Chương 15: Tổng tài có bệnh 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

"Vì sao lại là ông?" Nhạc Lâm Anh nhìn nếp nhăn trên mặt quản gia, sắc mặt khó coi nói.

Quản gia cười cười: "Tôi ở chỗ này xử lý một chút việc, Lâm Anh tiên sinh tới đây làm gì?"

"Xử lý việc gì mà lại yêu cầu mặc thành như vậy?" Còn cùng quần áo Đào Ngữ giống nhau, hơn nữa trong gian phòng tối tăm, ánh sáng cùng màn lụa, thế mà làm hắn lại đem một lão nam nhân nhận thành nữ nhân.

Quản gia vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, mà là mỉm cười hỏi: "Lâm Anh tiên sinh lúc này không phải nên ở tiệc rượu sao?"

Nhạc Lâm Anh nheo lại đôi mắt nhìn quản gia, lúc này hắn không nhìn ra là chuyện này là thế nào, thì thật là ngu không có thuốc chữa. Bàn tay ở trong túi nắm lại, bất động thanh sắc lui về sau: "Tiệc rượu quá buồn, tôi đi dạo một chút, không quấy rầy ông nữa."

Nói xong xoay người muốn đi, kết quả đụng phải hai bảo an.

Hắn sửng sốt một chút, biết mình tạm thời đừng nghĩ ra ngoài, hắn lạnh lùng nói: "Các ngươi làm gì vậy?"

"Tôi vừa mới xử lý cơ mật của công ty, Lâm Anh tiên sinh tựa hồ nghe được không ít, không biết là có ghi âm hay không, không bằng đem điện thoại cho tôi kiểm tra một chút?" Quản gia sở dĩ tự mình ra trận mặc thành như vậy, vì muốn là chờ lát nữa nếu Đào Ngữ thất bại, còn có thể có lý do chính đáng mà lui.

Nhạc Lâm Anh vừa thấy lập tức chạy sang một bên mở ra điện thoại, quản gia thấy không ổn, vội cho người cản hắn, nhưng mà điện thoại đã thông, là Chu Yên Nhiên.

"Trong phòng ta có người, bắt lấy hắn!" Gầm mấy chữ, điện thoại liền cắt đứt.

Nhạc Lâm Anh nhìn di động vỡ thành mấy mảnh trên mặt đất, sắc mặt khó coi, quản gia nhíu mày: "Ngài cứ như vậy mà đập, chẳng lẽ thật sự trộm ghi lại cơ mật công ty ?" Ông nói xong nhìn bảo an gật gật đầu, để cho bọn họ coi chừng hắn, chính mình đi trước một bước.

Hiện tại không biết vừa nãy điện thoại có chuyển được hay không, ông phải chạy nhanh qua đi giúp đỡ bác sĩ Đào.

Đáng tiếc Nhạc Lâm Anh sẽ không để ông như ý nguyện, dưới sự kiểm soát của bảo an, hắn lao vào bức tường như không muốn sống, vài người đều kinh sợ, giây tiếp theo hắn tránh thoát chạy ra ngoài đem cửa phòng khóa lại, mà chìa khóa cũng ném ra ngoài cửa sổ.

Hết thảy hắn tiến hành quá nhanh, chờ quản gia cùng đám người xông tới thì đã muộn.

"Quản gia vẫn là tiếp tục ở đây xử lý cơ mật." Nhạc Lâm Anh khiêu khích cười.

Quản gia lo lắng gọi điện thoại cho Nhạc Lâm Trạch, kết quả mới vừa một chuyển được cuộc gọi thì một cái khác trong túi liền vang lên, ông lúc này mới nhớ tới di động của tiên sinh ở nơi này. Ông nhìn mắt Nhạc Lâm Anh không chút hoang mang, càng lo lắng cho bác sĩ Đào, cuối cùng khẽ cắn môi, chỉ vào cửa sổ phân phó hai bảo an: "Đập!"

Mà bên kia Chu Yên Nhiên đang ở toilet trang điểm lại, tiếp được điện thoại của Nhạc Lâm Anh sửng sốt một chút, lập tức đi kêu tâm phúc của Nhạc Lâm Anh đi phòng ngủ kiểm tra.

Cô biết mặt mình giấu không được chuyện gì, liền kêu người giúp việc đi nói Cố Nghiêm Sinh một tiếng, chính mình trực tiếp từ sảnh phụ rời đi. Dọc theo đường đi sắc mặt cô đều thập phần ngưng đọng, lúc trước Nhạc Lâm Anh có cùng cô nói qua, hắn trong phòng cất giấu một bí mật có thể quyết định nửa đời sau của bọn họ, nếu bí mật này bị người khác phát hiện, thì bọn họ liền xong đời.

Tuy rằng cô không biết bí mật này là gì, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, trải qua hôm nay vận mệnh của cô cùng Nhạc Lâm Anh liền cột vào nhau, nhất định không thể để cho người khác tìm được bí mật này.

Trong đại sảnh, Nhạc Lâm Trạch cùng cổ đông Nhạc thị nói chuyện, ngón tay phải không ngừng trên gõ xe lăn, trong lòng yên lặng bấm đốt ngón tay đếm thời gian. Đào Ngữ đã rời đi mười phút, Nhạc Lâm Anh đi tám phút, Chu Yên Nhiên đi toilet hai phút, hết thảy đều trong phạm vi có thể khống chế được.

"Lâm Trạch, ngài mở công ty tuy rằng cũng không tồi, nhưng Nhạc thị của ngài cũng không thể mặc kệ, không thể để công ty rơi xuống tay người khác chứ?" Một cổ đông Nhạc thị nhíu mày nói.

Nhạc Lâm Trạch khẽ cười một tiếng, chia ra chút tinh lực đặt ở trên những người này.

Trong phòng Nhạc Lâm Anh, Đào Ngữ vẫn luôn không tìm thấy đồ vật, trong lòng càng càng sốt ruột, dứt khoát cái gì cũng mặc kệ, lục tung tìm kiếm, rất nhanh liền đem đồ đạc trong phòng rối tung.

Cô trong quá trình tìm phát hiện rất nhiều camera cùng thứ khác không thể hiểu được, trong lòng rõ ràng mấy thứ này đã đem hành động của cô chụp đến rành mạch, nhưng cũng may Nhạc Lâm Anh có tật giật mình, không dám kết nối hệ thống với cảnh sát, cho nên cô không cần lo lắng sẽ có cảnh sát tới bắt cô.

Cô tìm đến mấy lần vẫn chưa tìm thấy, cuối cùng mệt ngồi ở trên sô pha, cô vốn dĩ muốn trực tiếp nằm trên mặt đất, đáng tiếc nơi này các loại thiết bị thật sự là quá nhiều, lơ đãng một chút liền sẽ bị chụp đến xấu xí.

Đang lúc cô nghỉ ngơi thì ngoài cửa truyền đến một trận dồn dập bước chân, cô sửng sốt một chút, đột nhiên nhanh trí vọt tới cửa khóa lại, giây tiếp theo bên ngoài liền có người vặn nắm cửa.

Chu Yên Nhiên không được mở cửa, tức muốn hộc máu nhìn về phía sau: "Đi tìm chìa khóa dự phòng, nhớ kỹ đừng để những người khác biết."

Đào Ngữ vừa nghe giọng nói Chu Yên Nhiên, lập tức trở nên khẩn trương, cô bản năng muốn trốn, nhưng tưởng tượng đến chuyện tiêu trừ lệ khí, nhíu nhíu mày bắt đầu tiếp tục tìm kiếm.

Chu Yên Nhiên ở bên ngoài dễ dàng nghe ra được động tĩnh bên trong, trong lòng càng khẩn trương, không khỏi thúc giục người đi lấy chìa khóa nhanh lên.

Sau khi tìm kiếm tất cả các nơi, cuối cùng đem ánh mắt chuyển đến trên sô pha, một bên không tin Nhạc Lâm Anh sẽ đem đồ giấu ở nơi dễ dàng như vậy, một bên xuống tay tìm kiếm.

Sau khi lật tung sô pha, rất mau liền tìm thấy phía dưới cất giấu một cái hộp, ánh mắt cô sáng lên, nhìn đến ám hộp có khóa, dứt khoát đập xuống mặt đất.

Khi hộp bị quăng ngã, đồ vật bên trong rớt ra, cửa theo đó mà mở, Chu Yên Nhiên lạnh mặt đi đến.

Đào Ngữ nhanh chóng đem đồ vật ôm vào ngực, bởi vì quá lớn, Chu Yên Nhiên liếc mắt liền thấy được, cô tức giận nói: "Lại là cô, cô trộm cái gì? Lấy ra!"

"Cái gì cũng không có, đây là đồ của tôi." Đào Ngữ ôm chặt hơn, ánh mắt lặng lẽ chạy ra cửa, muốn cướp cơ hội đào tẩu.

Chu Yên Nhiên nhìn ra suy nghĩ của cô, lập tức gọi người đem cửa đóng lại, giờ phút này bên cạnh cô ta có bốn năm thanh niên trai tráng, mà Đào Ngữ chỉ có một người, ai mạnh ai yếu không cần phải nói nữa.

"Đem đồ vật lấy tới" Cô cười đến vui sướng, "Lại mời Đào tiểu thư ngồi xuống, tôi có vài một vài chuyện muốn giải quyết với cô."

Đào Ngữ vừa nghe trong lòng giật mình, lại không rảnh lo hình tượng ưu nhã đoan trang của mình, lung tung như một con khỉ, trước sau ôm đồ vật không chịu buông tay. Đáng tiếc thế đơn lực mỏng, thực mau cô đã bị bức tới góc tường.

Nếu đồ vật rơi xuống trong tay Chu Yên Nhiên, hết thảy nỗ lực liền uổng phí, lệ khí Nhạc Lâm Trạch cũng không biết khi nào có thể tiêu. Cô nhìn mấy bảo tiêu đang tới gần mình, khẽ cắn môi dứt khoát đập đồ xuống mặt đất, thuận tiện dùng giày cao gót dậm mấy đá, nỗ lực làm đồ vật chia năm xẻ bảy.

Đào Ngữ thấy Chu Yên Nhiên cả kinh nhảy dựng lên, đắc ý nhìn cô ta nói hai tiếng: "Chính là quăng hư cũng không cho cô!"

"Được, cô dám làm hư đồ của Lâm Anh ......" Chu Yên Nhiên cắn răng tới gần.

Bên kia quản gia vội vã từ cửa sổ chạy ra, Nhạc Lâm Trạch cũng ý thức được Chu Yên Nhiên biến mất thời gian quá dài, lạnh mặt ra đại sảnh, vừa lúc gặp quản gia chạy tới.

Hai người đụng mặt không nói gì thêm, bay thẳng đến hậu trạch. Mà lúc này Nhạc Lâm Anh cũng từ bảo tiêu không chú ý, từ trong phòng chạy ra, trực tiếp hướng phòng ngủ chạy tới.

Vài người ở của phòng ngủ đụng phải, Chu Yên Nhiên vừa vặn từ trong phòng đi ra, nhìn đến đoàn người kinh ngạc nói: "Mọi người sao lại ở đây, đại sảnh sẽ không có người, nhanh trở về."

Tâm Nhạc Lâm Anh căng chặt giờ khắc này nháy mắt thả lỏng lại, dường như khen ngời nắm lấy tay Chu Yên Nhiên. Chu Yên Nhiên liếc hắn một cái, âm thầm cao hứng chính mình có thể giúp được việc.

"Đào Ngữ đâu?" Nhạc Lâm Trạch lạnh mặt hỏi.

Chu Yên Nhiên vẻ mặt mờ mịt: "Tôi không biết, cô ta không ở tiệc rượu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net