[02.2] Đồng loại /Buddy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày qua đi theo Dụ Ngôn, dạ dày chưa bao giờ bị bạc đãi, kể hôm nào lười biếng cũng có một nồi cơm chiên thơm ngát. Tạ Khả Dần tựa vào cửa phòng bếp nhìn cậu ta chiên chỗ cơm còn dư buổi trưa, nguyên liệu đầy đủ, hột cơm đầy đặn, ngay cả cái trứng chiên bày ở phía trên cũng vừa phải tới quen thuộc, như thể chọc một cái sẽ chảy ra lòng đỏ ứ đầy. Cô không tự chủ chảy nước miếng, lấy tay ôm chặt nhỏ bụng, định chống cự cơn đói.

Cô không còn gì để nói: "Tôi mà là con trai, không phải cậu thì tôi nhất định không lập gia đình."

Dụ Ngôn dừng động tác hai giây: "Ừ, cứ mơ đi, tôi không lấy chồng." Nói xong tắt lửa, gọi Tạ Khả Dần đi lấy chén cơm.

Tạ Khả Dần không phải loại chỉ biết ăn không biết làm, mấy ngày được chứa chấp này lúc nào cô cũng rửa chén, có sáng sớm còn chạy ra ngoài mua thức ăn. Có lần cô mang theo một nồi thịt thỏ nguội, dọa Dụ Ngôn hốt hoảng không nhẹ, vội vàng từ chối, tựa hồ khó lòng chấp nhận chuyện ăn thịt thỏ.

"Không thể hiểu nổi người Cẩm Thành (Thành Đô) mấy cậu." Dụ Ngôn thấy cô nhiệt tình ăn lấy ăn để, thực không nhịn được lời phàn nàn.



Tạ Khả Dần vẫn còn chăm chú ăn, đột nhiên Dụ Ngôn từ phía sau lưng đến gần như đang chú ý tới điều gì đó, rất tự nhiên bắt được tay cậu ta.

Cô hỏi: "Tay cậu thế nào?"

Tạ Khả Dần theo phản xạ rút tay ra, sau đó nắm chặt thành nắm đấm. Dụ Ngôn không ra vẻ ăn thịt hay gì cả, chỉ hướng lòng bàn tay về phía cậu ta: "Đưa tay cho tôi."

Hai người giằng co tại chỗ, một bên không muốn tiến về trước, một bên không muốn lui về phía sau. Nhưng có vài cô gái chỉ dựa vào ánh mắt đã có thể nũng nịu, Tạ Khả Dần chính là kiểu như vậy, cậu ta không nói lời nào, gắt gao nhìn chằm chằm cô bạn nhỏ hơn mình mấy tháng tuổi, muốn chạy trốn.

Dụ Ngôn làm sao cho cậu ta toại nguyện.

Khuất phục cường quyền, Tạ Khả Dần đưa tay phải của mình ra. Trên tay đầy vết bấm tím, khớp xương cổ tay thậm chí hiện lên mấy vết màu vàng, Dụ Ngôn xoa nắn mấy vết thương kia, len lén đau lòng. Giữa khớp xương tay còn trầy da thịt mới kết vảy, nhìn thấy nhức mắt, rõ là không phải do bị té mà thành, trong lòng Dụ Ngôn loáng thoáng có câu trả lời.

"Nhìn người nhã nhặn có văn hóa vậy mà cũng chạy ra ngoài đánh nhau?"

Thừa dịp Dụ Ngôn lơ là, Tạ Khả Dần vội vàng rút tay về. Không nghĩ Dụ Ngôn nhanh phát hiện đến thế, làm hại người nọ không biết giải thích ra sao, hồi lâu mới thở dài một tiếng: "Người đẹp cũng có quyền đánh nhau."

Vẫn thấy mất mặt, Tạ Khả Dần cúi đầu lùa cơm, ngay cả vịt quay cũng không gắp mấy, cả người giống như đà điểu rụt cổ. Trong lòng Dụ Ngôn đã sớm hết giận, hơn nữa, cô không có tư cách quản chuyện của Tạ Khả Dần, tối đa chỉ hy vọng cậu ta thẳng thắn một chút.

Người không nhìn được cơn giận lại là Tạ Khả Dần: "Tôi không phải kiểu người thích đánh nhau."

"Tôi biết."

Tạ Khả Dần thở dài một cái: "Chẳng qua giúp người ta chút xíu thôi, cậu đang giận sao?"

Dụ Ngôn tìm trong kho biểu cảm, lấy ra gương mặt chân thành nhất: "Không có, miễn cưỡng mà nói, hẳn là giật mình."

"Thì đó, dẫu sao so với tôi, cậu nhìn còn giống thành phần bất hảo hơn."





Tạ Khả Dần không kiểu đại ca có tầng tầng lớp lớp đàn em, càng không phải học sinh bất lương ngày ngày đánh nhau, mặc dù học tập hơi kém nhưng cũng coi là người biết điều. Nhưng trường cấp ba là thế, cộng thêm chung quanh có vài đứa từ trường trung học dạy nghề tới gây khó dễ, bình thường làm sứ giả chính nghĩa quen ra tay giúp người, lâu ngày thành thói quen.

Hôm qua cũng vậy, bắt gặp một đám học sinh bạo lực học đường ở sau con phố xong, cô không nói hai lời tới kéo tụi nó ra, còn nóng nảy đập ra đại ca nhóm bên kia một trận, đáng tiếc trên người đối phương mang nhiều trang sức kim loại, tay phải của cô không cẩn thận bị thương, nhất là chỗ xương ngón giữa như thể ông trời dặn dò cô bớt dựng ngón giữa lên chơi.

Tối hôm qua lúc tắm đau đến nhe răng toét miệng, Tạ Khả Dần dứt khoát không đi ăn cơm chùa, sợ Dụ Ngôn bắt rửa chén, khéo rửa bay nửa cái mạng nhỏ.

Mặc dù hôm nay không nhịn được cám dỗ vịt quay, nhưng cô biết Dụ Ngôn cũng mềm lòng.

Đúng như dự đoán, sau khi ăn uống no đủ Tạ Khả Dần trực tiếp nằm lên ghế salon, thiếu điều viết hai chữ "sung sướng" lên mặt. Gần đây cô rất thích cái ghế salon này, nằm ngồi gì cũng thoải mái cực kỳ, gối đầu cũng mềm thấu trời, có nhiều lần cô muốn đem gối về nhà nhưng đều bị Dụ Ngôn ngăn cản.

Dụ Ngôn cười nhạo cô: "Nhìn cậu xem, có khác gì mấy cụ ông không hả."

Cô cảm thấy khẩu âm của Dụ Ngôn vừa dễ nghe vừa vui tai, cộng thêm gương mặt cứng nhắc của cậu ta lại càng thấy hài. Lần này cô gập người cười, kết quả Dụ Ngôn mặt đầy khó hiểu hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Cô học giọng điệu của cậu ta: "Cười cậu là đứa nhỏ ngốc."

Rốt cuộc ai mới là đứa ngốc? Dụ Ngôn oán thầm, đạp con sâu lười trên ghế salon một cái: "Về nhà tắm đi, xong rồi tôi bôi thuốc cho cậu."





Tay của hai người cũng không thanh tú giống như dân trí thức, chỉ là đều có vết chai cầm viết. Dụ Ngôn học vẽ, tay quanh năm dính đầy thuốc màu, cộng thêm chăm chỉ làm việc nhà, trên tay đã sớm có nhiều vết chai. Ngón tay vừa nhỏ vừa thon dài đến mấy, vẫn không thể nhìn kỹ lòng bàn tay.

Mà tay Tạ Khả Dần hơi khác, có ít vết sẹo cũ, màu sắc rất nhạt, nhưng khẽ lướt mắt qua đã thấy rõ. Theo lời cô nói, đại đa số là do học trượt ván té mà có, đầu gối bắp chân cũng không ít dấu.

Dụ Ngôn cơ hồ dùng hết một tram hai mươi phần trăm sức lực tìm cách giảm đau cho tay phải Tạ Khả Dần khiến người trong cuộc hối hận liên tục kêu thảm thiết. Tạ Khả Dần đau xót bảo: "Dụ Ngôn... Cậu không phải người!"

Mà thợ đấm bóp ma quỷ Dụ Ngôn không thèm lay chuyển bởi lời than phiền, càng dùng sức: "Cũng vì cậu trước đây không lưu ý nên mới để lại mấy vết sẹo khó coi như vậy, sau này nhất định phải chăm dưỡng."

Cảm giác đau đớn bay biến xong Tạ Khả Dần mới trả lời: "Cậu lại chê trên tay tôi có sẹo khó coi." Mặt có chút oan ức, giọng điệu giả bộ muốn khóc.

Dụ Ngôn muốn nhìn biểu cảm của người nọ, cậu ta lại tránh đi, cũng không biết cái người tinh quái này nhất thời nổi tính trêu cợt, lại đúng dịp làm cô phân tâm: "Quay mặt lại."





Uốn tới ẹo lui, giống như con giun đất, phải đỡ cả thân thể. Dụ Ngôn sợ người ta thương tâm thật, mới nhanh miệng nhanh mồm: "Không khó coi, tôi cảm thấy không khó coi." Xấp lưỡi nói xong, ngay cả động tác trên tay cũng trở nên dịu dàng hơn, Tạ Khả Dần sớm biết đối phương "ngoài mạnh trong mềm", nhưng giờ phút này vẫn có chút khoái cảm vì được người ta thiên vị.

Nữa lại ngẫm nghĩ Dụ Ngôn đối với ai cũng tốt như vậy, trong lòng nổi lên chút mất mát hiếm thấy. Nếu như Dụ Ngôn không dời đến đường phố Hạ Dương, không dời đến dưới lầu nhà mình, cậu ta sẽ chăm sóc một người bạn khác, cùng người khác trở thành tâm giao, Tạ Khả Dần thấy như mất đi một điều gì đó.

Dụ Ngôn cho là cô còn giận, người có chút đứng ngồi không yên, dứt khoát buông lỏng tay, muốn nghiêng người nhìn biểu hiện đối phương. Tạ Khả Dần vừa vặn xuất thần xong, quay đầu lại, trực tiếp chạm vào tầm mắt đối phương.

Cô như thể dò thấy trong ánh mắt Dụ Ngôn một miền đất mới, là chốn không người đầy gió tuyết, nửa bước khó đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net