[06.2] Tái tạo/Rebuild

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn khá kiên nhẫn, thấy gương mặt kia ngây ngô không nói nên lời thì thấy hứng thú, vui vẻ như hoa nở. Da mặt Tạ Khả Dần mỏng, khiến cô muốn trêu cợt người, dĩ nhiên khảy một cái là đủ rồi, nói lố quá sẽ khiến con mèo sợ bỏ chạy. Không chờ Tạ Khả Dần đáp ứng, Dụ Ngôn bắt đầu lẩm bẩm: "Cậu lo lắng gì tôi đều hiểu hết. Tin tưởng tôi, đừng sợ." Cho đến khi cậu học cách thẳng thắn tiếp nhận tình yêu, đừng mang gánh nặng, đừng chạy trốn.

Đòi hôn không có kết quả, Dụ Ngôn xoay người mở đèn phòng khách, hai người lộ ra dưới ánh đèn, cũng không có cách nào che giấu, từng động tác một bị phóng đại hết mức. Tóc Tạ Khả Dần bị người cố ý vuốt sau tai, chừa ra một gương mặt đầy nước mắt. Dụ Ngôn lúc này đã thấy rõ vị trí rút giấy, như nguyện lau đi dấu vết đau lòng của đối phương.

Nói là dọn trở về, vì vậy quần áo hành lý cần xếp cũng không ít, mỗi lần xê dịch, Tạ Khả Dần đều như chú cá nhỏ theo sau lưng cô, có chút quá trớn thành cản trở. Dụ Ngôn giễu cợt: "Ban đầu block tôi là cậu, giờ bám dính lấy tôi cũng là cậu."

"Cậu vẫn giận tôi mà."

Bản lĩnh nũng nịu thuận tiện bày ra, nhiều người bên ngoài lạnh lùng vô tình, thực tế rất thích chuyện này. Dụ Ngôn bị người kia quậy cho không xong, thuốc màu mới dọn một nửa, lại quay đầu đi dỗ con cọp nhỏ: "Giờ không giận nữa, chỉ hơi hối hận."

"Hối hận cái gì? Không được hối hận chuyện thích tôi" Tạ Khả Dần đứng sau giá vẻ, dáng vẻ khó dạy dỗ nhìn cô, góc độ này nhìn sang lại thấy hiền lành vô hại. Dụ Ngôn thở dài một cái, nửa thật nửa giả nói: "Hối hận chứ. Nếu đối xử tốt với cậu hơn nữa, nói không chừng khỏi phải vòng vo."



Không ngờ nhận được loại trả lời này, Tạ Khả Dần miệng mồm lanh lợi cũng không biết nên đáp trả thế nào. Cô sợ nghe thấy câu chữ như vậy trong miệng đối phương, giống bị tòa án xét xử công khai, bày ra cục diện thua cuộc của mình. Cô muốn nói: Cậu tốt lắm rồi, là tôi không đáng được yêu.

Nhượng bộ không phải chuyện cô nên làm, Tạ Khả Dần không trả lời. Trong đầu hiện lên một hành động to gan, lấy nó thay mặt lời nói càng có sức thuyết phục hơn.

Người còn đang dọn áo quần không để ý sau lưng, cho đến khi rơi vào trong ngực, Dụ Ngôn bật cười: "Cậu sao vậy? Ngoan..." Nửa câu sau mai một giữa nụ hôn, lúc này thật không ngờ đến, không kịp đề phòng.

Người gần trong gang tấc bật cười, giống như chiếm được đồ gì cực tốt. Dụ Ngôn bị hôn bất thình lình sinh lòng luyến tiếc, ném quần áo trên tay lên giường, quay đầu cản lại người đang quấy phá: "Cậu thật là... thật không nghe lời."



Sự tồn tại của khát vọng chân thực nhắc cô nhớ về quá trình thất thủ của bản thân, không cách nào chống cự. Dụ Ngôn nói tài hôn của cô quá kém, muốn đích thân dạy dỗ. Tạ Khả Dần không đỡ được thế tấn công mãnh liệt, giơ tay đầu hàng. Cuối cùng cái thun trắng của cô cũng bị vấy đầu thuốc màu, trở thành chứng cớ cảm mến lẫn nhau của hai người giữa đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net