[03.3] Trăng sáng /Moonlight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường ngồi ở cửa mang giày, đúng dịp thấy người bạn từ trên lầu đi xuống, thuận miệng hỏi : "Thế nào rồi?"

Dụ Ngôn lắc đầu một cái, ý là không khác gì ngày xưa.

Có mấy lời nói thẳng quá lại mất ý nghĩa.

Dụ Ngôn vừa chuẩn bị về giường nghỉ ngơi, vừa vặn nghe tiếng chuông cửa vang lên, còn tưởng Triệu Tiểu Đường quên cái gì. Mở cửa muốn quở trách đối phương, chỉ thấy Tạ Khả Dần đeo cặp sách đứng ngoài cửa cười.

Cô lập tức quên mất nên nói gì, ngược lại Tạ Khả Dần tranh thủ cô đang ngẩn ngơ, trực tiếp né người chui vào phòng, giờ phút này không chút hàm hồ mà bảo: "Tôi tới chăm sóc cậu."

Chuyện này thật làm người ta bất ngờ, sau đợt bối rối lần trước, Dụ Ngôn cho rằng Tạ Khả Dần sẽ không gần gũi mình nữa. Chỉ có thể nói Tạ Khả Dần dù hẹp hòi cũng thật lòng xem cô như bạn bè.

Đáng tiếc có người ôm lòng tham, căn bản không muốn chơi trò bạn bè.

Dụ Ngôn cố tình tránh xa người kia, tránh đi vào vết xe đổ; mà Tạ Khả Dần lại xem cử động này coi là thân thiết, dù sao đối phương cũng bệnh nặng mới khỏi. Hai người lượn tới lượn lui xem như hài hòa. Cuối cùng bệnh nhân bị áp tải lên giường nghỉ ngơi, còn Tạ Khả Dần ngồi trước bàn đọc sách viết bài thoăn thoắt.

Ngày trước khi hai người ở chung, Tạ Khả Dần thường nhiều lời, còn phiền hơn cả tiếng ve kêu bên ngoài. Mà đã quen thành thói, yên tĩnh như vậy lại thấy không tự nhiên. Dụ Ngôn vờ nhắm mắt trên giường giả tai, nghe tiếng đối phương viết chữ sột soạt thôi miên bất ngờ, chốc lát chìm vào giấc ngủ.

Mùa hè Dương Thành cho dù có bật điều hòa 24 độ vẫn có chút không đủ, Tạ Khả Dần duỗi người, quay đầu nhìn lại, Dụ Ngôn đã ngủ.

Cô nóng vội nhón chân lại gần, muốn nhìn người đẹp hiếm khi yếu ớt say giấc thế nào. Ngay cả khi ngủ, Dụ Ngôn cũng hơi nhíu chân mày, không rõ có chuyện gì khó giải hay không.

Thật ra Dụ Ngôn là người thích cười, còn có chút ngờ nghệch. Lúc làm việc rất năng suất, nhưng cũng không tránh được việc bị chậm nửa nhịp. Tạ Khả Dần thường xuyên cười nhạo người kia. Dụ Ngôn lại chẳng hề tỏ ra bất mãn với chuyện này.

Cô đưa tay vuốt tóc đối phương, trong miệng lầu bầu : "Với ai cậu cũng tốt như vậy sao?"

Động tác đang dừng giữa chừng, lại phát hiện có nửa vầng trăng treo sau tai Dụ Ngôn sau tai. Đây là chi tiết cô chưa bao giờ chú ý tới. Không nhịn được hiếu kỳ, Tạ Khả Dần cúi người nhìn rõ hình xăm, không ngờ cái chân một hồi không đứng dậy, trái lời, sơ ý ngã xuống đất.

Dụ Ngôn bản thân là người ngủ nông giấc, động tĩnh này lại lớn, liền xoay người rời khỏi tư thế ngủ, mắt hé ngắm mắt to với Tạ Khả Dần. Tạ Khả Dần cất lời xin lỗi hiếm thấy: "Làm ồn đến cậu hả?"

Máy điều hòa không khí là hàng cũ dùng rồi không biết từ chỗ nào lôi ra, lúc chạy sẽ phát ra tiếng động cơ rè rè. Đang lúc yên lặng, có khi còn nghe được tiếng nước rơi xuống tí tách. Giữa chút sôi nổi nhỏ hẹp này, Dụ Ngôn đưa ánh mắt bình tĩnh về phía đối phương, ý đồ nhìn thấu điều gì đó, sau đó chậm rãi dắt lấy tay phải cô.

Cậu ta hỏi: "Sao lại nhìn tôi?"

Cái tài hung biện của Tạ Khả Dần giờ phút này lại vì chút chuyện nhỏ mà bối rối: Nói thật hay hàm hồ nói dối cho qua? Cảm giác dành riêng cho Dụ Ngôn lại xoắn xuýt, như bị nước lũ xiết lấy, không biết nên đi đâu.

"Vì muốn nhìn thấy trăng sáng sau tai cậu."

Người trước mặt hơi hiểu ra, tựa như bản thân đã quên mất trăng khuyết ẩn ẩn hiện hiện kia. Thế là buông lỏng tay, thoải mái buộc lại mái tóc đỏ xoăn, lộ ra vầng trăng sáng thẹn thùng hiếm khi gặp người khác.

Đang lúc vuốt ve, trăng sáng ấm lên, Tạ Khả Dần chợt nói sang chuyện không liên quan: "Cậu biết không, tôi từng đổi tên. Khi còn bé thân thể đặc biệt không khỏe, luôn khiến người nhà bận tâm. Coi bói xong bảo tên tôi nghe không tốt, chỉ độc một chữ "Tuyết", quá lạnh lẽo. Tên kêu mười mấy năm bỗng nhiên bị đổi đi, lúc ấy thấy thật khó tiếp nhận, sau rồi thành quen."

Chuyện đổi tên này cô chưa từng kể với ai, bao gồm cả bạn bè ở nhóm Hồ Điệp; cứ tự nhiên không muốn chia sẻ với ai. Cho dù đã rời khỏi Cẩm Thành, Dương Thành cũng không phải là nhà của mình. Tên họ của cô là ký hiệu của riêng cô, không liên quan đến bất kỳ ai.

Nhưng đối mặt với Dụ Ngôn, lúc nào cũng muốn bày tỏ sạch sành sanh.



Dụ Ngôn cũng không ngờ tới đề tài này : "Sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

Tạ Khả Dần cười một cái, rất thẳng thắn : "Tôi đem ý nghĩa tên mình nói cậu nghe, sao cậu không cho tôi biết ý nghĩa của mặt trăng." Loại lấy lòng kiểu một đổi một này thật không giống chuyện cậu ta biết làm. Ai ngờ Dụ Ngôn mặt đầy khổ não, tựa hồ như gặp phải vấn đề khó khăn : "Tôi quên mất rồi."

Cô vắt hết óc, hy vọng có thể đào trong kho ký ức ra chút chuyện cứu vãn tình thế nguy hiểm: "Cậu biết không, mẹ tôi từng muốn gọi tôi là kêu Dụ Tiểu Vũ, nhưng không được đồng ý. Nếu là tên đó, có phải rất có duyên với nhau không?"

Tạ Khả Dần thấy buồn cười : "Vậy chúng ta hết mưa thì tuyết, lạnh lắm."

Cũng may hai người ở Dương Thành, chưa từng thấy mưa thấy tuyết, giống như thi nhân tiếc thương xuân thu nhưng chỉ có thể đứng dưới mặt trời chói chang không chỗ trốn. Dụ Ngôn đưa tay ra, muốn chạm lòng bàn tay đối phương thêm lần nữa; mà cô bạn chậm lụt kia không hề nhận ra, chỉ để lại bóng lưng âu sầu. Người vô tâm người hữu ý, thành màn kéo đẩy.

Dụ Ngôn níu lại người sắp rời đi.

Tạ Khả Dần quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Nếu như nói tất cả dự cảm trước đây là sương mù mờ mịt, thì hành động giờ đây của Dụ Ngôn đã phá hủy hết thảy mọi thứ. Vờ vỉn gì đều ném sạch đi, ngay cả lớp ngụy trang với Tạ Khả Dần cũng bỏ.

Cô nói: "Tôi chỉ tốt với mình cậu thôi, Tạ Tuyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net