Overflowing

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên khác: Tôi có một đôi mắt nhìn thấu hồng trần.

【Món chính: Ngọt ngào thường ngày + Diễn đàn】



Lúc Lục Khả tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là bối rối tìm điện thoại, cho rằng bản thân đã ngủ quên. Cũng may là cô cầm điện thoại kiểm tra thì mới nhận ra hôm nay là thứ bảy, tới khi nhịp tim bình thường lại thì cô ký ức đêm hôm qua mới dẫn hiện rõ trong đầu.

- Ôi trời.... - Cô hạ giọng lẩm bẩm một câu.

Phòng ngủ cách âm rất tốt, cô cố gắng vểnh tai cũng không nghe được bên ngoài có tiếng động gì, trong phòng hoàn toàn im lặng khiến cho chính cô đột nhiên cũng bắt đầu rón rén. Không biết Thẩm Tư Di ở đâu rồi.

Cô từ từ bước tới chỗ cửa phòng, cánh cửa đột nhiên mở ra.

- ...! - Cô vốn không biết nên nói gì bây giờ. - À ... - Ánh mắt vô thức nhìn lung tung.

Thẩm Tư Di thì hoàn toàn ngược lại, khá thoải mái, nở một nụ cười đầy hàm ý nhìn cô.

- Tỉnh rồi à.

- Ừ, mình đi tắm trước đã.

Không chờ người kia kịp nói gì, Lục Khả lập tức quay đầu, chạy thẳng vào phòng tắm.

Dưới ánh đèn sáng choang trong phòng tắm, Lục Khả cố gắng tránh việc nhìn mình trong gương.


/


Thẩm Tư Di ở trong bếp, vừa chờ Lục Khả vừa thong thả bỏ mấy miếng bánh mì vào trong máy nướng bánh mì. Đây là một trong số ít món ăn mà cô làm được để tránh bản thân phải chịu chết đói. Cô dậy rất sớm, còn đi xuống phòng tập dưới lầu để vận động, tinh thần thoải mái dễ chịu, miệng khẽ ngâm nga.

Cuộc sống của cô còn có chuyện gì không vui nữa chứ? Không nhớ nổi. Dù sao thì nghĩ tới bây giờ Lục Khả đang ở trong phòng tắm của cô để tắm rửa thì đuôi của cô cũng vểnh cả lên rồi. Cô để hai ly sữa bò trong lò vi sóng, nhớ tới chuyện Lục Khả không cho phép cô uống sữa lạnh.

Tiếng "cùm cụp" vang lên, bánh mì đã nướng xong bật ra khỏi máy, theo sau tiếng động đó còn có tiếng bước chân của Lục Khả. Thẩm Tư Di nghe tiếng quay đầu lại, cổ Lục Khả còn vắt khăn mặt, đang đứng ở bên kia phòng bếp, khuôn mặt hơi đỏ lên vì khí nóng.

- Cậu làm gì vậy?

- Mình nướng bánh mì.

Lục Khả nhẹ gật đầu, không tiếp tục lên tiếng nữa. Thẩm Tư Di thấy bộ dạng hơi kì cục, cảm giác không quen lắm của cô, cảm thấy đáng yêu nên nở nụ cười, phất tay.

- Lại đây.

Lục Khả lê dép bước tới bên cạnh Thẩm Tư Di.

Thẩm Tư Di cười hơi hạ người xuống, xích lại gần khuôn mặt của cô.

- Còn xấu hổ à?

Lục Khả bật ra một tiếng đầy vẻ giận dỗi, ngã vào lòng Thẩm Tư Di. Mùi hương sữa tắm ngọt ngào lờn vờn trước mũi, Thẩm Tư Di ôm Lục Khả, tay vuốt vuốt sau lưng cô ấy giống như đang đang ủi một con mèo đang làm nũng.

Thẩm Tư Di ôm Lục Khả, kề sát tai cô ấy, nói ra mấy câu khiến người khác đỏ mặt tim đập nhanh.

Lục Khả vừa sợ lại giận, tức giận đến mức muốn giậm chân.

- Thẩm Tư Di, không cho phép cậu nói nữa!

- Phải tổng kết, rút kinh nghiệm thì mới có thể tiến bộ chứ. - Thẩm Tư Di nói năng rất hùng hồn.


/


Thẩm Tư Di ngồi trong phòng làm việc, mở điện thoại, thản nhiên thoải mái chơi điện thoại. Lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn mấy năm trước mình cố gắng làm việc ở Luân Đôn. Phấn đấu nhiều lắm nên bây giờ mới có thể ngồi trong phòng làm việc của mình, thoải mái thư thả mà lười biếng trốn việc. Cô đang tìm một nhà hàng đứng đầu ở gần biển, dự định sau khi mọi người tan làm thì đi hẹn hò với Lục Khả.

Làm cấp trên thật tốt, Thẩm Tư Di nghĩ như vậy, gửi link của nhà hàng cho Lục Khả.

"Bảo bối, món Ý mà cậu thích đó, tan tầm rồi cùng đi ăn nha. (。•̀ᴗ-)✧"

Một lát sau, còn chưa thấy được tin trả lời trên Wechat thì đã thấy Lục Khả tự mình chạy lên.

Cô ấy làm một loạt hành động, mở cửa, đóng cửa, xác nhận không ai nghe lén.

- Thẩm Tư Di!

- Sao vậy? - Cô nhướng mày nhìn.

- Còn trong giờ làm việc, cậu không thể làm vậy.

- ... Không thể gửi tin Wechat cho cậu?

- Không phải, không thể... không thể gọi bảo bối gì đó. Lúc nãy, Mạn Lệ đang ở bên cạnh mình để bàn chuyện bản thảo, máy tính mình cũng đăng nhập Wechat mà! Cô ấy đã nhìn thấy hết!

- Ờ... Chuyện này có gì đâu, trước giờ mình cũng có gọi cậu bảo bối mà.

- Ai nha, dù sao thì nói không được là không được, cậu cứ như vậy thì mình sẽ giận cậu đó.

Thẩm Tư Di chỉ cười cười, nói một câu biết rồi. Lục Khả lại chạy xuống lầu, rải lên một tràng tiếng cộc cộc cộc.

Thẩm Tư Di ung dung xoay ghế ngồi, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là tình yêu nơi công sở ngàn năm có một giữa cấp trên và cấp dưới nha. Sao cô có thể bỏ qua tình thú khi mà sáng sớm thì gọi bảo bối, tối lại gọi Lục chủ biên đây.

Một lát sau, Lục Khả nhắn lại một tin trên Wechat: "Được."


/


Cái gọi là tính thú của tình yêu công sở là nhân lúc không ai chú ý thì lén lút nắm tay, dưới bàn hội nghị thì đặt tay lên đùi cô ấy, tặng cô ấy một nụ hôn vội vã trong phòng giải khát không một bóng người, ôm ấp không nỡ buông trong bãi đỗ xe yên tĩnh.

Đồng nghiệp trong Nouveau đều nghị luận rất nhiều, nói sau khi Thẩm tổng bệnh khỏi thì không chỉ là sắc mặt không có mệt mỏi mà ngược lại còn rạng rỡ, vui vẻ, dịu dàng hơn. Không khí khẩn trương không hiểu nổi trước đó cũng biến mất. Tôi vui, bạn vui, mọi người đều vui.

Vậy nên trưa hôm nay, các đồng nghiệp trong ban biên tập đều thương lượng đi một nhà hàng cách công ty xa một chút để liên hoan. Rõ ràng là Lục Khả sẽ đi chung xe với Thẩm Tư Di. Bên này, Mạn Lệ cùng với Đại Hùng, Xuân Hiểu đi chung một chiếc xe. Vừa lên xe thì Mạn Lệ phát hiện quên điện thoại di động trong công ty, kêu mọi người đợi một chút, cô lên lấy điện thoại.

Điều khiến cô không ngờ tới là mười phút tiếp theo là mười phút mà Mạn Lệ hối hận nhất đời này vì cái tính quên đồ bừa bãi của mình.


/


Sau khi liên hoan xong, trong công ty.

Mạn Lệ mang theo vẻ mặt bi thương mà mở lên diễn đàn Douban, bấm vào nhóm tử thần xã hội, mở ra một topic:

【Hiện trường hỏa hoạn | Gặp được tình cảnh không thể miêu tả của cấp trên trong công ty, tôi bất ngờ tới mức ngã xuống trước mặt hai người họ 】

RT, chủ topic là nhân viên trong một công ty truyền thông, tôi có hai sếp nữ, một người tương đương với trưởng bộ phận, một người là người lãnh đạo trực tiếp, phạm vi không lớn nên không thể tiết lộ.

Chuyện là hôm nay bộ phận của tôi đi liên hoan vào buổi trưa, mọi người tốp năm tốp ba đặt xe đi tới chỗ ăn.

Trước khi xuất phát thì tôi chợt nhớ mình quên điện thoại nên chạy lên công ty lấy.

Tôi vừa lên tới công ty, còn chưa bước tới chỗ ngồi của mình, vốn tưởng mọi người đều đi hết rồi, kết quả lại nhìn thấy sếp lớn và trưởng bộ phận còn chưa đi. Tôi chú ý quan sát! Phát hiện hai người đó làm chuyện không thể miêu tả!! Không phải là chuyện như mọi người nghĩ đâu, chỉ là sếp lớn cúi đầu hôn trưởng bộ phận! Ông trời ơi! Sao lại để tôi nhìn thấy cảnh tượng này chứ? Lúc đó, tôi bị dọa đến mức chân run, vì bản thân là một người tham sống sợ chết, tôi lập tức tranh thủ thời gian nhân lúc hai người đó không chú ý mà lẻn đi! Nhưng mà vì quá bối rối nên sơ ý vấp cái thùng rác! Là kiểu thùng rác bằng inox cao cao ấy (Đừng hỏi tại sao lúc đó tôi lại vấp phải nó). Một tiếng "bang" trực tiếp tống tiễn tôi, không đúng, khiến tôi lộ diện trước mặt tất cả. Không sai, chẳng những tôi không tránh được mà còn ngã chổng vó, lúc mà tôi ngã xuống đó, tôi còn có thể thấy được trưởng bộ phận như một con mèo bị dọa nhảy dựng lên.... Sau đó, sếp lớn còn vô thức bảo vệ người kia...

Trưởng bộ phận của tôi là một cô gái dịu dàng, cũng không để ý tôi nhìn thấy những chuyện không nên thấy, chạy tới chỗ tôi hỏi có bị sao không...

Sếp lớn của tôi lạnh lùng bước qua, tôi thấy là cô ấy rõ ràng là đang nín cười.

Bây giờ, người trong cuộc đang rất hối hận (Mặt mèo rơi lệ.jpg)

Chắc tôi nên nghĩ tới chuyện cần từ chức không? [Mỉm cười]


Comment 1: ... Uầy, chỉ có mình tôi cảm thấy có thể ship cp à?

Comment 2: Tôi... tôi cũng ship cp, chênh lệch chiều cao, nữ cấp trên lạnh lùng x nữ trưởng phòng dịu dàng, ship nha.

Comment 3: Ngọt chết người, chủ topic còn viết tiếp không?

Comment 4: Ngồi đây chờ tiếp tục..

Chủ topic: ??? Mấy người quá đáng, mấy người còn ship được à? Mấy người có để ý tới bản thân nhân viên này không? Không có! Mấy người chỉ quan tâm bản thân!

Comment 5: xin lỗi, tôi thừa nhận là tôi lên thuyền rồi, ship nha [ Nhấc tay ]

Comment 6: Trước khi ấn mở không nghĩ là sẽ lên thuyền dễ như vậy!

....

Comment 71: Chủ topic, còn tiếp không?

Chủ topic: Một chuyện lớn như vậy mà không ai để ý tới việc tôi nên từ chức không, lương tâm của mấy người đâu rồi.


----- Update -----


Đã bốn ngày từ khi mà tất cả chúng tôi bắt gặp lẫn nhau, cho tới hiện tại thì không thấy có chuyện gì khác lạ. Dường như là hai vị cấp trên đều cho rằng tôi không nhìn thấy, hoặc là bọn họ vờ như tôi không thấy. Dù sao, mỗi ngày tôi đi làm đều dựa vào khả năng diễn xuất cao siêu của mình để làm bộ như chưa từng phát hiện điều gì【 Mỉm cười 】. Nói tóm lại, tôi không định từ chức.

Hôm đó, tôi nói chuyện mình nhìn thấy cho hai đồng nghiệp tốt nhất của tôi, bọn họ lại không tin mới tức chứ! Họ nói hai sếp chỉ là bạn thân rất thân thôi, chắc chắn là tôi nhìn nhầm rồi, thiệt tình!

Cho nên, trước khi update thì tôi nhớ lại một số điểm không đúng mà tôi phát hiện lúc trước! Nhờ mọi người phân xử!


Bối cảnh 1:

Thật ra thì trưởng bộ phận L và người sếp lớn S là thanh mai trúc mã, nghe nói là quen biết hơn hai mươi năm. Sau đó, nghe nói hồi lớp mười hai, hai người cãi nhau một trận lớn lắm, sếp S đi nước khác du học, hai người không liên hệ nhiều năm. Đột nhiên có một ngày, sếp S được tập đoàn chính ở nước ngoài điều tới công ty chúng tôi! Công ty vốn đã định đóng cửa rồi, là sếp S cố chấp giúp cho trưởng bộ phận L, cùng cứu sống công ty! Thử hỏi, bạn thân bình thường là như vậy à?


Bối cảnh 2:

Trưởng bộ phận L luôn thích ăn kẹo sữa "Thỏ trắng lớn", bình thường, sếp S đều bỏ túi vào viên kẹo, có thể ném cho trưởng bộ phận L một viên bất kỳ lúc nào. Thiệt tình, tôi tới để đi làm chứ không phải để ăn cẩu lương?【 Nghi vấn 】


Bối cảnh 3:

Sếp S thích sờ tóc của trưởng bộ phận L. Lẽ ra con gái đều ghét bị sờ tóc mới đúng, nhưng mà khi sếp S xoa đầu của trưởng bộ phận L thì cô ấy chưa từng tức giận bao giờ.


Sự kiện 1:

Có một lần trưởng bộ phận L đang ăn bánh mì trong phòng nghỉ, sếp S bước tới cắn một miếng. Chuyện này bình thường à? Bình thường?


Sự kiện 2:

Còn có một lần, sếp S như thường lệ đặt một viên kẹo lên bàn của trưởng bộ phận L, sau đó hai người nói gì đó rồi sếp S đột nhiên tức giận! Bỏ đi! Lúc đi còn lấy viên kẹo đi luôn! Im lặng! Lúc đầu, tôi vốn cho là sếp S rất lạnh lùng đó!

Cụ thể là chuyện gì cãi nhau thì tôi không biết, chỉ nghe được trưởng bộ phận L nói: xxx, chỉ vậy mà cậu giận à.

Tôi thuận miệng hỏi một câu, sếp S sao vậy, trưởng bộ phận L chỉ cười nói, ghen thôi.

Đùa à, bạn bè cũng ghen như vậy sao?

Mấy cái đó cũng chưa phải kì lạ nhất đâu, sau đó qua vài ngày, không biết vì sao mà trưởng bộ phận L bị cảm! Tôi còn đưa cho cô ấy thuốc cảm nữa kìa! Tôi là cấp dưới nên cũng không dám hỏi nhiều, nhưng mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được trưởng bộ phận L đang giận sếp S, không để ý người ta. Rồi sau đó, trưởng bộ phận L vì bệnh nên xin phép nghỉ đi bệnh viện, hôm đó, sếp S cũng không tới, ngày tiếp theo thì hai người bình thường trở lại!

Cho nên, tôi nghi ngờ kịch bản như thế này: Sếp S vì một chuyện nhỏ nhặt mà ghen, không biết sao lại cãi nhau quá mức khiến cho trưởng bộ phận L bệnh luôn (?). Sau đó, sếp S đau lòng, biết sai nên đi theo tới bệnh viện dỗ trưởng bộ phận L, hai người lại không giận nhau nữa.


Sự kiện 3:

Sau đó, lại có một lần, sếp S té xỉu ở công ty (có vẻ hơi quá nhưng sự thật là vậy), sau đó trưởng bộ phận L đi theo lên xe cấp cứu. Rồi sau nữa, sếp S phải dưỡng bệnh, trưởng bộ phận L tới thẳng nhà sếp S. Toàn bộ người trong phòng chúng tôi vì vậy mà phải làm việc online hai tuần lễ, chúng tôi ngơ ra luôn! Mấy người có chăm sóc bạn thân tới mức qua nhà chăm sóc luôn không?


Sự kiện 4:

Chuyện này cũng xảy ra cùng ngày với hôm tôi ngã chỏng vó đó! Sáng hôm đó, tôi tới bàn làm việc của trưởng bộ phận L để bàn chuyện bản thảo, trên máy tính của cô ấy có login Wechat, tôi thấy được Wechat pop-up nhảy ra một khung thoại.

Không phải tôi nhìn lén đâu! Tự nó nhảy ra mà!

Viết:


XXX

Bảo bối, món Ý mà cậu thích đó, tan tầm rồi cùng đi ăn nha. (。•̀ᴗ-)✧


Tôi làm như không nhìn thấy nó, chỉ có thể nhìn thẳng phía trước, nhưng chuyện này bất ngờ đến mức khiến tôi trừng mắt đến mức nhãn cầu muốn rơi ra ngoài!

Nhân viên chuyển gạch chưa đủ mệt sao, mỗi ngày còn phải ăn cẩu lương! Ai đó để ý đến nhân viên đi chứ! Không có! Các người chỉ quan tâm bản thân!


Comment 73: Khá lắm... Thật khá...

Comment 74: Cảm tạ, ship tới ngu người luôn.

Comment 75: Chuyện tình yêu tuyệt đẹp gì đây? Thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành!

Comment 76: Thực sự nghi ngờ chuyện này có thực không? Như tiểu thuyết ấy.

Comment 77: Chủ topic... Đưa tôi ID Tấn Giang đi.

Comment 78: Chiến hạm chứ thuyền bè gì nữa, tôi tuyên bố, LS is real!

...

Comment 190:

Chủ topic

Đã lâu không vào... không ngờ lại thành hot topic trong nhóm. Mọi người đều là người biết soi moment nha...

Thời gian gần đây tôi không phát hiện thêm điều gì lạ, có lẽ là hai người đã bắt đầu chú ý rồi, không muốn bị phát hiện, tôi cũng bắt đầu hoài nghi trước đó có phải đã nhìn nhầm không...

Comment 191: Không, không có đâu, đây là tình yêu.

Comment 192: ? Nếu hai người không real thì tôi là giả luôn đó.

Comment 193: Cp thỏ trắng lớn is real, tôi nói tới mệt luôn rồi.

...

Comment 314:

Chủ topic

Mịa nó! Mịa nó! Tôi lại tới rồi đây!

Khá lắm! Tôi nhìn ra được là thật mà!

Mấy ngày trước, công ty chúng tôi được một nhà đầu tư lớn ký hợp đồng, tất cả mọi người đều vui sướng nên quyết định đi quán karaoke chơi!

Sau đó, chúng tôi vừa tới của quán karaoke thì sếp S gặp phải người quen! Nhưng xem không khí giữa hai người thì có vẻ không phải người quen bình thường! Hai người nói chuyện với nhau cũng không phải như kiểu nói chuyện bình thường. Người quen kia, tạm gọi là Q, ánh mắt của Q nhìn sếp S hoàn toàn khác biệt! Sếp S đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ! Sếp S xấu hổ, tôi lập tức nhìn thấy thái độ của trưởng bộ phận L cũng kì lạ. Là kiểu trực giác của phụ nữ ấy, you know?! Tự hiểu đi ha!

Tôi có một đôi mắt nhìn thấu hồng trần mà!

Q chủ động lên tiếng, nói có thể cùng chơi, giống như lúc trước.

Trong lòng của tôi: Gì??? Lúc trước???

Rõ ràng là sếp S rất khó chịu, nói đêm này là liên hoan với đồng nghiệp công ty.

Không ngờ được! Lúc đó, trưởng bộ phận L nói: Đương nhiên là được.

Trời ạ (●__●) Đây là tu la tràng quỷ quái gì mà để tôi nhìn thấy! Tôi tự xin lỗi vì lúc trước đã quá lỗ mãng, người (kẻ) nhân (nhiều) viên (chuyện)! Hồn nhân viên! Nhân viên đều thành tinh hết rồi!

Tôi nghĩ có lẽ sếp S và trưởng bộ phận L không công khai trong công ty nên ngại mọi người ở đó mới không thể trực tiếp từ chối Q.

Nà nỉ! Chúng tôi vào phòng riêng, mấy đồng nghiệp khác không hiểu chuyện gì nên không nhận ra, nhưng tôi và hai nữ đồng nghiệp thân thiết khác cũng đã nhận ra chuyện có gì đó không đúng lắm! Vậy nên ba người chúng tôi bắt đầu dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh để nhiều chuyện!

Trưởng bộ phận L của chúng tôi bình thường không uống rượu nhiều, chúng tôi đi chơi thì cô ấy đều chỉ uống xã giao một chút thôi. Vậy mà hôm đó, cô ấy uống liên tục! Tình hình lúc đó giống như là muốn đấu tửu lượng với Q luôn ấy, Q xem ra là kiểu người con gái có tửu lượng rất cao! Sếp S luôn cản lại, nét mặt trưởng bộ phận L lại như tiếu lý tàng đao, sếp S cũng không làm gì được. Cuối cùng thì không bao lâu, trưởng bộ phận L đã say rồi!

Ba người chúng tôi soi tới mức vui vẻ!

Sau đó, trưởng bộ phận L say đến muốn nôn, sếp S vội vàng đỡ cô ấy đi nhà vệ sinh.

Tiếp theo là hai người biến mất tận hai mươi phút.

Tới khi hai người đó về tới thì sếp S hoàn toàn không vui vẻ gì, trực tiếp ném cho chúng tôi một tấm vẻ tính tiền rồi kéo trưởng bộ phận L nói phải về nhà! Khá lắm khá lắm! Hóa ra, hai người đó vẫn luôn ở chung với nhau! Tôi biết mà!

Cp Thỏ trắng lớn is real, tôi nói trước đó!


-------


Author' s Note: Chuyện ở quán karaoke theo góc nhìn của Lục Khả - Thẩm Tư Di sẽ ở chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net