi bỗng nhiên thay đổi, cả kinh nói: "Có chuyện như thế à?!"

Nội thị cúi đầu: " Nô tài nghe được tiếng gió liền phái người chú ý Bích Đào uyển, liên tiếp mấy ngày, Đại hoàng tử đến nửa đêm còn chưa nghỉ ngơi, một mình một người ở trong thiên điện, đầu tiên là tắm rửa dâng hương, sau đó lại viết viết họa họa, mỗi lần đều làm đến nửa đêm, sau khi đi ra đều tự tay khóa lại cửa thiên điện, ban ngày cũng không cho bất cứ kẻ nào đi vào."

Chử Thiệu Nguyễn nghe được không hiểu ra sao hỏi: "Mẫu phi... đây là làm sao vậy?"

"Hừ, Chử Thiệu Lăng đây là vội vàng muốn đi tìm chết à." Lệ quý phi khẽ cắn môi đỏ mọng, cười lạnh, "Đại hoàng tử lại dám dùng vu cổ thuật trong cung, là muốn nguyền rủa mẹ con mình đây mà... Chử Thiệu Lăng ngươi thật thâm độc, ta đây muốn nhìn... Thái hậu nương nương lần này làm thế nào che chở cho ngươi!"

Lệ quý phi lần này khó được kiềm nén được tâm tình, lập tức sai thái giám đi truyền lời cho Hoàng đế rằng tối nay Lệ quý phi sẽ tự mình xuống bếp, thỉnh Hoàng thượng đến Lân Chỉ cung dùng bữa.

Buổi chiều Hoàng đế quả nhiên đến Lân Chỉ cung, Lệ quý phi đã sớm chờ, thấy Hoàng đế tất nhiên lại trở nên ôn nhu tiếu ý uốn mình theo người, Hoàng đế sủng hạnh Lệ quý phi nhiều năm không phải không có nguyên nhân, Lệ quý phi năm nay đã ba mươi bốn, nhưng bởi vì bảo dưỡng dung nhan kỹ càng, lại là mỹ nhân trời sinh nên nhìn qua cũng không thấy nét già nua, vẫn khuynh quốc như trước, trọng yếu hơn là nữ nhân này sẽ nghiền ngẫm tâm tư nam nhân, Hoàng đế muốn nghe nàng nói cái gì, muốn nàng làm như thế nào, muốn nghe nàng nói đến mức nào, muốn nhìn nàng đem sự tình làm được đến trình độ nào, Lệ quý phi đều làm được đến đấy.

"Hoàng thượng..." Lệ quý phi khoát tay áo khiến cận vệ lui ra, trên mặt do dự không quyết, một lúc lâu thở dài, "Thần thiếp gần đây cảm thấy thân thể thật khó chịu, uống bao nhiêu thuốc cũng không khá hơn, nhũ mẫu thần thiếp ở bên ngoài tìm được một ngôi chùa cầu an, đại sư nói.... Thần thiếp đột nhiên không khỏe, là có tiểu nhân quấy phá."

Hoàng đế nhắm mắt, nhẹ xoa ấn đường: "Là do ái phi lo lắng quá thôi..."

Lệ quý phi thâm dò nhìn sắc mặt Hoàng đế, ánh mắt đỏ lên: "Thần thiếp phụng dưỡng quân vương, có long khí của Hoàng thượng che chở, như thế nào lại có tiểu nhân quấy phá được, thần thiếp đã răn dạy vú nuôi một phen, thần thiếp biết hoàng thượng không muốn nghe những chuyện quái lực loạn thần này, thần thiếp cũng không tin.... Nhưng hôm qua, thần thiếp nghe nói... Đại hoàng tử mỗi đêm ở trong Bích Đào uyển dâng hương nguyền rủa, này...."

Hoàng đế mở mắt ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói thật chứ?"

Lệ quý phi gật gật đầu, xoa xoa nước mắt: "Thần thiếp không dám nghi ngờ hoàng tử, nhưng hai sự kiện này rất trùng hợp, thần thiếp không biết nên làm gì bây giờ, hiện giờ tuy thần thiếp coi sóc mọi việc trong cung nhưng Đại hoàng tử là con trai trưởng của Lăng Hoàng hậu, thần thiếp vừa kính vừa sợ Đại hoàng tử, thần thiếp chỉ dám nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cho thần thiếp một chủ ý, mặc kệ là gì thần thiếp đều sẽ nghe theo...."

Lệ quý phi làm như bản thân ủy khuất, nói xong mấy câu đó rốt cuộc chống đỡ không được khóc lên, mỹ nhân một khi khóc lên đều xinh đẹp, lê hoa đái vũ, tâm Hoàng đế sớm đã mềm nhũn, không kiềm được một phen khuyên giải an ủi nàng, Hoàng đế trầm tư một khắc, nói: "Thôi, đêm nay trẫm cùng ngươi đi nhìn xem, nếu Lăng nhi thật sự hồ đồ, trẫm tất nhiên đòi công đạo cho ngươi."

Lệ quý phi cúi đầu: "Thần thiếp nghe theo Hoàng thượng."

Nửa đêm, Chử Thiệu Lăng cứ theo lẽ thường tắm rửa dâng hương, thay một thân quần áo màu trắng, tự mình đi vào thiên điện.

Chử Thiệu Lăng mở lư hương ra, bỏ vào một chút đàn hương, tĩnh tâm trong chốc lát bắt đầu viết chữ....

Thời gian không quá bao lâu, bên ngoài liền loạn lên, khóe miệng Chử Thiệu Lăng câu lên một nụ cười lạnh, tay lại như trước không ngừng viết, chợt Vương Mộ Hàn gõ cửa vội la lên: "Điện hạ! Hoàng thượng mang người đến!"

Chử Thiệu Lăng không chút hoang mang bỏ bút xuống, xoay người đẩy cửa ra, bên ngoài quả nhiên có rất nhiều người.

Hoàng đế mang theo Lệ quý phi cùng một đám thị vệ lại đây, Chử Thiệu Lăng sửa sang lại y bào, đến gần Hoàng đế hành lễ, Hoàng đế nhíu mày thật sâu, nói: "Miễn."

Chử Thiệu Lăng đứng dậy, quét Lệ quý phi liếc mắt một cái, hơi hơi đưa tay: "Lệ quý phi an hảo."

Lệ quý phi lúc này đang đắc ý, cũng không thèm để ý Chử Thiệu Lăng trước sau đều không đem nàng để vào mắt, cười gật gật đầu, âm dương quái khí: "Đại hoàng tử an hảo, đêm khuya thế này, Đại hoàng tử không ngủ trong tẩm điện, lại một mình một người ở thiên điện làm gì vậy?"

Chử Thiệu Lăng thần sắc có chút chần chờ, do dự nói: "Cũng không có việc gì, bất quá là... không dám kinh động Phụ hoàng, không có việc gì cả đâu ạ."

"Người còn dám nói không có việc gì! Đêm đã khuya rồi mong người đừng gây sức ép cho bệ hạ!" Thần sắc Chử Thiệu Lăng chột dạ càng xác minh lời Lệ quý phi nói, Hoàng đế có chút không kiên nhẫn, hắn hận nhất vu cổ, con trai trưởng của mình lại cùng mình không thân cận, hôm nay hắn dám dùng vu thuật hại Lệ quý phi, làm sao biết ngày nào đó hắn không hại chính mình? Hoàng đế nhìn nhìn bên trong thiên điện, quả nhiên có ngọn đèn dầu lắc lư, "Trẫm tự mình vào xem!"

"Phụ hoàng!" Chử Thiệu Lăng còn muốn ngăn đón, nhưng làm sao chống đỡ được, Hoàng đế cùng Lệ quý phi được cận vệ hộ tống vào thiên điện, Chử Thiệu Lăng vội theo vào, mọi người vượt qua bình phong, vừa thấy đồ vật bày trên án thư liền sửng sốt.

Trong sảnh không có vải đỏ, không có lá bùa, càng không có bất cứ uế vật vu cổ gì đó, trong điện hương đàn hương nhẹ nhàng, không khí lịch sự tao nhã, trên án thư đoan đoan chính chính trải một đoạn trượng vuông mặc lục sắc, mặt trên dùng phấn vàng viết vô số chữ thọ, thể xảo hình mật, mạnh mẽ có hứng thú.

Lệ quý phi lập tức ngây ngẩn cả người, ách thanh nói: "Cái này... ngươi mỗi đêm ở đây viết cái này làm gì?!"

Hoàng đế cũng không nghĩ chuyện sẽ như thế này, xoay đầu lại nhìn Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng khom người, chậm rãi nói: "Tháng sau chính là đại thọ Hoàng tổ mẫu, nhi thần không có gì có thể hiếu kính, chỉ phải noi theo cổ nhân, mỗi ngày tắm rửa dâng hương rồi viết trăm chữ thọ vì Hoàng tổ mẫu cầu phúc."

Hoàng đế chỉ cảm thấy mặt như bị tát một bàn tay, ánh mắt nhìn về phía Lệ quý phi cũng mang theo một tia sắc bén, trầm mặc một khắc miễn cưỡng cười nói: "Hảo hài tử, ngươi thật có tâm... Nhưng không thể mỗi ngày trễ thế này còn không ngủ, ngươi thân hình mảnh mai, chỗ nào chịu được."

Chử Thiệu Lăng cúi đầu trả lời: "Ban ngày nhi thần có nhiều việc vặt vãnh, lại nói người đến người đi, một là không dễ dàng tĩnh tâm viết chữ, hai là..." Chử Thiệu Lăng nhướng mày liếc mắt đảo qua Lệ quý phi một cái, "Nhi thần vì Hoàng tổ mẫu cầu phúc, cũng không muốn nhiều người đều biết... Phụ hoàng giáo huấn đều phải, may mắn hôm nay đã viết xong kinh, sau này cũng sẽ không cần ngủ muộn."

Hoàng đế gật đầu, chung quy cảm thấy không có chuyện gì, khuyên giải an ủi Chử Thiệu Lăng vài câu liền đi, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Lệ quý phi một cái.

Chử Thiệu Lăng hoàn hảo đem người đuổi ra khỏi Bích Đào uyển, xoay người trở về tẩm điện, Vương Mộ Hàn vẫn luôn theo phía sau, hắn không biết sự tình, chỉ cho là Chử Thiệu Lăng vì Thái hậu chúc thọ lại bị hoàng đế hiểu lầm trái tim băng giá, vừa vào tẩm điện Vãn Thúy liền giúp Chử Thiệu Lăng cởi áo, Vương Mộ Hàn ở một bên thấp giọng khuyên nhủ: "Điện hạ cũng nhìn thấy, việc hôm nay tất nhiên là Lệ quý phi xúi giục, Hoàng thượng chưa từng hoài nghi điện hạ đâu, bất quá là nghe gió lùa bên gối, điện hạ không cần nghi ngờ, lão nô nhìn..."

"Công công lại hao tâm tổn trí." Chử Thiệu Lăng nở nụ cười, Vương Mộ Hàn vốn là hầu hạ Hoàng hậu, năm đó khi hắn dọn ra khỏi Phượng Hoa cung, Hoàng hậu sợ hắn không có người vừa ý hầu hạ bên cạnh, lúc này mới đem người ở bên mình nửa đời người cho Chử Thiệu Lăng, mấy năm sau đều là Vương Mộ Hàn trung thành và tận tâm hầu hạ Chử Thiệu Lăng, đối với Chử Thiệu Lăng, hắn không chỉ là một nô tài, Chử Thiệu Lăng cười khẽ, "Ta không suy nghĩ gì đâu...ra ngoài đi, ta buồn ngủ rồi."

Chử Thiệu Lăng một mình nằm trên giường lớn bằng gỗ lê hoa nhìn tầng tầng màn giường cười lạnh, việc hắn mỗi đêm đi thiên điện, cung nhân trong Bích Đào uyển đều biết, vả lại hắn đã từng nghiêm lệnh không được nói ra ngoài, người bên cạnh hắn đều là Lăng Hoàng hậu, Vương Mộ Hàn cùng bản thân hắn tầng tầng chọn lựa lưu lại, mỗi người đều cân nhắc lòng trung thành, cho dù là ai nói ra ngoài, Lệ quý phi cũng sẽ chỉ biết hắn đang vì sinh thần của Thái hậu mà chuẩn bị, chuyện vu cổ, hắn chỉ cùng Chử Thiệu Dương nói qua.

Chử Thiệu Lăng không khỏi có tâm tư, hảo đệ đệ của hắn như vậy mà lại bán đứng hắn , Chử Thiệu Lăng nhắm mắt lại, trong lòng cười lạnh, Chử Thiệu Dương sớm như vậy đã đối địch hắn rồi, được, ngày trong cung còn dài, chậm rãi đấu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net