Bếp Nhà Ngỗng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Dung Hoắc] - Bếp Nhà Ngỗng.

02/09/2023.

▪︎ EDIT TỪ BẢN DỊCH CỦA GOOGLE TRANSLATE & CÁC APP DỊCH TIẾNG TRUNG.

▪︎ ĐÃ BETA LẠI CHO PHÙ HỢP VỚI CÂU VĂN - NGỮ CẢNH CỦA VIỆT NAM.
▪︎ NẾU KHÔNG THÍCH BẢN DỊCH NÀY, BẤM NÚT QUẸO TRÁI.

-

Người trợ lý nín thở, “Này” và nhấc một túi rau lớn đặt lên xe, thở hổn hển rồi nói với Tổ Nhi: “Tất cả các loại rau cậu yêu cầu đều có ở đây.” Khi ngẩng đầu lên, anh thấy người phụ nữ này đang nhìn mình với một nụ cười, dựa trên kinh nghiệm đi theo Tổ Nhi nhiều năm như vậy, nụ cười này chắc chắn không hề tốt đẹp gì cho anh ấy.

“Tối nay tôi nấu món gì đó cho cậu nhé?” Tổ Nhi cười khoa trương hơn bao giờ hết, hôm nay nàng tham gia ghi hình một chương trình ẩm thực dành cho cho người sành ăn và học được vài món ăn từ một đầu bếp năm sao. Nàng muốn được thực hành ngay bây giờ, tùy tiện tìm một người để thử sức mình. Nhưng khi trợ lý nhớ ra vừa rồi lúc đang ghi hình cho chương trình, Tổ Nhi đã có thể biến cảnh quay trở nên điên cuồng dưới sự trợ giúp của một đầu bếp và ba phụ bếp, tim anh ta lỡ một nhịp, anh ta xua tay liên tục và nói. “Tối nay tôi có hẹn đi ăn tối, cô đi tìm cô ấy đi!” Trợ lý tùy ý nắm lấy tay nhà tạo mẫu tóc đang đi ngang qua, trịnh trọng vỗ vai cô: “Tối nay cô được chiêu đãi.”

Nhà tạo mẫu phát hiện ra toàn bộ câu chuyện thì đương nhiên tìm mọi cách né tránh, Tổ Nhi lè lưỡi sau lưng họ và nói: “Các cậu đều không biết sự thật!” Sau đó, nàng nảy ra ý tưởng và gọi cho A Sa: “Sasa, chị có thứ này tốt cho em đây.” A Sa tò mò hỏi: “Chị nhớ em để làm gì? Em tưởng chị chỉ nhớ mỗi Mani thôi.” Tổ Nhi lại sử dụng thủ đoạn quen thuộc của mình, nịnh nọt nói với A Sa: “Em không thể keo kiệt như vậy được ~ Hôm nay lúc chị đang ghi hình, có một buổi trình diễn ẩm thực, và chị đang định nấu hai món ăn mới, sao em không thử…” Tổ Nhi chưa kịp nói hết lời thì A Sa đã tàn nhẫn cúp điện thoại, A Gil ở một bên bối rối: “Sa, sao cậu cúp điện thoại vội thế?” A Sa ôm ngực nói: “Nếu mình không cúp, Tổ Nhi sẽ đến trổ tài nấu nướng cho chúng ta ăn thử.” Sau đó, bầu không khí xung quanh cả hai im lặng đến lạnh lùng, Tổ Nhi nấu ăn có ngon hay không là một chuyện, nhưng căn bếp có còn giữ được hay không lại là chuyện khác.

Tổ Nhi sắc mặt tối sầm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại: “Chúng ta là chị em tốt nhiều năm như vậy, nhưng chỉ vì một bữa ăn mà hai người cúp máy!” Đáng tiếc, Tổ Nhi có mắng thế nào thì A Sa cũng chẳng nghe thấy.  Nhìn đống rau chất đầy trong cốp xe, Tổ Nhi gãi đầu đầy đau khổ: Nhiều món như vậy nếu không nấu sẽ lãng phí, chẳng lẽ thật sự không có ai muốn ăn sao?

Vấn Hy hắt hơi, ngẩng đầu nhìn nhiệt độ của điều hòa, rõ ràng không thấp lắm, lại mặc áo dài tay, tại sao vô cớ lại cảm thấy lạnh? Lúc này, cô nhận được tin nhắn từ Tổ Nhi: Em đang đến nhà chị. Vấn Hy vui mừng khôn xiết, giơ tay nhìn thời gian, nhưng vẫn còn hai tiếng nữa mới có thể hoàn thành công việc, lẽ ra sẽ sớm trôi qua, nhưng tin nhắn của Tổ Nhi đã trực tiếp lấy đi trái tim của cô, giờ cô chỉ mong công việc nhanh chóng kết thúc và có thể về nhà sớm.

“Cứ để nó sang một bên, cảm ơn.” Tổ Nhi ngọt ngào cảm ơn nhân viên bảo vệ đã giúp nàng bưng đồ, nhân viên bảo vệ xua tay: “Chỉ tốn một chút công sức mà thôi, nhân tiện, cô Dung, cô mua nhiều rau quá, tối nay cô định làm một bàn ăn lớn sao?” Tổ Nhi ngượng ngùng mỉm cười, chỉ có thể gật đầu đồng ý, thực ra, nàng cũng không biết nên mua bao nhiêu, nàng cảm thấy chỉ cần mua mọi thứ theo chỉ dẫn của đầu bếp là được.

Tổ Nhi đặt điện thoại di động ở một bên bồn rửa rau, đeo tạp dề và xắn tay áo lên, trông rất chuyên nghiệp, làm theo các bước trong video trên điện thoại, bật lửa và đổ dầu, video nói rằng “Bạn có thể làm nước sốt trong khoảng thời gian này”, Tổ Nhi đặt nồi xuống và vội vàng tìm nguyên liệu, tất cả các lọ gia vị đều chưa mở, tìm kiếm dụng cụ khắp phòng. Phải mất rất nhiều công sức mới cạy được cái lọ kín khí ra, cuối cùng điều chỉnh nguyên liệu, lại bật bếp đun nóng nồi, quết dầu, xong quay sang thái rau, nghe video đã tiến tới “Nấu chỗ rau chúng ta vừa nhặt”, Tổ Nhi ngạc nhiên nói “Hả?”, nhấc điện thoại lên và bắt đầu tua ngược lại. Nàng không quan tâm đến phần rau đang cắt dở, mặc kệ nồi cơm đang kêu xèo xèo mà tập trung nghiên cứu video, cho đến khi xem gần xong thì cô tự tin vớt rau trong bồn rửa rồi ném chúng vào nồi. Trong nồi, nước lạnh hoà cùng dầu sôi tạo thành một tầng hơi nóng, và một làn khói dày đặc bốc lên, Tổ Nhi bị nghẹn và bắt đầu ho khan, vẫy tay liên tục để xua tan làn khói. Nàng lau mắt, bịt mũi, không quan tâm đến thức ăn trong nồi, cuối cùng thì chạm vào nút khởi động của máy hút khói để xua tan làn khói mịt mù, nhưng rau trong nồi cũng đã cháy đen và lắng xuống dưới đáy nồi...

Vấn Hy nóng lòng muốn trở về nhà, cuối cùng cũng làm xong việc, đứng dậy vỗ vai trợ lý, chỉ vào người nghệ sĩ đang tẩy trang cách đó không xa, nói: “Canh chừng cô ấy đi, tôi đi trước nhé.” Cô cầm túi xách lao ra khỏi cửa, gần như bỏ chạy ra ngoài, người qua đường cũng bị tông mạnh, người đó nghi ngờ hỏi trợ lý: “Mani đi nhanh như vậy, có việc gì phải không? Nhà cô ấy cháy hả?” Trợ lý nhún vai lắc đầu: “Ai biết được?”

Ngọn lửa bùng lên “bùm”, đáy nồi cháy thành than, trong chốc lát, căn bếp của Vấn Hy trông như lò luyện kim của Thái Thượng Lão Quân. Ngọn lửa bập bùng như Sóc Bom Bo, khói bốc lên cuồn cuộn, Vấn Hy vừa mở cửa liền ngửi thấy có mùi gì đó không ổn, căng thẳng chạy vào bếp. Lúc này, Tổ Nhi đang bưng một chậu nước định tạt vào nồi, Vấn Hy bước tới ngăn cản: “Em không được đổ nước vào chảo dầu nóng!” Tổ Nhi quay mặt lại, ngơ ngác nhìn Vấn Hy, cái mũi nhỏ của Vấn Hy cũng bị khói ám đen, Vấn Hy chưa kịp buồn bực, một tay bịt mũi, một tay nhấc nắp nồi lên, nhìn thời cơ thích hợp để dập lửa, cuối cùng tắt bếp gas, mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại, nhìn thấy Tổ Nhi đang đứng bên cạnh, lo lắng nắm chặt lấy vạt tạp dề, ngốc ngốc mà nhìn mình, trong khi video trên điện thoại vẫn đang “dạy” các bước tiếp theo, Vấn Hy bất lực hỏi: “Sao chuyện này lại xảy ra?” Tổ Nhi nhấc điện thoại lên, thấp giọng giải thích: “Hôm nay em ghi hình cho một chương trình và học nấu những món ăn mới, nhưng họ không cho em nấu ở nhà, em sợ những món này mà vứt đi thì sẽ lãng phí, nên em mới đến nhà chị...”

“Vậy bây giờ chẳng phải em vẫn đang lãng phí sao?” Vấn Hy chỉ vào đống bừa bộn khắp nơi, không biết nên tức giận hay nên cười.

“Hmm…” Tổ Nhi áy náy cúi đầu, sau đó Vấn Hy nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dùng khăn ướt lau đi vết đen trên chóp mũi nàng, bình tĩnh nói với nàng: “Đi rửa mặt nhanh đi, để lại những thứ này cho chị.”

Vấn Hy cởi tạp dề của Tổ Nhi, gấp lại một nửa và buộc quanh eo, xắn tay áo hai bên, cau mày nhìn xung quanh, bếp lò, bồn rửa, giá thoát nước… không chừa một thứ gì, cô bất lực lắc đầu, nghĩ thầm: Sức chiến đấu của cô nàng này quả thực phi thường.

Lúc Tổ Nhi bước ra khỏi phòng tắm, Vấn Hy đã dọn dẹp xong nhà bếp và bắt đầu nấu nướng, vừa định “đổ thêm dầu vào lửa” thì cô thoáng thấy Tổ Nhi muốn đến gần, cô dùng tay ngăn chặn kẻ gây rối lại và nhắc nhở: “Cẩn thận, chị sắp đốt lửa.” Sau khi chặn Tổ Nhi ở phía sau, cô cầm một cây súng phun lửa vào nồi, một quả cầu lửa sáng rực lập tức bốc cháy. Tổ Nhi co rúm lại vì sợ hãi ở phía sau Vấn Hy, nàng run rẩy kéo quần áo của Vấn Hy “Đừng đến gần nó quá!”. Vấn Hy quay đầu lại: “Không sao, em nhìn thử xem, không phải nó đã biến mất rồi sao?”. Tổ Nhi thò đầu ra từ đằng sau, không như nàng tưởng tượng, thức ăn hơi cháy ở giữa, nhưng trông vẫn rất ngon miệng. Tổ Nhi vừa ghen tị vừa thất vọng: Tại sao chị ấy có thể nấu các món ăn một cách thuận lợi như thế, trong khi mình chỉ giỏi phá hoại mọi thứ trong bếp?

Ngay sau đó, Tổ Nhi đã bị thu hút sự chú ý bởi kỹ năng lật chảo của Vấn Hy, chỉ với một cú tung nhẹ, tất cả nguyên liệu đều bị đảo thành mặt kia, trông thật tuyệt vời! Tổ Nhi tỏ ra vô cùng thích thú chỉ vào cái nồi, giật lấy tạp dề của Vấn Hy và nói: “Em cũng muốn chơi cái này.” Thấy Vấn Hy không có phản ứng, Tổ Nhi thi triển kỹ năng làm nũng “đặc biệt” ba lần, lắc vai và nghiêng đầu, Vấn Hy bị nàng đẩy đưa đến mức không còn cách nào khác đành phải nhường chỗ cho nàng: “Chị thật sự sợ em, mau cầm lấy đi.” Tổ Nhi vui vẻ nhận lấy cái nồi, mới phát hiện mình không thể, một tay cũng không nhấc lên được, huống chi là lật thức ăn, nàng chỉ có thể cầm chiếc nồi bằng cả hai tay và thử lật nó vài lần một cách khó khăn, nhưng nguyên liệu trong nồi dường như đã bị dính keo, không hề di chuyển chút nào!

Vấn Hy đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát cũng đã đoán trước được kết quả này, nên cúi đầu che miệng cười thầm, cô biết rất rõ tính tình của Tổ Nhi, nếu hôm nay cái nồi này không thể lật ngược lại được, thì tiểu tử này chắc sẽ buồn bực cả đêm không ngủ được. Cô đi tới sau lưng Tổ Nhi, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tổ Nhi, ra hiệu cho Tổ Nhi buông một tay ra, để Tổ Nhi giữ phần cán sau, còn cô giữ phần cán trước và nhẹ giọng nói: “Đáng lẽ ra nó phải như thế này.”, chỉ cần dùng một chút lực, các nguyên liệu dễ dàng tung lên và hạ cánh một cách hoàn hảo. Biết Tổ Nhi không cảm thấy hài lòng, cô lại tung lên xuống thêm vài lần nữa. Đúng như dự đoán, đứa bé rất vui mừng, nhảy cẫng lên: “Em đã thành công, em đã thành công!” Vấn Hy bị cảm xúc của Tổ Nhi ảnh hưởng đến mức mỉm cười trợn mắt, trìu mến khen ngợi: “Đúng vậy, Tổ Nhi là người thông minh nhất.”

Tổ Nhi nhẹ nhàng đổ đồ ăn ra đĩa, hào hứng nói: “Món khác em cũng nấu được!” Không biết sự tự tin đến từ đâu, lại cảm thấy mình đã sẵn sàng bắt đầu sự nghiệp làm đầu bếp. Nhìn đống rau trong bồn rửa, nàng nói: “Vắt nước đi rồi cho vào nồi nấu.” Tổ Nhi ngoan ngoãn đi lấy rau, nhưng quả nhiên lại quên tắt lửa, Hoắc Hy lắc đầu và bất lực bước đi tới để giảm nhiệt độ.

Cuối cùng, mọi thứ trong bếp đều nằm trong tầm kiểm soát của Hoắc Hy. Trong khi dạy Tổ Nhi nên nấu món gì tiếp theo, cô vừa im lặng xử lý công việc của kẻ liều lĩnh này, quên tắt lửa và làm đổ lọ gia vị, nàng thực sự đã xúc lên một núi muối nhỏ và định đổ chúng vào nồi...

Mặc dù quá trình này rất gập ghềnh nhưng Vấn Hy vẫn tự hào lấy điện thoại di động ra và ghi hình lại bữa ăn trước mặt Tổ Nhi: “Nhìn xem, Dung Tổ Nhi đã nấu cho tôi ăn, trông thật tuyệt phải không?” Camera chiếu vào các món ăn trong nồi, tuy trên đó trông có vẻ lộn xộn nhưng lại là bảo bối vô giá trong mắt Vấn Hy. Tổ Nhi bận nấu ăn nên không có thời gian nhìn vào ống kính, nàng cười ngượng ngùng nói: “Sau khi ghi hình xong em sẽ lại quay lại nấu ăn cho chị, hãy chờ xem em đối với chị tốt bụng như thế nào.” Vấn Hy giơ ngón tay cái lên: “Con gái ngoan, con thật hiếu thảo.”

Tổng cộng có bảy tám món ăn được bày ra trên bàn, Vấn Hy giống như một người nổi tiếng trên mạng lần đầu tiên ghé vào một nhà hàng năm sao, đang chụp nhanh vài món ăn, nếu không sẽ chuyển sang chế độ selfie và chọn ra một món ăn trông đẹp mắt nhất, đưa đĩa tiến đến trước ống kính để khoe: “Dung Tổ Nhi làm món đặc biệt này cho tôi, wow -” Kỹ năng diễn xuất có chút cường điệu.

“Phải chụp nhiều ảnh đến vậy sao?” Tổ Nhi bất đắc dĩ nhìn Vấn Hy.

“Đây là do em làm, chị muốn ghi lại toàn bộ rồi gửi cho bọn họ xem.” Hoắc Hy kiêu ngạo lắc đầu, gửi video và hình ảnh cho SaGil, kèm theo tin nhắn thoại: "Hai người đã xem chưa? Xem rồi à? Chưa hả, Dung Tổ Nhi đã làm món này cho chị và không ai trong số hai em có thể ăn được nó.”

“Đã có thể ăn được chưa? Em đói.” Tổ Nhi chống cằm rồi ngáp một cái, nàng đã có thể làm được nhiều món ngon như vậy, lẽ ra phải vui mừng, nhưng Vấn Hy còn vui hơn cô.

“Thấy chưa? Có thấy không? Dung Tổ Nhi đã làm việc này... Bạn có biết ai đã làm điều này không? Là Dung Tổ Nhi... Đúng vậy, cô ấy đã làm tất cả. Thật tuyệt vời phải không…” Vấn Hy tiếp tục trò chuyện không ngừng, và tất cả nhóm chat lớn nhỏ trên điện thoại của cô đều bị cô “dội bom”.

Nhờ người quản lý của cô, mà bây giờ ngay cả con chó hoang đang ngủ dưới chân cầu vượt cũng biết Dung Tổ Nhi nấu ăn cho Hoắc Vấn Hy.

-

kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net