Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái hậu phát được lửa giận, trong lòng cảm thấy vui sướng, Chử Thiệu Lăng đi theo cũng vui lây. Ban sáng đi Hối Tín viện gặp Chử Thiệu Nguyễn, chỉ chào hỏi vài câu rồi Chử Thiệu Nguyễn nhanh nhanh chóng chóng rời đi, không muốn nhiều lời với y.

Vương Mộ Hàn nhỏ giọng nói: "Điện hạ biết không...Lệ phi nương nương chịu phạt, Nhị hoàng tử cũng không còn mặt mũi nào, hiện giờ trừ khi đến Hối Tín viện cũng chỉ đi thỉnh an Hoàng thượng cùng Thái hậu, ngày thường đều ở trong cung mình, không ra ngoài nửa bước."

Chử Thiệu Lăng cười khẽ, cho nên nói trên triều được sủng cũng đừng quá làm càn, phía trước đắc ý bao nhiêu, phía sau liền thất ý bấy nhiêu.

Trong lúc Chử Thiệu Lăng nghe thái phó giảng bài không thích có người xung quanh quấy rầy, trong nhà gỗ nhỏ chỉ có hai người, hắn cùng Phó Kinh Luân, xong một chương Phó Kinh Luân buông sách, thấp giọng nói: "Chúc mừng điện hạ, hôm qua trên triều thảo luận chính sự Hoàng thượng chọn Vệ Chiến trở thành Thống lĩnh kỵ binh, thừa dịp hoàng thượng chán ghét Chân gia, tưởng niệm Hoàng hậu liền để cho Tử Quân Hầu tiến cử Vệ Chiến thật đúng là ý hay, Tứ hoàng tử...thần quả nhiên là nhìn người không rõ, không nghĩ tới Tứ hoàng tử thật sự tâm hài bất quỹ với điện hạ."

Phó Kinh Luân là mưu sĩ thân tín của hắn, chuyện lần này hắn cũng biết đến, Chử Thiệu Lăng nói: "Đại khái là gần đây Thái hậu quá tốt với ta, khiến hắn sốt ruột, thế nhưng mượn tay Lệ phi hại ta, đúng là đồ ngu."

Phó Kinh Luân lắc đầu thổn thức, ngay từ đầu hắn không tin Chử Thiệu Dương có thể bán đứng Chử Thiệu Lăng, tốt xấu gì cũng cùng một mẹ, ngày thường ra vẻ quân tử nhưng lại làm ra chuyện này với đại huynh của mình. Phó Kinh Luân nghĩ nghĩ, nhịn không được thở dài: "Chính là điện hạ một chút cũng không chịu nghe thần, ngày ấy nếu cầu khẩn Hoàng thượng có lẽ sự việc đã tốt. Qua chuyện này mặc dù chèn ép được Lệ phi cùng Chân gia, nhưng quan hệ của điện hạ cùng Hoàng thượng cũng không cải thiện được bao nhiêu, lại càng không được thánh sủng, rốt cuộc người vẫn chịu thiệt thôi."

Chử Thiệu Lăng lắc đầu: "Vốn là diễn trò, tốt quá hóa vụng, ta cùng phụ hoàng không thân thiết mọi người đều biết, đột nhiên vì hắn ngày đêm cầu khẩn, đừng nói là phụ hoàng, chính ta cũng đều không tin, phụ hoàng đa nghi, đến lúc đó họa hổ không thành phản loại khuyển sẽ không tốt, về phần thánh sủng, ha ha...ta muốn thánh sủng để làm gì?"

Phó Kinh Luân bật cười, gật đầu: "Điện hạ trong lòng đều có tính toán, thần hiểu được, còn Tứ hoàng tử...điện hạ cho rằng nên xử lý như thế nào?"

Chử Thiệu Lăng cười lạnh: "Hắn không đồng lòng với ta, tất nhiên không giữ lại được...chuyện lần này Lệ phi cũng không biết lão Tứ cung cấp tin tức, ta sẽ nghĩ cách khiến Lệ phi biết, đến lúc đó nàng cùng Chử Thiệu Nguyễn nhất định tưởng ta cùng Chử Thiệu Dương liên thủ ý đồ đánh ngã nàng, nhưng tính tình Lệ phi tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, đến lúc đó ta chỉ cần ngồi xem chó cắn chó thôi."

Phó Kinh Luân không nghĩ tới Chử Thiệu Lăng thủ đoạn đến vậy, nghĩ nghĩ vẫn là khuyên nhủ: "Điện hạ bây giờ chỉ còn một đệ đệ cùng huyết thống, Tứ hoàng tử còn nhỏ, sợ là bị người nào đó lừa dối chưa biết chừng, điện hạ không bằng đem sự tình làm rõ, dù tốt hay xấu cũng an ủi người một phen, từ nay về sau hàng phục Tứ điện hạ không phải là càng tốt sao? Lấy ơn báo oán, Tứ hoàng tử tất nhiên sẽ cảm động..."

Chử Thiệu Lăng nghe lại thành như chê cười mình, trong mắt đều là lệ khí, cười lạnh nói: "Lão sư là đang dỗ ta à? Lấy ơn báo oán, vì cái gì trả ơn? Người khác không hại ta, ta còn muốn đi hại người, chớ nói chi là hại người của ta, có một người tính một người, ai cũng đừng nghĩ trốn được..."

Phó Kinh Luân âm thầm kinh ngạc, Chử Thiệu Lăng luôn luôn yêu thương chiều chuộng Tứ hoàng tử, gần đây không biết như thế nào mà tính tình biến hóa thật lớn, ngày càng làm việc ác, bất luận như thế nào tâm trí của Chử Thiệu Lăng Phó Kinh Luân vẫn biết, gật đầu: "Điện hạ xử sự rõ ràng quyết đoán, hạ thần bội phục."

Học xong Chử Thiệu Lăng từ Hối Tín viện đi ra thấy Chử Thiệu Dương, Chử Thiệu Dương vội vàng tiến lên đón, cười nói: "Đại ca! Ta chúc mừng ngươi nha."

Khó khăn lắm tâm tình Chử Thiệu Dương mới tốt như vậy, Chử Thiệu Lăng vẻ mặt cũng mang theo ý cười: "Chúc mừng gì chứ? Đã sớm nói cho ngươi, ta có biện pháp mà."

Hai huynh đệ khiến các nô tài đi theo thành một hàng dài, vừa đi vừa nói, Chử Thiệu Dương thấp giọng: "Đại ca, ta còn lo lắng cho ngươi, ngày ấy phụ hoàng cùng Lệ phi đi thăm dò ngươi, như thế nào liền hóa nguy thành an? Lúc mới nghe ta còn sợ hãi, sợ vu...chuyện đó bị truyền ra."

Chử Thiệu Lăng cười khẽ: "Đều là chuyện quá khứ, thôi, ta chỉ không hiểu được...Lệ phi là làm sao mà biết?"

"Sợ là bọn nô tài có ác tâm." Chử Thiệu Dương đã sớm nghĩ được phương pháp thoát thân, lo lắng nói: "Đại ca cầm đến vài thứ kia...nhất định là do bọn nô tài chuẩn bị, Bích Đào uyển cung nhân nhiều như vậy, ai biết ai không trung thành, kể cả Vương Mộ Hàn Đại ca cũng không thể tin tưởng triệt để, các nàng thấy vài thứ không khỏi nghĩ lung tung, Đại ca trở về nên kiểm tra lại một lần, ngàn vạn đừng để cho nô tài lòng dạ hiểm độc làm hại."

Chử Thiệu Lăng cười gật đầu: "Ai dám can đảm hại ta, ta tất nhiên không tha cho hắn."

Đi qua hồ Ngàn Lý, Chử Thiệu Dương theo hướng tây đi về phía Chiêu Dương điện, Chử Thiệu Lăng thì theo hướng đông trở về Bích Đào uyển, nhìn bóng dáng đệ đệ, Chử Thiệu Lăng trong lòng cười lạnh, Chử Thiệu Dương tự giải vây thật tốt, đáng tiếc hắn không biết, chính mình cho tới bây giờ cũng sẽ không làm cái gì vu cổ thuật, càng không có sai ai chuẩn bị bùa chu sa, từ đầu tới đuôi, việc này chỉ có một mình Chử Thiệu Dương biết.

Chử Thiệu Lăng không rõ cảm giác trong lòng, nếu nói là tâm lạnh, đời trước sớm đã lạnh băng, hiện giờ Chử Thiệu Dương, đã sớm không còn là đệ đệ cùng một mẹ của mình.

Lúc này tuyết rơi nhưng Chử Thiệu Lăng không ngồi kiệu, đi từ từ trở về Bích Đào uyển, vào đến chính điện Vãn Thúy mang theo các cung nữ đi lên giúp Chử Thiệu Lăng cởi áo khoác, Vãn Thúy tiếp nhận lò sưởi tay cung nhân đem đến, thử thử thấy ấm mới đưa cho Chử Thiệu Lăng, lại có cung nhân dâng trà nóng lên, Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà, nhìn nhìn không thấy Vệ Kích, quay đầu hỏi Vương Mộ Hàn: "Vệ Kích đâu?"

Vương Mộ Hàn cúi đầu nói: "Vệ Kích giờ Mùi thay phiên công việc, còn một canh giờ nữa mới trở lại đây, điện hạ nếu muốn gặp, nô tài liền đi gọi hắn." Vương Mộ Hàn biết Chử Thiệu Lăng thích có Vệ Kích đứng bên người, Chử Thiệu Lăng buổi sáng đều đi Hối Tín viện, Vương Mộ Hàn tận lực sắp xếp cho Vệ Kích buổi chiều tối sẽ lại đây, lại không nghĩ rằng Chử Thiệu Lăng trong chốc lát không thấy cũng phải hỏi.

Chử Thiệu Lăng nhìn bên ngoài xuất thần, không biết nghĩ đến điều gì nở nụ cười, nói: "Mang ta đi đến phòng ngủ của hắn nhìn xem, không cần kinh động hắn."

Vương công công sửng sốt, nhưng là không dám nói cái gì, hiện tại Vệ thị vệ là tam đẳng thị vệ, lúc nghỉ ngơi không cần ra ngoại thành mà sẽ ở lại trong Bích Đào uyển cho tiện. Vương Mộ Hàn khom người cùng Chử Thiệu Lăng ra tẩm điện, dọc theo hành lang đi tới phía trước, phòng ở của thị vệ là qua khỏi dãy hành lang này là tới. Có Vương công công chiếu cố, Vệ Kích hiện tại là một người một phòng.

Trong phòng không người, Chử Thiệu Lăng chậm rãi đi đến, phòng ở của Vệ Kích thực sạch sẽ, đồ vật cũng sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, Chử Thiệu Lăng đến gần sờ chăn trên giường, xem như ấm áp.

Chử Thiệu Lăng tiến thẳng tới tủ quần áo của Vệ Kích, mở ra nhìn vào, trong tủ bất quá là vài kiện áo bông cùng cẩm bào, phía dưới đặt vài kiện trung y, trông cũng ngăn nắp sạch sẽ, Chử Thiệu Lăng cười khẽ, không bằng thừa dịp không người lấy hết toàn bộ trung y của hắn rồi thay vào đó là đồ mới. Nếu không làm như vậy thì còn lâu con người ngại ngùng ấy mới chịu nhận tâm ý của mình, Chử Thiệu Lăng nghĩ.

Bên trong ngăn bàn đều là binh thư, những thứ này Chử Thiệu Lăng đã sớm thuộc lòng, tùy ý lật lật, lúc đang muốn thả lại thì thấy trong tận cùng ngăn bàn có một hòm nhỏ chỉ nửa thước vuông.

Chử Thiệu Lăng không có nửa điểm khách khí, trực tiếp lấy rồi mở ra, bên trong là một tờ giấy Tuyên Thành, Chử Thiệu Lăng ngây ngẩn cả người, đây là thứ chính mình ngày trước họa hư, ném đi mà.

Trên ngọn cây được họa một vầng trăng khuyết, phía dưới táng cây có hai người ngồi uống rượu, vẻ mặt vui mừng, Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ, đây là năm trước chính mình vẽ tặng sinh thần Chử Thiệu Dương, lúc ấy vì vẽ cho hắn, Chử Thiệu Lăng vẽ hỏng vài tờ giấy, tùy tay liền ném, nhưng không biết Vệ Kích từ nơi nào nhặt về giấu đi.

Chử Thiệu Lăng cảm thấy có một nơi bỗng nhiên đau nhói lên, nhè nhẹ kéo tay đến tim, vừa đau lòng vừa thoải mái.

Vương công công thấy Chử Thiệu Lăng xuất thần, cũng ngẩng đầu nhìn bức vẽ liền liếc mắt một cái, vội vàng xin lỗi: "Điện hạ, bút tích người như thế nào lại lọt ra được? Đều là nô tài trông giữ không tốt..."

"Không có việc gì, bất quá chỉ là giấy vẽ hỏng bỏ đi, lúc ấy ta không để ý." Đồ vật không người để ý tới, lại bị Vệ Kích nhặt đi làm bảo bối.

Vệ Kích lấy bữa trưa ở nhà bếp, bốn cái bánh bao, hai dĩa rau, hai dĩa thịt, gói lại thành một bao nhỏ, Vệ Kích ôm ở trong lòng đi vào trong, lại không nghĩ rằng Chử Thiệu Lăng cùng Vương Mộ Hàn cũng ở đây.

Chử Thiệu Lăng trong tay còn cầm bức vẽ kia, Vệ Kích ngẩng đầu vừa nhìn thấy mặt mũi liền tức khắc trắng bệch, lắp bắp nói: "Điện... Điện hạ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC