Chương 141 - 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời editor: Mình đổi xưng hô cho Tưởng Ưng với Phương Thiên Duệ nha, yêu nhau mà xưng ta-ngươi kỳ quá, mấy chương trước mình quên đổi.

Chương 141

Edit + beta: Iris

Chính hành động vừa rồi đã làm y phát hiện phương pháp giải quyết phản phệ, hóa ra phản phệ luôn dựa vào chấp niệm của người tu luyện, chấp niệm càng sâu thì phản phệ càng nghiêm trọng.

Đối với Từ Tử Dung, có được Từ Tử Nham chính là chấp niệm của y, mà phản phệ của Huyết Hải Tâm Kinh với y hiển nhiên cũng cắm rễ trên chấp niệm này.

Nếu có một ngày, chấp niệm không còn là chấp niệm nữa, vậy thì loại phản phệ này không còn đất để sinh tồn, đương nhiên cũng sẽ biến mất.

Có thể nói, vận may của Từ Tử Dung thực sự rất tốt, cái gọi là chấp niệm, dĩ nhiên là nguyện vọng không cách nào có thể đạt thành, nhưng cố tình chấp niệm của Từ Tử Dung lại được đạt thành, tuy hiện giờ y vẫn còn chút nghi ngờ đối với ca ca, nhưng theo thời gian trôi đi, loại nghi ngờ này đương nhiên càng ngày càng ít, cuối cùng cũng sẽ biến mất. Rồi sẽ có một ngày, y sẽ tin rằng ca ca đã hoàn toàn thuộc về y, và vào thời khắc đó, cũng là lúc phản phệ của Huyết Hải Tâm Kinh biến mất.

Từ Tử Dung nói lại điều mình vừa hiểu ra với ca ca, Từ Tử Nham tức khắc cảm thấy dở khóc dở cười. Không tính đến chuyện anh trở thành chấp niệm của Từ Tử Dung, bây giờ đến cả việc phản phệ của Huyết Hải Tâm Kinh cũng có liên quan đến anh.

Bây giờ nghĩ lại, “trách nhiệm” trên người anh đúng là rất nặng nề… Trừ khi anh có thể trơ mắt nhìn Từ Tử Dung trở thành kẻ điên không còn chút lý trí vì phản phệ của Huyết Hải Tâm Kinh, nếu không anh mãi mãi không có cách nào rời khỏi Từ Tử Dung.

_(:з” ∠)_ Emma, còn không phải do ăn chắc ta sẽ mủi lòng sao!

Từ Tử Nham có chút buồn bực, chỉ là bản tính anh vốn vui vẻ rộng rãi, rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu, dù sao anh cũng đã quyết định yêu đương với Tử Dung, trừ khi Tử Dung phản bội anh, nếu không anh chắc chắn sẽ không rời bỏ Tử Dung.

Đột nhiên gánh vác cả cuộc đời của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham cũng không có cảm giác quá nặng nề, dù sao thì với tính cách của anh, cho dù Từ Tử Dung không thích anh, anh vẫn khó thoát khỏi vận mệnh nhọc lòng vì y, đúng như câu nói tính cách quyết định vận mệnh.

“Đi thôi.” Từ Tử Nham xoa đầu Từ Tử Dung, kéo y đuổi theo hai người Tưởng Ưng. Cảm giác cáu gắt khi bị bắt phải dậy sớm cũng tan biến nhờ những chuyện xảy ra vừa rồi. Sở dĩ vừa rồi anh bày ra dáng vẻ đó, phần lớn là vì phát tiết chút hờn dỗi trong lòng.

Bị một người đàn ông dung mạo tinh xảo, dáng người mảnh khảnh đè ở dưới thân làm tới làm lui còn chưa tính, cuối cùng lại còn bị làm đến ngất, quả thật là thúc có thể nhịn, nhưng thẩm không thể nhịn!*

*Thật ra câu này đã bị tác giả thay đổi một chút, câu này vốn là nằm trong “Luận ngữ của Khổng Tử • Bát Dật”, nguyên văn Khổng Tử nói là “Bát Dật nhảy múa trong đình còn có thể dung thứ được, nhưng ai đó không thể dung thứ được”, nghĩa là chuyện này nếu có thể dung thứ được thì còn chuyện gì không thể dung thứ được, đây là điều không thể dung thứ nhất!
P/S: Bát Dật là tên một điệu múa thời Chu tại sân vua; các vũ công sắp thành tám hàng; mỗi hàng tám người.

Chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, nói thế nào cũng phải bày sắc mặt ra cho Tử Dung xem chứ!

Chỉ là, chấp nhận sự thật khi tâm trạng chuyển biến tốt cũng là bản chất của đàn ông, nếu Tử Dung là thân bất do kỷ —— anh sẽ tha thứ cho y! ╮(╯▽╰)╭

Bốn người khôi phục trạng thái nói nói cười cười, Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Từ Tử Dung cũng không phải là người dễ đối phó, đừng thấy y làm nũng bán manh không có chút áp lực nào trước mặt ca ca mà lầm, khi y đối mặt với những người khác luôn lạnh như băng, như thể chỉ cần mở miệng nói chuyện là có thể rớt ra mấy tảng băng…

Mặc dù Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ không phải hưởng đãi ngộ lạnh như băng, nhưng khi tâm trạng Từ Tử Dung không tốt, hai người họ vẫn phải chịu đựng áp lực cực lớn.

“Này, mỹ nhân, sao ta có cảm giác như từng quen biết vậy nhỉ? Hay là chúng ta gặp nhau trong mộng rồi?” Một giọng nói ngả ngớn truyền đến từ phía sau, Tưởng Ưng nghe xong tức khắc đầu đầy mồ hôi lạnh.

Hắn đang muốn nhìn xem là ai không sợ chết, dám đùa giỡn chủ nhân nhà hắn, không ngờ người ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một nam tử mặc y phục đen, bề ngoài xuất sắc, chỉ kém Từ Tử Dung một bậc, vẻ mặt trêu đùa đang nhìn —— Từ Tử Nham.

Tưởng Ưng, Phương Thiên Duệ: = 口 =

“Cút!” Trong giọng nói của Từ Tử Dung dâng lên vài phần sát khí, nhưng nam tử kia lại như không hề nghe thấy, chỉ lo vứt ánh nhìn quyến rũ cho Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham trợn mắt há hốc mồm nhìn nam tử đối diện, tuy anh cũng biết vẻ ngoài anh không tồi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nam tử anh tuấn, khí chất bất phàm, v.v, nhưng —— mỹ nhân? Đang kêu anh á hả? Sao nghe quái dị thế nào ấy.

Hơn nữa người đàn ông đối diện còn đang liên tục vứt ánh nhìn quyến rũ cho anh, quả thật khiến anh có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

Anh đẹp trai, ngươi gọi sai người rồi! Người bên cạnh ta mới là mỹ nhân chân chính! Đương nhiên ngươi cũng có thể tự xưng là mỹ nhân!

Lời này của anh không phải giả, dung mạo nam tử trước mắt tuy kém hơn Tử Dung một chút, nhưng chắc chắn có thể gánh vác nổi ba chữ mỹ nam tử. Khác với Tử Dung lạnh lùng xinh đẹp, Bạch Hoa văn nhã, trên người nam tử y phục đen này có một sức quyến rũ khó tả.

Mặt thon mày dài, mũi cao môi mỏng, đôi mắt màu nâu nhạt phong lưu đa tình, thấy thế nào —— cũng không giống một con chym ngoan!

Từ Tử Nham đơ mặt, không nói gì nhìn nam tử y phục đen trước mặt một lúc lâu.

Vừa rồi anh cũng cảm thấy nam tử mặc y phục đen quả thật có hơi quen mắt, hơi nhớ lại thì đột nhiên phát hiện, tên này chẳng phải là ma tu mà anh và Tử Dung gặp trong bí cảnh Thanh Linh đó sao!!!

Lúc ấy trước khi đi còn để lại một câu: Mỹ nhân, kết quả Từ Tử Nham tức đến mức chửi ầm lên trong lòng rằng hắn là tên biến thái ấu dâm, ai ngờ —— hai chữ mỹ nhân lúc trước là đang kêu anh hả…

_(:з” ∠)_

Từ Tử Nham tuyệt vọng với thế giới tràn ngập ác ý này! Tung tăng đi dạo mà cũng có thể gặp được một tên gay thích đàn ông, đây là ông trời ép anh nhất định phải đi theo tiết tấu gay sao??!!

“Hì, mỹ nhân, ta nghĩ ta thật sự đã gặp ngươi ở đâu đó rồi.” Nam tử mặc y phục đen, cũng chính là Đoan Mộc Ninh, chống cằm nhìn Từ Tử Nham từ trên xuống dưới, cùng với —— vị mỹ nhân chân chính phù hợp với thẩm mỹ đại chúng.

Mặc dù gặp nhau trong mộng luôn là cái cớ tốt nhất để hắn bắt chuyện, nhưng Đoan Mộc Ninh quả thật có cảm giác như mình đã gặp hai người này ở nơi nào đó.

“Cút!” Từ Tử Dung không chút khách sáo, phóng ra khí thế của mình, ép Đoan Mộc Ninh lùi về sau ba bước.

Vẻ mặt Đoan Mộc Ninh hơi kinh ngạc, thanh niên dung mạo tinh xảo trước mắt chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi, mặc dù trong Tu Chân giới, không thể dựa vào vẻ ngoài để đoán tuổi, nhưng bằng đôi “tuệ nhãn” đã nhìn vô số người của hắn, hắn vẫn có thể biết đại khái về tuổi tác của đối phương.

Với tư chất Kim Thủy song linh căn của Đoan Mộc Ninh, cộng thêm nguồn linh thạch đan dược vô hạn, hắn cũng chỉ mới Ngưng Mạch trung kỳ, tốc độ tu luyện như vậy đã là vô cùng kinh người giữa thế hệ trẻ ma tu, nhưng từ khi nào lại xuất hiện một quái vật nhỏ tuổi thế này vậy?

Tuổi còn nhỏ đã có tu vi tương đương hắn, thậm chí về mặt khí thế còn đè bẹp hắn một đầu, nói cách khác, rất có thể đối phương đã đến gần Ngưng Mạch hậu kỳ, nói không chừng chỉ còn kém một bước là có thể đột phá.

Đầu óc Đoan Mộc Ninh nhanh chóng suy nghĩ, trên mặt vẫn treo nụ cười bất cần đời: “Ai da, tiểu huynh đệ này, mặc dù vẻ đẹp của ngươi rất phù hợp với thẩm mỹ của ta, nhưng tức giận quá sẽ rất dễ để lại nếp nhăn đó.”

Từ Tử Dung không khỏi giật giật khóe mắt, cho dù kiếp trước y đã biết tên Đoan Mộc Ninh này là một tên háo sắc không đáng tin, nhưng —— lấy những phương pháp dùng để đối phó nữ tu để đối phó với y, có phải hơi buồn cười không?

Nhớ năm đó, Đoan Mộc Ninh cũng gây ra một trận tranh đấu lớn ở ma đạo, chẳng qua những người tham dự vào tranh đấu lúc ấy đều là đệ tử nam tranh giành tình cảm của các môn phái, nhưng những người đó đến cuối cùng cũng không được Đoan Mộc Ninh nhìn lấy một cái, cuối cùng một đệ tử tông môn chính đạo đã bắt cóc được trái tim hắn.

Nói ra cũng buồn cười, nghĩ đến nửa đầu cuộc đời Đoan Mộc Ninh phong lưu tùy ý, mắc vô số món nợ phong lưu, nhưng cố tình lại thua trong tay một đệ tử tông môn chính đạo.

Hơn nữa tu sĩ chính đạo này không hề bị lung lay bởi những hoa ngôn xảo ngữ đó, kết quả bị người này cưỡng ép bắt đi, kết cục cuối cùng của hai người bọn họ là gì, không ai biết được. Nhưng dựa vào những lời đồn đại mà Từ Tử Dung nghe được từ đám tu sĩ chính đạo, e là không phải kết cục hạnh phúc.

Chẳng qua ——

Chuyện này thì liên quan gì đến y?

Tương lai Đoan Mộc Ninh thế nào có quan hệ gì với y?

À, không đúng, nếu Đoan Mộc Ninh còn dám tiếp tục đùa giỡn ca ca như vậy, có lẽ ngay cả tương lai hắn cũng không có.

Từ Tử Dung nheo mắt lại, giữa mày hiện lên tia mất kiên nhẫn, nếu không phải ở Thôn Nhật Thành không tiện ra tay, y thật sự rất muốn giải quyết tên trứng thối dám thèm khát ca ca ngay bây giờ.

“Khụ khụ, Tử Dung, đi thôi, đừng để ý đến hắn.” Từ Tử Nham không có ác cảm với Đoan Mộc Ninh kỳ lạ, có lẽ do đã biết người đối phương đùa giỡn năm đó là mình chứ không phải thèm muốn Tử Dung, vì vậy cũng gỡ cái mác ‘biến thái có sở thích ấu dâm ghê tởm’ trên đầu hắn xuống.

Mặc dù lời nói vừa rồi của đối phương có ý đùa giỡn mình, nhưng Từ Tử Nham thật sự không có ý thức bị đùa giỡn, chỉ cảm thấy đối phương chắc chắn là đang nói đùa.

Chỉ là vui đùa thì vui đùa, anh cũng không định giao thiệp sâu với đối phương. Tuy rằng người trước mắt chỉ đang ba hoa bằng miệng chứ không làm ra hành động dâm tà đáng khinh nào, nhưng Từ Tử Nham lại không thích vẻ phong lưu lộ ra giữa mày của hắn.

Có lẽ rất nhiều người đàn ông đều coi việc lãng mạn nhưng không tục tĩu là một lời khen tốt nhất dành cho sức quyến rũ của đàn ông, nhưng Từ Tử Nham cảm thấy, việc qua lại với những phụ nữ khác nhau ( hoặc đàn ông ), ái muội với bọn họ, đùa giỡn tình cảm của bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện đáng khen.

Không đối xử thật lòng với người khác, sớm muộn cũng có ngày bị người khác vứt bỏ.

Nhìn dáng vẻ phong lưu của người đàn ông này là biết hắn chắc chắn là người vô trách nhiệm với chuyện tình cảm, anh không muốn đệ đệ bảo bối của mình học thói xấu của hắn.

“Này, mỹ nhân, đừng đi mà! Ta tên Đoan Mộc Ninh, chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau sao?” Từ Tử Nham bước một bước, ánh mắt Đoan Mộc Ninh lóe lên, hắn nhấc chân lên, đúng lúc chặn đằng trước Từ Tử Nham.

“Chưa từng gặp! Tốt nhất là không bao giờ gặp lại!” Từ Tử Nham không thèm ngẩng đầu, kéo Từ Tử Dung đi vòng qua từ bên cạnh. Đường phố ở Thôn Nhật Thành rất nhỏ, anh không thể ra tay, chẳng lẽ còn không thể tránh sao!

“Này? Đừng vô tình vậy mà, chúng ta hình như thật sự đã từng gặp một lần rồi!” Đoan Mộc Ninh thích thú đi theo sau Từ Tử Nham. Hắn tự nhận trí nhớ mình không tồi, nếu đã có ấn tượng với hai người này, vậy chắc chắn là đã gặp rồi. Nếu là nhất thời nghĩ không ra, chắc chắn là vì số lần gặp mặt quá ít, hoặc giống như hắn nói, chỉ gặp mặt một lần, nhưng cố tình đối phương lại tránh hắn như rắn rết, ngược lại khơi dậy hứng thú của hắn.

Từ Tử Nham quả thật hết nói nổi với người này. Bắt chuyện trên đường cái thì thôi đi, người ta đã từ chối rõ ràng như vậy, sao còn dây dưa không để yên? Là đàn ông, làm vậy thật sự có chút hạ giá, người này trông cũng không tồi, muốn tìm một đạo lữ để song tu chắc chắn không thành vấn đề, sao cứ đuổi theo anh làm gì?

Từ Tử Nham cạn lời, còn trong mắt Từ Tử Dung chính là tràn ngập chán ghét, ánh mắt y nhìn Đoan Mộc Ninh hơi thay đổi, giữa mày hiện lên tia đắc ý. Hoa ngôn xảo ngữ, phong lưu đa tình thì thế nào? Cho dù ngươi có nói đến nở hoa, trong mắt ca ca, ngươi chỉ là mặt hàng bị ghét bỏ.

Cơn tức giận trong lòng Từ Tử Dung vừa dâng lên đã biến mất, y nhanh nhạy phát hiện ra thái độ của ca ca đối với mình đã thay đổi.

Trước đây là cưng chiều đối với người thân, còn bây giờ có xen lẫn vài phần bảo vệ đối với tình nhân.

Có lẽ ngay cả ca ca cũng chưa phát hiện, nhưng bản năng của anh cũng đã học cách giữ khoảng cách với người khác —— nhất là những người lòng mang ý xấu với anh.

Như vậy rất tốt…

Trên mặt Từ Tử Dung lộ ra nụ cười nhạt, ca ca quả nhiên đặt ta ở trong lòng.

Từ Tử Dung cảm nhận được vị ngọt ngào dần tràn ngập trong lòng, vào lúc này, sự chu đáo của ca ca được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Đôi mắt y sáng lấp lánh, dựa sát vào ca ca, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, sẵn tiện ném cái nhìn uy hiếp qua Đoan Mộc Ninh.

Đoan Mộc Ninh vốn định tiếp tục dây dưa đột nhiên dừng lại, nhìn hai huynh đệ ‘thân mật’ lạ thường, trong mắt hiện lên tia hiểu ra.

“Chậc chậc, sao mỹ nhân lại có chủ rồi.” Đoan Mộc Ninh tiếc nuối lắc đầu, từ bỏ theo đuổi Từ Tử Nham, mặc dù mỹ nhân này rất hợp thẩm mỹ của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ quyến rũ người đã có chủ, đây cũng coi như là điểm mấu chốt của hắn.

Hơn nữa, trong quá trình theo đuổi vừa rồi, cuối cùng hắn cũng nhớ ra đã gặp hai người này ở đâu.

Năm đó trong bí cảnh Thanh Linh, trước khi đi có nhìn thoáng qua, với hắn mà nói, đó không được coi là có ấn tượng sâu sắc, dù sao lúc đó mặc dù Từ Tử Nham cũng là một thanh niên anh tuấn, nhưng lại thiếu vài phần hương vị của người trưởng thành.

Đoan Mộc Ninh khẽ liếm môi, trên mặt hiện lên tia tiếc nuối, quả nhiên đàn ông trưởng thành là mê người nhất, đáng tiếc năm đó hắn không có cơ hội xuống tay.

Chỉ là… Hắn đảo tròng mắt, trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ: Hầu hết ma tu đều rất phóng đãng, với ánh mắt kén chọn của hắn, trước mắt vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp để trao đổi nguyên dương, hiện giờ chỉ có tu sĩ chính đạo hắn vừa nhìn thấy là khiến hắn có hảo cảm.

Mặc dù hắn vẫn luôn cho rằng tu sĩ chính đạo đều là những mặt hàng ra vẻ đạo mạo, nhưng dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt kia thật sự rất mê người.

Hắn rất muốn biết, nếu một nam tử như vậy bị hắn đè dưới thân muốn làm gì thì làm, sẽ là cảnh tượng khiến người nhiệt huyết sôi trào như thế nào…

Đoan Mộc Ninh hơi động lòng, tức khắc hạ quyết tâm, đi đến địa bàn của chính đạo tìm mục tiêu!

Từ Tử Nham không biết, cánh bướm nhỏ của anh trong lúc vô tình đã thay đổi vận mệnh của một người…

Bốn người vào phòng đấu giá nhà Kỳ Liên, Từ Tử Nham đến chỗ quản sự đưa ra vài quặng cộng sinh với Ngũ Hành Lăng Tinh, vị quản sự kia lập tức dẫn bọn họ đến phòng riêng lầu hai.

Bởi vì hôm nay không phải là phiên đấu giá cuối tháng, vì vậy những quặng cộng sinh đó được đưa vào danh sách đấu giá rất nhẹ nhàng. Ngoại trừ ba khối linh tinh thủy mộc hỏa vẫn còn trong tay, toàn bộ số quặng cộng sinh còn lại đều bị Từ Tử Nham đưa ra.

Trong bốn người bọn họ không có ai tinh thông luyện khí, có giữ những nguyên liệu đó cũng vô dụng. Về phần linh tinh thuộc tính kim hỏa thủy*, Từ Tử Nham đã để riêng.

*Bên trên tác giả để là kim mộc thủy, không hiểu sao xuống dưới thành kim hỏa thủy.

Nguyên liệu cực phẩm như vậy, hoàn toàn xứng đáng luyện thành pháp bảo bản mạng, đương nhiên phải để lại cho người một nhà.

Mắt thấy từng khối khoáng sản được bán ra ngoài, linh thạch trong túi bọn họ cũng ngày càng nhiều lên, Từ Tử Nham tức khắc có cảm giác hóa thành thổ hào.

Quặng cộng sinh vụn vặt chứa đầy trong túi Càn Khôn, tổng cộng bán được 623 viên linh thạch thượng phẩm, chắc chắn khác nhau như trời với đất so với hơn 20 viên linh thạch trung phẩm trong túi của bọn họ vào tháng trước.

“Phù, không ngờ lại bán được nhiều tiền như vậy.” Từ Tử Nham nghĩ đến cảnh khi lấy linh thạch ra, cười không khép được miệng.

Bề ngoài Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ cũng coi như bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự khiếp sợ trong mắt bọn họ.

Là thế gia ở Ô Đề Thành, dù là Tưởng gia hay Phương gia, cũng chỉ có thể xem như là một thế gia nhỏ, kể cả một ứng cử viên cho chức tộc trưởng như Phương Thiên Duệ, có thể có trong túi 5 6 viên linh thạch trung phẩm đã xem như là một khoản lớn, chứ đừng nói đến linh thạch thượng phẩm.

“Lần này đúng là phát tài rồi.” Tưởng Ưng nhỏ giọng lẩm bẩm, không biết từ khi nào, Tưởng Ưng tà mị đã đi lên, nghe giá cả của khoáng thạch trong đại sảnh bán đấu giá, trong mắt hắn tràn ngập ký hiệu linh thạch…

Phương Thiên Duệ hơi mỉm cười, hắn đã sớm bị cột chung với đám Từ Tử Nham, với hiểu biết của hắn về hai người này, nếu đám Từ Tử Nham nhận được lợi ích, chắc chắn sẽ không bạc đãi hắn và Tưởng Ưng.

“Ca ca, chúng ta về thôi.” Thấy những quặng cộng sinh đó đã bán hết, Từ Tử Dung định về quán trọ nghỉ ngơi.

Nhưng Từ Tử Nham lại không định rời đi, ngược lại thản nhiên xem đấu giá ở phía dưới.

Ngoại trừ các cuộc đấu giá lớn vào cuối mỗi tháng, phòng đấu giá nhà Kỳ Liên ngoại trừ các vật phẩm bán đấu giá hàng ngày, đôi khi còn có một số vật phẩm tạm thời được thêm vào. Giống như các khoáng sản mà đám Từ Tử Nham thêm vào hôm nay, nếu có tin tức từ trước, vậy giá thành rất có thể sẽ cao hơn hiện giờ một nửa, nhưng Từ Tử Nham không định thu hút sự chú ý của người khác, vì vậy căn bản không muốn để những quặng cộng sinh đó vào phiên đấu giá cuối tháng.

Biết đâu có người có năng lực có thể nhìn ra một số bí mật nữa đống khoáng thạch này, cái gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hiện giờ đang ở trên địa bàn của ma tu, vẫn nên điệu thấp một chút thì tốt hơn.

“Kiện hàng đấu giá tiếp theo chắc hẳn mọi người đã rất quen thuộc.” Thiếu nữ bán đấu giá trên đài mỉm cười xinh đẹp, trong giọng nói có hơi bất đắc dĩ.

Các tu sĩ trong đại sảnh không khỏi bật cười, trông có vẻ như đều biết vật phẩm bán đấu giá kế tiếp là thứ gì.

Thậm chí còn có một tu sĩ oán trách thiếu nữ kia: “Ta nói này, vật kia ngươi đã bán một tháng rồi vẫn không bán được, hà tất gì mỗi ngày đều phải hỏi một lần? Quả thật là lãng phí thời gian của mọi người.”

Thiếu nữ mỉm cười bất đắc dĩ: “Mọi người đều biết, phòng đấu giá của chúng ta có quy định, nếu trong vòng một tháng không ai đấu giá vật phẩm đó thì sẽ xem như hoàn toàn thất bại, hôm nay đã là ngày thứ 29, còn một ngày nữa là sẽ thất bại. Hơn nữa… Nói không chừng hôm nay có lẽ sẽ có cao nhân nào đó có thể nhìn ra chỗ tốt của vật này.”

“Thôi đi.” Tu sĩ kia không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: “Chỉ là một miếng giẻ rách vẽ bùa vẽ quỷ, lại còn cao nhân… Cho dù ta không phải là cao nhân thì cũng biết, thứ đó chỉ là thứ xấu xí do con nít vẽ.”

Thiếu nữ kia nghe vậy cũng không tức giận, trên thực tế, vật phẩm đấu giá trên tay nàng đã gần một tháng, đối với nàng, mỗi ngày đều phải bán đấu giá thứ này một lần quả thật cũng có chút bực bội. Nhưng nàng chắc chắn sẽ không nói giống tên tu sĩ đó, dù sao nàng còn phải chú ý đến danh dự của phòng đấu giá.

Nàng chỉ mỉm cười, sau đó lấy ra một thứ trên quầy vật phẩm, lấy ra một miếng —— giẻ rách.

Đúng vậy, thật sự là · giẻ rách!

Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều là một tấm giẻ rách vẽ tầm bậy.

Thiếu nữ cao giọng: “Theo như chủ nhân của vật phẩm này nói, vật phẩm đến từ Quy Vô Khư, hắn tình cờ may mắn lấy được nó trong một lần tiến vào Quy Vô Khư. Tấm vải này chống nước lửa và thần thức, nhưng ngoại trừ mặt quỷ kia, hắn vẫn luôn không phát hiện ra… Bí mật của tấm vải thần này.”

Khi thiếu nữ nói đến hai chữ tấm vải thần, rõ ràng khóe miệng hơi run rẩy, nhưng với đạo đức nghề nghiệp cực cao, nàng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nở một nụ cười kiều mị đáng yêu.

“Giá thấp nhất của miếng vải này là 1000 linh thạch trung phẩm, bây giờ bắt đầu đấu giá.” Nói xong, thiếu nữ giơ tấm vải rách lên, triển lãm cho mọi người xem.

Đồng thời sử dụng pháp quyết, phóng ra một quả cầu lửa nóng rực lên tấm vải, sau đó lại cầm một chậu nước, thả tấm vải vào, dùng sự thật để chứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net